Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Say đời

Posted at 28/09/2015

173 Views


Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất.
***
- Bây giờ mày thấy buồn hay vui?
- Vui thì sao?
- Đi uống rượu với tao!
- Còn buồn..
- Cũng đi uống rượu
- Tao chọn ở giữa được không?
- Tất nhiên...Không
Cả đám bạn nhậu Phong là đứa tửu lượng kém nhất, nhưng không vì thế mà mỗi lần đi uống lại thiếu Phong được. Phong là đứa không cần say cũng nói nhiều và tất nhiên biết cách dùng lời nói để thay cho số lần nâng chén. Còn Nguyên ít nói, là một người trầm tính và sâu sắc. Đã gần bốn năm rồi, cái cuộc sống sinh viên trên Thủ đô này đưa hai đứa trở thành những người bạn chí cốt. Cùng trọ, cùng ăn và cùng nhậu.

Vẫn như mọi bận cái quán nhậu Nguyên và Phong đến khách ra vào như đi hội. Đúng theo lý lẽ của Phong thì khi vui người ta đi uống và khi buồn thì lại càng có lý do để uống. Hai người chọn một góc nhỏ lọt thỏm tận phía trong cùng và dường như vô hình giữa đám đông nhộn nhạo với những "ca từ" của kẻ say lẫn của kẻ chuẩn bị say.
- Cho một votka và một đĩa nhậu cô ơi?- Giọng Phong hào sảng.
- Sao nay sang thế? – Nguyên lên tiếng
- Đời được mấy khi hả mày.
- Đừng nói với tao mày lại "thất tình" hoặc "thất tiền" đấy
- Mày thừa biết bây giờ cả hai thứ đấy tao đều không có mà. – Phong nhếch mép cười khó hiểu.
Bữa nhậu diễn ra buồn và ít lời một cách kỳ lạ. Người ta nói "hai người đàn bà và một con vịt thì thành cái chợ" còn với hai người đàn ông mà chính xác là hai thằng con trai với một chai rượu thì chí ít cũng phải thành cái quán nhậu chứ? Vậy mà nay cái thằng lắm mồm mép như Phong cũng chẳng buồn nói. Hai người dường như đều theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng của mình...
***
Một tháng trước.
- Nguyên, Nguyên! Cho tao mượn lọ nước hoa của mày đi – Phong hối hả trong khi tay trái chải đầu tay phải tìm quần áo.
- Sao tao tưởng mày chê nước hoa của tao chỉ dùng cho thú cưng thôi mà – Nguyên châm biếm.
- Có còn hơn không, he he!
Dùng xong Phong vứt cái bịch không quên nói với lại "cất hộ tao" rồi ra xe nổ máy đi thẳng, Nguyên làu bàu lại "ờ, cái đồ thú cưng". Do chịu khó làm thêm và được gia đình hộ trợ một phần Phong sắm được cho mình chiếc xe cũ để tiện hơn cho việc học và làm xa. So với khối đứa sinh viên, được chở bạn gái bằng xe máy là niềm hạnh phúc mà không phải ai cũng có. Phong quen Phương được ba tháng, không biết Phương đã nhận lời yêu của Phong hay chưa mà mỗi lần về phòng Phong lại ngân nga điệp khúc "em Phương của tao" làm Nguyên phát ngán: "Sao mày không bê luôn em Phương của mày về đây, tao nhường chỗ". Phong lại toét miệng cười "Tao là thanh niên nghiêm túc mà".
Yêu vào có khác, Phong trông ra dáng đàn ông hơn dẫu vài bộ đồ hàng thùng mua ở chợ sinh viên chẳng thể làm cho Phong trông quá lấp lánh.
- Mày chưa đóng tiền ăn đấy!
- Bao nhiêu?
- Thiếu tao 500k
- Cơ mà tháng này tiền tao cứ đi đâu
- Tiền của mày là cái đống kia chứ đâu, số quần áo của mày tăng lên đáng kể từ khi quen Phương, không thấy sao – Nguyên ra vẻ phân tích.
- Đầu tư cho tình yêu là đầu tư có lãi mà. - Phong lại lý sự
- Sao mày không đưa em ấy về phòng chơi, cho tao biết mặt?
- Cứ từ từ, rồi sẽ đưa, mày không phải sốt ruột.
Trong Phong vẫn tràn ngập hạnh phúc với Phương qua những tin nhắn thâu đêm, những câu nói tình tứ mà Nguyên nghe thấy phải nổi da gà.
Còn Nguyên vẫn hì hục với bài tiểu luận giữa kỳ, đồng thời cày như điên tiếng Anh để tiếp tục theo đuổi ước mơ du học. Nguyên là đứa học giỏi gia cảnh chẳng mấy khá giả, Nguyên nuôi ước mơ du học từ thời phổ thông bởi học nước ngoài là một hành trình mới của trí tuệ, nghị lực và Nguyên muốn thử sức. Nhưng hình như may mắn chẳng thèm mỉm cười dẫu công sức Nguyên bỏ ra không ít. Mỗi lần có học bổng toàn phần dành cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn Nguyên đều làm hồ sơ, đáng lẽ ra với bảng điểm đẹp Nguyên sẽ bay sớm, ấy thế mà Nguyên toàn bị loại từ vòng gửi xe. Mỗi lúc như vậy Nguyên lại thở dài tự trách "chắc có người giỏi hơn tao thôi".
Lần này thì khác, có tín hiệu mừng, chị phụ trách trên phòng công tác chính trị-sinh viên cho Nguyên biết hồ sơ của Nguyên được lọt vào top 5. Chỉ cần qua vòng phỏng vấn tiếng Anh, nếu lọt được vào top 3 sẽ chắc chắn được... "bay". Và thế là Nguyên lao vào cày tiếng Anh dù về cơ bản tiếng Anh của Nguyên không tệ chút nào.
Ừ hai đứa trong phòng đều có tin vui nên cái phòng xập xệ hơn chục mét vuông cũng như có thêm sức sống. Đống quần áo của Phong tuy vẫn vứt ngổn ngang nhưng trông không đến mức "ngứa mắt", còn đống giáo trình của Nguyên vẫn gọn gàng ngay góc phòng và dường như ngày càng thêm phần cũ nát. Bác chủ nhà dạo này thấy hai đứa líu lo suốt cũng vui miệng "Hai đứa dạo này kiếm được người yêu hay sao thế?". "Chỉ một đứa thôi bác ạ, còn đứa kia sắp chia tay bác đấy"- Phong lại nhanh miệng trước. Bác chủ nhà tưởng thật nói luôn: "Chúng mày chuyển đi làm gì, chỗ bác là rẻ nhất rồi đấy". Hai đứa cùng nhìn nhau cười.

