Vợ ơi là vợ!
Posted at 25/09/2015
810 Views
em sợ lắm, sợ mình sẽ làm đau anh ấy, Lạc Thiên thương con biết nhường nào ! - dòng nước chảy đẫm con tim tràn ra đôi bờ mi, úng ngập hy vọng.
- Cô em ngốc, rồi em chết và Lạc Thiên nuôi con,... - tàn nhẫn khi phải nói ra những lời này, nhưng là độc ác khi lừa bịp bằng ảo mộng, Triệu Đông Kỳ chọn thay cô.
- Đông Kỳ, em là kẻ xấu phải không ? Dựa vào tình phụ tử của anh ấy mà bon chen trong ngôi nhà này, nếu Lạc Thiên phát hiện chúng ta... nói đúng ra là vì em tham tiền mà...
- Anh không cho phép em nói mình như vậy ! - Triệu Đông Kỳ nói xen ngang - Em không được hạ thấp bản thân, em là kẻ bị hại, em không có lỗi, nhà họ Cao đâu cho em quyền lựa chọn, hãy lạc quan lên, anh tin chắc nếu mọi chuyện vỡ lở, Lạc Thiên sẽ không thể trách em được, còn kế hoạch hiện tại quá hoàn hảo để mãi là ẩn số ! Sống cho tốt vào em nhé, em chỉ có sáu tháng nữa thôi... Alo, em còn nghe anh nói không ?
- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?
Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.
Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.
- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?
Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.
Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.
- Hoa cho vợ ! - Lạc Thiên chìa đóa hoa trước mặt bằng ánh mắt, bờ môi tha thiết giảm một phần, câu nói mở đầu cũng rút ngắn tối đa.
- Tặng em ? Cảm ơn anh nhé ! - cô đón lấy mà mắt không rời khỏi khuôn mặt anh.
- Quản gia không ở nhà à ? - Anh không còn muốn nhìn thẳng về phía trước nữa, góc nhìn thay đổi ngoài khía cạnh tình thân.
- Dạ, bác ấy có việc ra ngoài - những sự việc liên tiếp làm bộ não của cô trong tình trạng căng dồn, lo lắng tột cùng. Cô khép nép tôn thờ dối trá, lấp liếm trước anh hệt một tín đồ.
- Nắng nóng ghê, em không rót nước cho anh ư ? - anh chưa nhìn thấy cô cười khi nhìn đóa hoa bi.
- Dạ, em lấy ngay bây giờ đây, anh uống café đen nhé, em cho nhiều đá giải nhiệt - lúng túng đặt đóa hoa sang một
bên rồi cô gấp gáp pha nước như phục tùng yêu cầu của đế vương.
- Em tìm gì ở ngăn mát vậy ? Đá ở tầng trên và café trong hộc tủ !
- Dạ, em... lấy nước lạnh !
Khả Vy cuống quýt pha cho Lạc Thiên một ly café đen có đường. Anh không buồn nhắc nhở vị ngọt lạ lùng trong ấy, uống một hơi cạn, còn lại vài ba cục đá chưa bị tan và hạt đường lắng đọng.
*
Trời về đêm, Lạc Thiên mệt mỏi xoa đầu, bật dậy thở dài. Cuộc điện thoại chiều nay của Khả Vy với Triệu Đông Kỳ làm anh nhức nhối không yên. Cô nói gì mà lừa gạt anh, rồi mang bầu tám tuần, có điều gì uẩn khúc đằng sau những thứ anh chưa từng được biết.
Triệu Đông Kỳ, tại sao Khả Vy lại giấu anh mọi thứ về hắn ta. Hắn là người bạn, người thân hay là tất cả, đến lúc này anh thực sự bận tâm đến quá khứ của cô, hắn có chắc chỉ là một kẻ dạy ngôn ngữ thông thường hay có quan hệ mờ ám.
Con mới chỉ hơn bốn mươi ngày tuổi thôi, phép chia cho bảy làm sao ra tận tám được. Lạc Thiên mở công tác đèn, đau đáu nhìn vào bức ảnh đen trắng chụp hình hài thai nhi, điều anh cố suy nghĩ... là không có sự nghi ngờ nào cả.
Thế nhưng, anh đã từng trông thấy Triệu Đông Kỳ đi vào nhà sách Mẹ & Bé, lật những trang kiến thức mà bậc cha mẹ quan tâm. Hỏi anh vững vàng tin tưởng cô bằng cách nào đây ?
Giữa anh và cô, ai mới là kẻ lạnh lùng nhất ?
*
Bà quản gia thức dậy thấy chiếc gối bên cạnh được đặt cẩn thận, ráp giường trải phẳng. Bên ngoài vẫn còn chưa có tiếng xe cộ, đâu đó là tiếng gió luồn vào bụi cây dịu mát, ông Mặt trời vẫn chưa được kéo lên đằng sau ngôi nhà đối diện. Bà đeo kính và chải tóc, đi xuống tầng dưới nhẹ nhàng.
Khả Vy ướt đẫm mồ hôi, giọt mặn chát đi từ thái dương rơi xuống, thấm vào ngực, đọng trên cả lớp silicon. Tay cô đeo găng màu vàng, thoăn thoắt cùng chiếc bàn chải đánh rửa bồn cầu. Mái tóc buộc qua quýt nhiều sợi vương lại bị bết chặt, đung đưa trước mặt.
Bên cạnh là chồng quần áo của cô và bà quản gia đã xả nước, không có đồ của Lạc Thiên. Xong việc lau chùi, cô bắt đầu cho xà phòng vào giặt, bọt lên trắng xóa, quần áo được đôi tay vò kĩ càng.
