pacman, rainbows, and roller s

Sự khởi đầu bất ngờ

Posted at 27/09/2015

181 Views


- Thế là xong á?
- Ý em là gì?
Cô ghé sát vào tai anh thì thầm
- Không phải con trai bọn anh thích tiến xa hơn một nụ hôn sao?
- Thật...thật ư?
Anh ôm xiết cô hôn nồng nhiệt như thể chưa bao giờ có được cô, nụ hôn trở nên gấp gáp
*Bốp* một cú tát bỏng rát của cô dành cho anh
- Chán!game over, con trai chỉ có thế - cô nói mỉa mai
- Cô...loại con gái hư hỏng
- ok, nghĩ vậy đi, bye
Cô bước đi, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên gương mặt cô "Tầm thường!", cô bước đi, từng cảnh tượng quá khứ hiện ra mồn một.
***

- Alô, anh đang ở đâu
- Anh đang ở nhà và nhớ em
- Vậy sao? em cũng nhớ anh
- ước gì em ở bên anh lúc này nhỉ, lạnh lắm, em đắp chăn ngủ ngon nha, yêu em
- Vâng
Cô tắt máy và đôi mắt lấp lánh, cô quyết tâm mang đến cho anh một bất ngờ. Giữa trời đông, cô mặc áo ấm thật vội và mua cho anh một bó hoa hồng thật to, lòng khấp khởi mừng thầm, hẳn anh ấy sẽ bất ngờ với tình yêu cô dành cho anh.
Cô đến phòng trọ anh, cừa khép hờ, cô nghe tiếng cười khúc khích của con gái. Người cô như tê cứng lại, miệng đắng ngắt, cô đẩy nhẹ cánh cửa, và.....cô cảm giác từng dòng máu nóng chảy rần rật quanh người cô. Anh đang ôm cô gái ấy trong tay, hôn nồng nhiệt, giữa 2 người đó có vẻ sẽ tiến xa hơn 1 nụ hôn bình thường và không hề biết cô đang đứng trân trân nhìn.
- Đồ khốn nạn, đồ tồi! –cô hét lên
2 con người ấy giật mình khi biết có sự hiện diện của cô, ánh mắt anh hoang mang, cô gái chỉnh đốn lại áo quần nhìn cô cười mỉa mai, ánh mắt như soi mói cơ thể của cô..
- Em....anh.....em – anh lắp bắp
- Cô là con khốn nạn, cô là con quỷ - vớ tay lấy gạt tàn thuốc trên bàn, cô muốn đánh chết cô ta.
*Bốp* anh tát cô, anh tát cô sao? – cô đau khổ, gạt tàn rơi khỏi tay cô, vỡ! Cô gái ấy là người yêu cũ của anh, anh bảo vệ người yêu cũ mà đánh người yêu hiện tại của anh bây giờ là cô.
- Cô đi đi
- Ồ, anh xua đuổi tôi để ngủ với cô ta – cô gằn giọng, cô dường như không giữ được bình tĩnh
- Tình yêu chỉ nói miệng thôi sao? Cô cần biết người đàn ông cần gì chứ nhỉ - Cô gái kia bước đến cô, tay vuốt vuốt cổ áo cô
- Anh không thể yêu một người không muốn ngủ với anh – Anh ta quay mặt
- Anh có khí chất thật, đồ tồi!
- Sao cô không về để chúng tôi tiếp tục cuộc vui nhỉ? – Cô gái kia giọng châm chọc.
- Nhớ tôi và yêu tôi? Bây giờ anh ngủ với cô ta
- Tôi chỉ nói những gì cô cần nghe, cô tin là thật? tôi yêu người phụ nữ chứ không yêu khúc gỗ như cô.
- Mặt dày, không chịu về cơ đấy!
Sự sỉ nhục đến đây thôi, cô ném ánh nhìn khinh bỉ về phía anh "đường còn dài lắm anh yêu à, anh là người sẽ nhận được cái giá xứng đáng, còn cô..." – cô nhìn về phía cô gái kia "thể xác cô rẻ tiền đến thế thôi sao?".
- Ít ra thì...- cô gái kia túm tóc cô giật mạnh kéo cô ra cửa, tiếng cửa đóng sập thật mạnh trước mắt cô.
Cô thất tình như thế đó, đi một mình giữa phố, bỏng rát vì lạnh, nước mắt dàn dụa, cô dừng trước cổng trường, sân ký túc lác đác vài sinh viên ngồi học bài, cô đơn thật, cô ngồi một mình trên ghế đá...bật khóc!
------
Đó là cột mốc đánh dấu con người của cô thay đổi, cô mất niềm tin hoàn toàn vào tình yêu, cô xem tình yêu như một trò đùa, người tung thì có kẻ hứng, cơ bản cô là người giữ thế chủ động. Hẹn hò chóng vánh, nhận lời yêu chưa tới 3 ngày, đồng ý vào nhà nghỉ chưa đầy 4 ngày nhưng chưa ai có được thể xác của cô, bởi vì cô chỉ muốn đùa chứ không hứng thú với kiểu đàn ông như fastfood vậy.