Nửa tháng trước.
Nguyên chọn cho mình bộ đồ tươm tất nhất để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn du học. Phong cũng biết điều nên sáng sớm đã dạy nấu bữa sáng dù những ngày khác Phòng còn ngủ nướng chán chê. Hôm nay Phong giao con Dream yêu dấu cho bạn hiền không quên dặn "đi đứng cẩn thận". Nguyên bước ra khỏi phòng với lòng tự tin có thừa "lần này nhất định ta sẽ thành công".
Cái nắng tháng 11 hanh hao làm cho người khác cảm thấy khó chịu. Đã sắp quá trưa, bữa cơm đạm bạc mà Phong nấu trông càng thảm bại hơn khi nó nguội ngắt. "Đúng là "người đi không bực bằng người trực nồi cơm", thằng Nguyên sao mãi không về, không thì phải gọi điện chứ" - Phong cứ làu bàu mãi. 10 phút sau mới thấy tiếng xe, Nguyên lao vào phòng uống trọn cốc nước rồi nói luôn "máy tao để im lặng trong cặp nên không biết mày gọi, sorry". Hai đứa lủi thủi ăn cơm.
- Mày phỏng vấn thế nào? – Phong bắt đầu câu chuyện.
- Họ hỏi vẫn như mọi khi, tao có kinh nghiệm rồi mà, chắc là tốt. À mà người yêu mày tóc ngang vai có răng khểnh đúng không?
- Sao mày biết ? – Phong tỏ vè ngạc nhiên.
- Nay tao thấy... - Nguyên lấp lửng rồi tiếp – mà thôi thiếu gì người giống nhau.
- Nay Phương bảo về quê, mà mày đã biết mặt Phương đâu.
- Ừ ...chắc tao nhầm. – Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu mới nói.
Một tuần trước.
Gần đây ít thấy những cuộc thoại nổi da gà của Phong với Phương. "Chắc bọn nó biết ý ra chỗ kín đáo, nhưng sao dạo này thằng Phong cứ lầm lì ít nói, chắc là có chuyện gì? Hay là lại bị cấm thi môn nào?" – Nguyên nghĩa thế nhưng đành chịu chẳng giúp được gì vì hình như Phong thích đi làm thêm hơn là học. Thêm một triết lý nữa của Phong đó là " nó sẽ học trên trường đời, còn trường đại học học chỉ là để có được cái bằng". Chẳng hiểu sao hai đứa khác nhau thế lại có thể sống cùng nhau gần bốn năm được nhỉ. Nhiều lần Nguyên cũng đặt câu hỏi như vậy nhưng câu trả lời vẫn là "không biết". Mà hơi đâu quan tâm những chuyện vớ vẩn đấy sống được với nhau tức là hợp rồi.
Nguyên nằm vật ra giường sau khi làm xong đống bài tập, chợt nghĩ đến chuyện học bổng lại thấy hơi hồi hộp, không biết lần này có được không. Nguyên lo lắng và cả mong đợi nữa. Cái ước mơ được bay sang bầu trời Tây học thật không dễ dàng chút nào.
Trời đã vào đông, căn phòng bọn Nguyên ở trên gác hai gió thổi lộng. Hai đứa phải lót ni-lông trên cửa sổ cho gió khỏi lùa. Những lúc trời lạnh thế này nếu ở một mình trong phòng thì càng buồn, càng chán, cả nhớ nhà nữa...