Old school Easter eggs.

Tường Vi đêm đầu tiên

Posted at 27/09/2015

555 Views



Vậy là, chập tối Việt Xán và Sâm Minh Mỹ trở về biệt thự, nhìn thấy một bức tranh như thế này: Trong ánh hoàng hôn ngập trời, khung cửa sổ rộng sát đất của phòng hồi phục chức năng mở toang, hoàng hôn đỏ ối tràn vào lóng lánh thủy tinh, bóng hai người bên trong như được tráng một lớp men hồng.

Rời chiếc nạng, Việt Tuyên nặng nề thử bước đi một mình.

Người lảo đảo.

Diệp Anh bên cạnh thận trọng khẽ đỡ, cô chăm chú theo dõi mỗi động tác của anh, miệng mấp máy liên tục cổ vũ. Việt Tuyên kiên trì đi mấy bước, đến khi cơ thể không chịu nổi, nghiêng sang bên...

Diệp Anh vội giơ tay đỡ!

Cười như một đứa trẻ, cô ôm lấy Việt Tuyên, vui mừng vì anh có thể tự đi lâu như vậy, dùng khăn bông lau mồ hôi trán cho anh, tay cô gượng nhẹ, còn Việt Tuyên nghiêng đầu nhìn mắt cô, cũng dịu dàng như ánh hoàng hôn.

Đứng ngoài cửa sổ, Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi.

Cứng người.

Thậm chí không để ý sắc mặt Việt Xán.

* * *

Thời gian từng ngày trôi qua, cùng lúc cửa hiệu thiết kế thời trang cao cấp của Sâm Minh Mỹ sắp khánh thành, công tác tuyên truyền quảng cáo cũng đã khởi động, Sâm Minh Mỹ hẹn mấy công ty quảng cáo nổi tiếng nhất bắt đầu vào cuộc, đồng thời liên tục tổ chức các buổi gặp gỡ với khách hàng. Cửa hiệu của Diệp Anh ở gần lối vào phía đông quảng trường mua sắm Ngân Tọa sầm uất nhất khu trung tâm thành phố. Sâm Minh Mỹ mỗi lần đi qua đó, đều nhìn thấy thiết kế trẻ Tracy trợ lý của Diệp Anh cầm bản vẽ hướng dẫn thợ làm việc.

Sâm Minh Mỹ cũng từng dừng lại nhìn ngắm phong cách trang trí của cửa hiệu Diệp Anh.

Đó là phong cách lạnh, cứng.

Đối với phong cách này, Sâm Minh Mỹ không dám mạo hiểm. Khách hàng lựa chọn trang phục thiết kế cao cấp là những quý bà, người đẹp trong giới thượng lưu, người nào cũng thích nổi bật, lộng lẫy, chỉ có dùng thủy tinh, pha lê, để trang trí mới hi vọng có thể thu hút ánh mắt của họ.

Nhưng thực ra Sâm Minh Mỹ không để ý Diệp Anh lựa chọn phong cánh trang trí nào.

Điều cô quan tâm là Diệp Anh hình như không hề có ý rời khỏi Tạ gia. Chỉ cần trở về biệt thự nhà họ Tạ là cô ta lập tức bám riết bên cạnh Tuyên, sôi nổi chuyện trò, ân cần tỉ mỉ. Có lúc, ở chỗ vắng cô còn nhìn thấy Diêp Anh quỳ trước xe lăn của Tuyên, lúc cười hơn hớn, lúc gục vào đầu gối Tuyên, hoặc có những cử chỉ rất thân mật.

Buổi tối hôm đó, đợi Việt Tuyên đã đi nằm, Sâm Minh Mỹ nhờ y tá gọi Diệp Anh ra ngoài. Lúc cửa phòng mở, Sâm Minh Mỹ nhìn thấy bên trong một chiếc giường đôi rất rộng, nghĩ đến lời xầm xì của đám người giúp việc, rằng ban đêm Diệp tiểu thư ngủ chung giường với Nhị thiếu gia, lòng cô bùng lên cơn giận không thể kiềm chế.