- Bà thôi kiểu tà lưa với trai đi được không?
- Chẳng lẽ hẹn hò với ông hả? – cô gõ gõ tay chống má nhìn Vũ, cậu bạn thân duy nhất nhưng không hứng với con gái.
- Tui không hứng với con gái
- Biết ông hứng với trai rồi!
- Bà xem mặc ấm vào nha, tối nay có kế hoạch gì không? tui mua 2 vé xem phim rồi nè.
- Ừ! Phim để sau đi, tối nay bà đi chăn gà!
- Bà thôi đi chăn đi, hoàn lương đi
- Tui hận con trai
- Có cần phải vậy không? Quá khứ rồi mà
- Chúng nó cần thể xác chứ đếch yêu tui
- Có người yêu bà, chắc chắn, bà không nhận ra thôi
- Nhận ra....tui không còn là con Linh ngu ngơ, mà cũng đúng thôi ha! Ông mới quen tui sau này mà – Cô đứng vụt dậy – Tui đi đây
- Thôi!đừng đi nữa!
- Tránh ra, để tui đi, vé xem phim bán lại đi, lần sau tui mời, ok! – cô ngúng nguẩy bỏ đi, mặc kệ thằng bạn thân ánh mắt trở nên lạ thường.
Cuộc đời vốn có những diễn biến bất ngờ, khi cô đang cô đơn nhất thì Vũ xuất hiện, cậu bạn thân khiến cô cảm thấy an toàn. Cô mất niềm tin vào đàn ông hoàn toàn, từ khi biết Vũ là một gay thì cô cảm thấy yên tâm nhiều hơn. Vũ như mẹ cô, luôn nhắc nhở cô ăn uống cẩn thận, lúc cô ốm thì Vũ nấu cháo rồi bón cho cô ăn, không có Vũ thì có lẽ cuộc đời cô buồn chết mất. Nhưng sự trả thù đàn ông của cô không dừng lại được, đôi khi cô cũng muốn được yêu lại một lần nhưng cô không có cảm xúc. Đôi khi cô nghĩ, giá như Vũ là một người con trai bình thường thì có lẽ cô sẽ yêu Vũ. Đó chỉ là ý nghĩ không tưởng, cứ nghĩ Vũ điệu mà yêu cô thì có lẽ trời đất long lở.
Một ngày mệt mỏi, hẹn hò quá chán, cô nằm phịch xuống giường, nước mắt chảy, lâu rồi cô không được khóc thì phải, cô đơn quá!
- Bà làm sao thế?
- Ơ! sao ông vào được đây
- Có khóa cửa đâu
- Ừ
- Sao vậy?
- Tui cô đơn!
- Bà thôi trả thù đi, không vui mà, dù sao thì tui cũng ở bên bà – Vũ nắm chặt tay cô
- Tui không hứng yêu, ông về đi, để tui một mình.
- Tui không yên tâm.
- Đi đi, để tui một mình, nghe tiếng Việt không hiểu hả
Vũ lầm lũi bước ra, ánh mắt đượm buồn nhìn cô, khép cưả lại.
Vốn khi con người chai sạn cảm xúc thì đó chỉ là kết quả của việc tổn thương quá nhiều mà thôi. Mối tình đầu để lại vết thương sâu sắc thì khó lòng lành lại được nguyên vẹn, cô sợ cô buông thả cảm xúc thì sẽ yêu Vũ, vì chỉ có Vũ đem lại cho cô cảm giác tin tưởng. Nhưng cậu ấy không phải là con trai, kết quả người tổn thương cũng sẽ là cô mà thôi.
2h sáng tiếng chuông điện thoại đổ dồn
- Linh ơi....Linh à, tui nhớ bà
- Ông đang ở đâu??
Rõ ràng là phiền mà, cô nhớ Vũ chẳng bao giờ uống say như thế này, lại vào cái chốn bar nhạc chát chúa thế này nữa
- Ông làm gì ở đây hả? thôi uống đi
- Tui bị buồn
- Làm sao?
- Bà đuổi tui đi
- Thôi cái tính lèo nhèo như đàn bà đi, mà ờ ha!ông là phụ nữ mà
Vũ gục lên vai cô, khó khăn lắm mới đưa được cậu ấy về. Lần này đến lượt cô chăm sóc cậu ấy, vén mái tóc lòa xòa trên gương mặt Vũ, rõ ràng cậu ấy đẹp trai mà. Chọt chọt vào má Vũ vẫn ngủ say, Linh chống cằm nhìn, cậu ấy đẹp thật! Tim đập thình thịch, Linh cúi sát hơn để nhìn, chợt hụt chân và...môi chạm môi. "Gì đây?, mình đang làm quái quỷ gì thế này???", não chưa phân tích đầy 5s, Linh đứng vụt dậy, 2 má nóng bừng, vội đi rửa mặt, cô soi mình vào gương "mày điên rồi, điên rồi, sao lại yêu gay hả mày?"
----
- Này!tối qua có hấp diêm tui không đó