- Để đồ chốc nữa đem đi giặt ngoài tiệm !
- Bác ạ, cháu làm một lát là xong ngay thôi !... À, tại cháu không quen dùng nước giặt ngoài tiệm, họ dùng nước hoa...
- Ta đâu suy diễn thêm !
Bà quản gia lắc đầu, con bé khờ khạo quá. Chắc nó nghĩ ta bảo nó là con ở, đồ của chủ nhân thì được chau chuốt chuyên nghiệp, còn đồ của bản thân phải tự làm sạch. Ta đâu chì chiết với nó đến nông nỗi ấy, cũng đâu phân biệt nó như một kẻ da đen đến giờ vẫn còn bị người da trắng khinh miệt.
Khả Vy vặn nước sát thành chậu, tránh gây tiếng động to, nước xà phòng dần dần nhạt.
- Tại dùng máy giặt quần áo dễ bị giãn và bạc màu nên cháu...
- Để đấy ta phơi cho ! - Con bé không dám đặt chung đồ cùng cậu chủ đem ra tiệm, nó sợ tiêu tốn tiền giặt là hay nghĩ mình không đáng, bà chủ động giúp đỡ.
- Thôi ạ, cháu tiện tay mà bác !
Nó lễ phép đến độ khiêm nhường, sắc mặt xanh xám cùng quầng thâm trên mí mắt. Nó vắt sức lao động cùng kiệt để được cậu chủ thương ư ? Bà mặc kệ Khả Vy tranh việc, luồn áo vào chiếc mắc cẩn thận. Cô chót bị tổn thương rồi và bà không nỡ.
- Xong rồi thì nghỉ đi, vẫn còn chưa tới sáu giờ !
- Mặt trời chưa lên cháu tranh thủ tỉa cây và tưới ạ, lát nữa nắng thì cây còn có độ ẩm - Khả Vy xách bình nước và kéo sắt ra ngoài, bắt đầu chăm bón khu vườn. Đầu cô không lúc nào ngửng lên, nhìn rễ cây bám chắc đất, ngẩn ngơ đôi lát rồi gắng hoàn thành việc.
Bà quản gia lại thấy cô lụi cụi lau sàn, trườn cả người để lau dọn từng ngóc ngách, không dùng cây lau mà lấy chiếc giẻ lượt qua lượt lại các ô voan màu trầm. Mồ hôi vừa rơi xuống đã bị cuốn trôi.
- Này, cô đừng nghĩ làm những điều này sẽ làm tôi động lòng. Tốt nhất thì dẹp đi, thà cô cứ lười biếng như thường ngày còn hơn đóng kịch đảm đang. Ngủ đi, làm những thứ này chỉ tốn thời gian thôi.
Khả Vy dừng lại ngay lập tức, bà có biết cô đau đến nhường nào khi nghe những lời như vầy không. Cô thực sự lười biếng rồi đột xuất chăm chỉ ư, nước mắt tràn ra không thể kìm được. Cô muốn kêu một tiếng “Mẹ ơi !” như con người gặp nạn nhắc tới vị thần hộ mệnh, mẹ cho cô đi cùng xuống địa ngục được không, mẹ cô đâu rồi lại để con gái mắc kẹt ở đây. Dũng cảm lắm cô nuốt lại vào lòng.
Bà quản gia nghĩ sai về con rồi, cả Lạc Thiên nữa, thế thì mẹ có hiểu con không ạ ?
Dù cô có nghĩ nữa, nghĩ mãi về mẹ thì trả lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đay nghiệt. Cô đang được làm một người mẹ cơ mà, người mẹ với đứa con là chất hóa học,… tất cả chỉ có mình cô mà thôi. Thế nên cô muốn chăm chỉ, cầu mong được giữ lại nhà với tư cách một kẻ làm thuê.
Khả Vy lấy vạt áo lau nước mắt, cô thu dọn tất cả và lên lầu, cố gắng không liếc nhìn về căn phòng đóng cửa từ ngày hôm qua.
Nhưng bà quản gia chẳng thể nào biết, dù bà cố tình nói như vầy cho cô dừng lại thì trên tầng kia, cô vẫn tiếp tục cọ rửa nhà tắm.
Lạc Thiên bước xuống lầu, trang phục trên người đều nghiêm chỉnh, trừ cà vạt vắt qua cổ. Mùi thơm từ chiếc chảo bà quản gia đang chiên thức ăn đi vào khứu giác, bàn ăn đã bày biện các món khác. Vợ anh, cô ấy ngồi lau đũa trầm tư, dường như cô ấy theo dõi gia đình nhà cá trong bể, đếm số thành viên cá chẳng hạn. Anh đi vòng qua và thả khẩu phần ăn cho chúng, ngoái lại cười mỉm. Khả Vy không đáp lại, cô xắp đũa theo đôi vào bát, thu hẹp ánh nhìn.
- Chúng ta cùng dùng bữa sáng ! - khác với mọi ngày, bà quản gia thường chỉ mời Lạc Thiên thì hôm nay, bà dùng đại từ chung.
Lạc Thiên ngồi xuống, anh ngắm nhìn Khả Vy một lúc rồi gắp thức ăn cho cả hai người đối diện. Khả Vy ăn chậm, bề ngoài cô dùng mỹ phẩm che khuyết điểm, khuôn mặt trắng hồng nhưng cổ họng khó nuốt, tim can thắt từng cơn. Thi thoảng cô hướng mắt đón ánh nhìn của anh để tỏ ra không có chuyện gì.
Bà quản gia có chút ngại ngần gắp khúc cá nhiều lạc đặt vào bát cô...