“Khi nào cô rời khỏi đây?”

Ra khỏi phòng, Sâm Minh Mỹ lạnh mặt, lập tức hỏi thẳng:

“Sao cơ?”

Diệp Anh băn khoăn.

“Đừng vờ vịt!”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng nói, “Tôi là phụ nữ, cái kiểu ngây thơ vô tội giả bộ đó không có tác dụng đâu”.

Diệp Anh cười cười: “Nhưng đúng là tôi không hiểu cô đang nói gì”.

“Cô đã nhận lời ông tôi, nếu được tham gia dự án thiết kế thời trang cao cấp sẽ rời khỏi Tạ gia, rời khỏi Tuyên”, Sâm Minh Mỹ nhìn cô, giọng lạnh tanh, “Bây giờ cửa hiệu của cô đã chuẩn bị xong, cô phải giữ lời hứa với ông tôi”.

“Ồ? Tôi đã nhận lời sao?”, Diệp Anh cười uyển chuyển, mắt liếc đảo, suy nghĩ một lát, giải thích, “Tôi hiểu rồi, có lẽ cô nhầm”.

“Nhầm?”, Sâm Minh Mỹ cau mày.

“Tạ lão thái gia và Tạ phu nhân muốn tôi rời khỏi đây”, Diệp Anh vẫn cười, “Lúc đó tôi trả lời, nếu được tham gia dự án thiết kế, tôi sẽ suy nghĩ”.

“Vậy chẳng phải...”

“Nhưng bây giờ tôi vẫn đang suy nghĩ”, ngắt lời Minh Mỹ, Diệp Anh tiếp tục cười cười, “Cảm thấy vẫn chưa ổn. Dù đã được tham gia dự án này tôi vẫn không muốn rời khỏi đây”.

“Cô…”

Sâm Minh Mỹ nổi đóa.

“Tôi cũng từng gặp những đứa con gái trơ trẽn, nhưng chưa từng thấy kẻ nào trơ trẽn như cô”, giọng lạnh tanh, phẫn nộ, Sâm Minh Mỹ nói tiếp, “Cô tưởng cô quyết không đi, chúng tôi cũng không làm gì được cô sao?”.

Diệp Anh cúi đầu không nói.

“Ngày mai tôi sẽ bảo ông tuyên bố loại cô khỏi dự án này! Cô đến Tạ gia thế nào thì cũng cút khỏi như thế, một xu một cắc cũng không được!”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng dồn ép cô.

“Cô nóng lòng muốn đuổi tôi vậy sao?”

Diệp Anh khẽ thở dài:

“Tôi đi thì cô được lợi gì? Người cô yêu là Đại thiếu gia cơ mà? Tôi ở đây, Nhị thiếu gia thích tôi, sẽ không đồng ý hôn sự mà Tạ lão thái gia công bố. Tôi đi rồi, cô và Đại thiếu gia sẽ càng khó khăn, không phải sao?”

Sâm Minh Mỹ cứng người.

“Hay là”, Diệp Anh liếc Sâm Minh Mỹ, “Người cô thích thực ra là Nhị thiếu gia, cho nên mới không chịu nổi tôi”.

“Câm mồm!”

Sâm Minh Mỹ tức giận nhìn quanh, xác định trong vườn hoa không có ai.

“Ha ha”, Diệp Anh lại cười, “Tôi hiểu rồi, thì ra cô là loại đàn bà đó, mặc dù hiện nay cô yêu Đại thiếu gia, nhưng cô vẫn cảm thấy Nhị thiếu gia là của cô, cô cảm thấy cả thế giới này là của cô, đúng không?”.

“Cô…”, trong bóng đêm, Sâm Minh Mỹ mặt trắng bệch, “Có một dạo tôi đã cảm kích cô, tưởng cô là người tốt, thật lòng chăm sóc Tuyên, cũng từng muốn đối tốt với cô”.

“Sao?”