- Điên hả? nhanh về giúp tui! làm gì ở trong đó mà lâu vậy? – Linh hét vào phòng toa lét
- Giải tỏa nỗi buồn chứ làm gì
- Nhanh lên cái, bà đau bụng! – Linh đạp đạp cửa
- Chưa vội được đâu, hahaaa
Đấy, thô thiển như thế, rõ ràng như thế, Vũ đâu có yêu cô, nếu yêu cô là đã biết ý tứ rồi. Trong tình yêu, điều cơ bản nhất là luôn giữ hình ảnh đẹp trong mắt người mình yêu. Linh thôi đạp cửa, cảm thấy mình vô duyên quá đỗi.
- Ờ!ông đi thong thả ha! tui chờ!
------
Hôm nay là cuối tuần, 2 đứa thong dong ở quán cà phê
- Hôm nay có kế hoạch gì không?
- Ờ...không! Linh vội tắt máy điện thoại tránh cuộc gọi quấy nhiễu từ lũ đàn ông tồi
- Đi chơi với tui ha!
- Đi thì đi, dù sao đi với ông cũng an toàn, ông không hứng với tui mà
- Chứ sao nữa
Bình thường Vũ phủ nhận Linh chả buồn, nhưng chả hiểu sao lần này cô tức tới nghẹn họng dù chính miệng cô nói ra chứ không phải Vũ.
- Thôi!về!tui muốn ở nhà
- Ơ! – Vũ níu tay Linh
Bàn tay ấm nóng ấy làm má Linh nóng bừng
- Buông ra!phiền phức!
Cô sợ ở lại nữa thì chính Vũ sẽ nghe trái tim cô đập loạn xạ mất.
Nằm ở nhà nghĩ vu vơ, Linh nhắn tin « ông ơi, tự nhiên không muốn chơi với ông nữa, vậy nha! ». Tiếng điện thoại đổ chuông dồn, là của Vũ, « không được, nghe máy là chết toi mày, sao mày yêu gay hả con ngốc này »
Tiếng gõ cửa dồn dập, chắc chắn là Vũ
- Về đi!
- Mở cửa cho tui
- Không!
- Ừ! xin lỗi vì làm phiền bà
Vũ đi rồi, chợt Linh òa khóc, cô sợ cô tổn thương « Xin lỗi!tui xin lỗi »
---
Từ ngày chia tay cậu bạn thân, Linh cũng không còn hứng trêu đùa với tình cảm, hằng ngày lên giảng đường và học. Cuồng quay với công việc làm thêm. Gần đến giáng sinh rồi, từng cặp đôi dập dìu nhau, nhìn mà cũng thấy ganh tị. Khịt khịt mũi vì lạnh, chợt Linh thấy bóng dáng một người con gái rất quen và người con trai ấy cũng rất quen, là Vũ.
- Em yêu anh Vũ à!
- Tôi không yêu cô, tránh ra!
Hả? là cô ta! Linh có nhầm không? lấy tay dụi dụi mắt, đúng rồi, chính cô tay, người từng túm tóc cô, một ý nghĩ lóe trong đầu.
- Vũ! em chờ anh nãy giờ luôn. – Linh sà tới khoác tay Vũ, dụi dụi đầu vào lòng Vũ
- Cô....
Linh nhìn cô gái kia cười khẩy « đồ ngu!yêu gay mà không biết, nhưng cậu ấy là của tôi » nghĩ thầm trong lòng Linh nhìn mắt Vũ dịu dàng
- Anh!em đói
- Bà làm gì thế - Vũ thì thầm vào tai Linh
- Đang giải thoát cho ông
- Cô và tôi có duyên ha!Vũ là người yêu tôi đấy
- Sao cơ? cô mắt tròn mắt dẹt nhìn Vũ
- Là quá khứ! cô đi cho, chính cô là người bỏ rơi tôi đấy
Cô gái kia đẩy Linh ra, rồi níu Vũ, hôn Vũ ngay trước mắt Linh
- Cô điên rồi, cấm cô xuất hiện trước mắt tôi một lần nữa – dứt lời Vũ kéo tay Linh đi, Linh bị lôi đi xềnh xệch không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
---
- Ông là gay mà
- Ừ
- Vậy cô ta là ai?
- Người yêu cũ
- Ông là gay mà
- Ừ
- Vì sao cô ta hôn ông?
- Vì là người yêu cũ
- Ông là gay mà
- Ừ
- Thôi đi được không, giải thích đi, ông là gay mà đúng không?
- Đúng, chỉ với Linh
Vũ nhìn xoáy vào mắt cô, 2 má cô tiếp tục nóng bừng
- Là sao?
- Vì bà muốn tui là gay
- Khoan đã! tui không hiểu
Một nụ hôn nóng chạm nhẹ lên môi Linh « Vũ đang hôn mình sao? » mắt mở to trân trân, nhưng trái tim Linh đang đập loạn xạ, mắt nhắm lại, « mình muốn được yêu trở lại ».
---
- Vậy túm lại câu chuyện của bà và Vũ thế nào? – Hạ, cô bạn cùng lớp cao học nghe Linh kể chăm chú, tay khuấy khuấy ly cà phê lắng nghe...