Diệp Anh nhướn mày cười:

“Thì ra, rõ ràng biết tôi muốn làm thiết kế, rõ ràng biết tôi muốn tham gia dự án thiết kế thời trang cao cấp. Nhưng lại để tôi suốt ngày ngồi chơi trong phòng thiết kế, đó là cách cô cảm kích tôi sao?”

“...”, Sâm Minh Mỹ cứng họng, “Tôi muốn cô chuyên tâm chăm sóc Tuyên”.

“Vậy tôi không đi khỏi đây, ngày nào cũng về chăm sóc Nhị thiếu gia, sao cô lại không hài lòng?”

Diệp Anh cười hồ hởi.

Sâm Minh Mỹ bị dồn không nói được gì.

Sắc mặt liên tục thay đổi, hồi lâu sau mới chậm rãi, lạnh lùng nói: “Được, được, cô quả nhiên là loại bất lương, tôi không nói lại được cô. Có điều, Diệp Anh, nói cho cô biết, nội trong ba ngày cô phải rời khỏi Tạ gia”.

“Nếu không thì sao?”

Sâm Minh Mỹ tái mặt.

“Bây giờ tôi có thể cho cô biết”, Diệp Anh tươi cười, “Tôi sẽ không rời khỏi đây, trừ phi Nhị thiếu gia đi cùng tôi. Dự án thiết kế thời trang cao cấp, tôi đã tham gia, điều này đã tuyên bố trong cuộc họp hội đồng quản trị, tôi cũng sẽ không rút lui”.

“Cô không biết sợ như vậy hả?”, Sâm Minh Mỹ giễu cợt, “Dự án này dù cô không muốn rút lui, tôi cũng khiến cô tâm phục khẩu phục, cô sẽ thảm bại. Còn với Tuyên, cô tưởng sau khi biết ý đồ của cô, sau khi biết cô từ đâu ra, anh ấy sẽ chấp nhận cô chăng? Còn cho cô ở lại ư?”.

Diệp Anh cứng người, nhìn cô chằm chằm.

“Tôi rất hiếu kỳ, Diệp Anh là tên thật của cô chứ?”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng nhìn Diệp Anh, “Tôi cũng rất tò mò, cô bị giam trong trại cải tạo trẻ vị thành niên sáu năm, vừa mới ra khỏi trại không lâu, cô tốt nghiệp Học viện Thời trang Wadge, Canada lúc nào nhỉ?”

Trong màn đêm.

Hoa tường vi đỏ đã hết kỳ nở rộ, bắt đầu tàn, cánh hoa đã ngả màu vàng úa, nhưng dưới ánh trăng vẫn đẹp, vẫn kiêu sa, vẫn quyến rũ.

“Chẳng phải miệng lưỡi cô sắc lắm cơ mà, sao không nói đi?”, Sâm Minh Mỹ nhếch mép, nhìn Diệp Anh mặt trắng nhợt, “Một nữ tù bị giam sáu năm, lại còn không biết tự lượng sức. Cô tưởng chỉ cần giả mạo thân phận là có thể đường hoàng vào nhà người khác, múa võ dương oai hay sao? Cô cho rằng, nếu Tuyên biết những chuyện đó, anh ấy lại là người trong sáng như vậy, sẽ cho phép cô, một kẻ bẩn thỉu như thế ở bên anh ấy sao?”.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì!”

Ánh mắt Diệp Anh tối sẫm, môi tái đi.

“Ha”, Sâm Minh Mỹ cười khẩy, “Cô không biết, nhưng có người biết, Thái Na, cái tên này có lẽ cô không lạ. Cô ta vẫn chưa quên cô, cô ta nói, da cô vừa trơn vừa mềm, trên eo cô có một...”.

“Bốp…”

Một cái tát vào má Sâm Minh Mỹ!

Đau điếng, người loạng choạng, Sâm Minh Mỹ kinh ngạc, ôm má nóng đỏ, nổi giận sôi người: “Cô dám tát tôi!”.

“Cô ngạc nhiên phải không?”, Diệp Anh xoay khớp cổ tay, mắt hơi nheo như cười, “Như cô đã nói, giết người tôi còn dám, tát mấy cái có là gì?”.

Đôi mắt đen sì.

Vọt ra tia lạnh chích thấu vào tận xương.

Sâm Minh Mỹ hốt hoảng, lùi sau một bước, nhìn Diệp Anh toàn thân tỏa ra hơi lạnh, cố trấn tĩnh nói: “Nếu sau ba ngày, cô vẫn không rời khỏi đây, tôi sẽ nói ra hết mọi chuyện của cô!”.

Diệp Anh nhìn Sâm Minh Mỹ, mặt không biểu cảm.

Thấy Diệp Anh lặng thinh hồi lâu không nói, Sâm Minh Mỹ biết có lẽ cô ta đã sợ, liền cười khinh bỉ mà quay người bỏ đi, gió đêm lành lạnh, má vẫn đau nhói, ấp bàn tay vào chỗ đó đó, cảm giác nóng bừng bừng như đang tấy lên.

Nghiến răng.

Ở khoảng cách bảy, tám mét, Sâm Minh Mỹ lại quay người ngoái nhìn, Diệp Anh dưới ánh trăng đẹp một cách kiêu sa, đẹp một cách đáng ghét như tường vi dại, cô nói giọng giễu cợt:

“Tối đó, Tuyên đã nắm tay tôi.”

“Chính trong dạ tiệc mừng thọ ông, Tuyên đã nắm tay tôi, anh ấy nói, anh ấy bằng lòng lấy tôi”, trong vườn hoa đêm hè, Sâm Minh Mỹ thương xót nhìn Diệp Anh, “Cô không ngu ngốc tưởng rằng, Tuyên thích cô thật chứ?”



Chương 8:



Một buổi chiều ba ngày sau.

“Diệp tiểu thư, kiểu trang trí này phải chăng hơi lạnh và cứng nhắc.”

Đứng trước cửa hiệu đã sửa chữa hoàn tất, Tracy ngắm nghía khắp lượt, ngây người hỏi. Nếu không phải đã biết nơi đây sẽ là hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ thì cô sẽ tưởng mình vào nhầm địa chỉ. Phóng mắt nhìn, tường xung quanh ốp đá hoa cương đen tuyền, cột đá trắng kiểu La Mã trông như cung điện lạnh lẽo, đẹp thì rất đẹp, nhưng lạnh và cứng như thế giới của đàn ông.

“Rất tốt.”

Mỗi chi tiết đều đúng như thiết kế, Diệp Anh gật đầu, nói:

“Tracy, cô vất vả quá.”

“Nhưng, Diệp tiểu thư”, đuổi theo Diệp Anh đến cửa, Tracy băn khoăn nói, “Khách hàng của chúng ta là phụ nữ, cô nên xem lại, liệu họ có thích một cửa hiệu trang trí thế này không?”.

Tối qua cô đã đến xem cửa hiệu của Sâm Minh Mỹ, cũng vừa hoàn tất. Phong cách mềm mại, dịu dàng, gam chủ đạo là màu hồng phấn, điển nhã hơi hoài cổ như nàng công chúa xinh đẹp e lệ, rèm cửa sổ gắn đầy những hạt thủy tinh lóng lánh như thế giới mộng ảo, khiến người ta mê đắm.

“Sẽ thích.”

Diệp Anh không ngẩng đầu, đi nhanh khỏi cửa hiệu.

“Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư...”

Chân tay luống cuống gọi mấy câu, cuối cùng Tracy bần thần nhìn bóng Diệp Anh mất hút, lòng vẫn bồn chồn không yên.

“Quả nhiên, rất giống nữ hoàng.”

George uể oải ngả mình vào ghế da màu đen, mình vận sơ mi hoa sặc sỡ, anh ta nghịch nghịch chiếc khuyên mã não dưới môi, lười biếng mỉm cười.

“George!”, Tracy băn khoăn nhìn George, “Trang trí thế này ngộ nhỡ khách hàng không đến thì sao?”.

“Cô có thấy cô ta lo lắng tí nào không?”, George ngáp một cái, “Cô ta đã mười phần tự tin như vậy, thì cô thử đợi xem sao”...