XtGem Forum catalog

Trái tim màu hổ phách

Posted at 27/09/2015

552 Views

Nghĩ lại thật nực cười, một người xưa nay luôn phóng khoáng, chỉ coi phụ nữ là thú cưng, lại có ngày bị một người con gái nắm được chỗ hiểm, lần nào tâm trạng thấp thỏm cũng đều do cô.

Tại tầng sáu của công ty Sun, Châu An và Ngô Kỳ San trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía cuối cùng cũng gặp được vị cứu tinh ngày đêm mong đợi. Hai người chẳng kịp tra hỏi, lập tức đẩy cô vào phòng nghỉ ngơi của ông chủ Thôi Thái Dạ.

Căn phòng này rất lớn, phân thành hai phòng, phòng ngoài là quầy bar và ghế sô-pha, phòng trong gồm có giường ngủ và nhà tắm, để Thôi Thái Dạ dùng mỗi khi thức đêm làm việc. Một không gian rộng lớn với ba tông màu chính bạc, trắng, đen, đan xen trong đó là gương lập thể và thủy tinh mờ. Vào buổi tối ánh đèn thạch anh khoan thai mà cao quý, tràn ngập phòng cách thượng lưu. Đặc biệt là bức tường kính ở phía nam khiến cảnh đêm hoa lệ náo nhiệt bên ngoài thành phố càng hiện lên rõ rệt.

Lúc Tiểu Ái bước vào trong, Thôi Thái Dạ đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng không bật đèn, cảnh đêm bên ngoài càng lúc càng lung linh, rực rỡ. Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay người lại, sự lo lắng giữa hai hàng lông mày lập tức trở thành nỗi tức giận: “Tiểu Ái! Em vẫn còn biết đường quay về hả?”

Sự tức giận của anh nằm trong dự tính của Tiểu Ái, thấy anh vứt điếu thuốc thở phì phì xông về phía mình, cô tưởng rằng mình sẽ bị đánh đến nơi. Nhưng kết quả lại bị anh ôm gọn lấy: “Cô bé thối tha! Em thật biết giày vò anh!”

Thôi Thái Dạ nhìn cô từ đầu đến chân, lập tức thấy miếng gạc trên trán cô.

“Trời! Tiểu Ái sao mặt mày cô hốc hác vậy?” Châu An vẫn đang đứng ở cửa từ nãy giờ khẽ kêu lên, Thôi Thái Dạ quắc mắt giận dữ nhìn, rồi lấy chân đóng sập cửa lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh bật đèn lên, ánh sáng chói đó khiến Tiểu Ái không kịp thích ứng mà quay đầu đi. Vết thương trên trán, là dấu tích của tội lỗi và nhục nhã. Cô nghĩ rằng khi đêm tối qua đi, khi giông tố ngừng, khi chiếc du thuyền quay trở lại cầu tàu thành phố Z, khi mọi thứ trở về với thế giới văn minh, cô có thể quên được chuyện đó. Nhưng hóa ra, đó chỉ là do cô đang cố tự lừa dối bản thân mình mà thôi.

Cô đã từng nghĩ, giả sử du thuyền trong giông tố bị hỏng, họ bỏ mạng nơi biển khơi kia, có lẽ lại là chuyện tốt. Thế nhưng sang ngày hôm sau, mọi thứ đều trở lại trạng thái ban đầu.

Trên đường quay về, Tiểu Ái mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ngồi trên buồng lái, mặt biển phía trước trong mắt cô, chỉ là một mảng màu mù mịt. Giông tố của đêm qua nổi lên như cơn thịnh nộ của đất trời, nhưng ánh mặt trời hôm nay lại chói chang. Nhiệt độ cơ thể và tội lỗi hỗn loạn kia, cứ như một giấc mơ, nhưng những vết tích mà anh để lại trên người cô lại nói rõ với cô rằng, dù đó có là giấc mộng, thì cũng là ác mộng không thể nào dừng lại được.

Tiểu Ái không quay đầu lại, nhưng cô biết, Dung Kỳ luôn đứng ở chỗ bậc thềm,

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh, nhưng không thể tưởng tượng nổi nét mặt anh. Cô có thể trách ai đây? Nếu như không phải cô tự cho mình là thông minh, tự cho mình là đúng, tất cả những chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra được. Cô đã trốn tránh, nhưng chưa được tới nửa năm, sự việc đã biến thành thế này, bây giờ cô có thể trách cứ ai đây?

Vào giây phút đặt chân lên cầu tàu thành phố Z, bước chân cô như hư vô, vết thương trên trán làm cô đau đến choáng váng, hoa mắt, buồn nôn. Đúng lúc đó cánh tay anh đỡ lấy cô. Đôi tay đó… cô không thể quên nổi hình ảnh chúng khám phá thân thể mình. Cô lạnh lùng hất chúng ra, quay lưng lại với anh, thốt ra từng từ như cứa da xé thịt: “Giữa chúng ta, hãy cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Đúng vậy, cô hi vọng tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra, hoặc ít nhất, giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.

Tiểu Ái thở dài, không giải thích vết thương trước trán, mà chỉ ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ khuôn mặt người đối diện.

Thiếu gia giới thượng lưu, khuôn mặt mê người, tính cách khoáng đãng, có khí chất, có phẩm vị, đối xử với cô cũng tốt. Có thể nói là rất được, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người đàn ông xuất sắc mà Tư Nhã đã từng nói.

“Sao vậy?” Thôi Thái Dạ nghi hoặc chau mày, Tiêu Ái đột nhiên lại ôm chặt lấy anh, anh không nhịn được bật cười: “Chủ động như vậy sao? Chẳng lẽ em muốn dùng bản thân để chuộc tội sao?”

“Sao anh lại biết?” Tiểu Ái kiễng chân lên, đặt má lên hõm cổ nóng rực của anh, ra sức hít lấy hơi ấm ở đó.

“Em… không có chuyện gì đấy chứ?” Cô chủ động sà vào lòng là chuyện rất tốt, nhưng anh luôn cảm thấy kì lạ, Điều này không giống với cô của mọi khi, lẽ nào đầu đã bị đụng đến mức chập mạch rồi.

“Thôi Thái Dạ, trước kia rốt cuộc anh đã có bao nhiêu bạn gái vậy?” Anh hỏi một đằng cô trả lời một nẻo.

“…” Trong nụ cười của anh hơi có chút lúng túng.

“Đừng có lừa em, thành thật mà trả lời đi, trước kia, rốt cuộc anh đã có bao nhiêu người bạn gái hả?”

Thôi Thái Dạ bất lực không biết phải làm sao: “Cũng không được coi là nhiều lắm! Em biết mà, nhiều lúc đều là họ chủ động, đương nhiên anh cũng có tiêu chuẩn lựa chọn của mình, những bài viết trên tạp chí hoàn toàn là tin đồn nhảm, em…”

Cô ngắt lời anh: “Có vượt quá mười người không?”

“Khụ khụ!” Bị hỏi như vậy, thật là khó xử: “Có!”

“Anh đều đã từng ngủ với họ sao?” Câu hỏi vừa đưa ra anh không thể nào nhịn nổi nữa, vội vàng nắm lấy bả vai cô kéo cô về phía trước mặt: “Em rốt cuộc muốn biết cái gì? Không sai, trước đây anh đã từng có rất nhiều đàn bà vây quanh, nhưng anh cũng không phải là loại kết giao bừa bãi. Tình cảm hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay…”

Lại một lần nữa Tiểu Ái cắt ngang lời anh: “Quả nhiên đều đã từng lên giường!”

“Tiểu Ái! Em một vừa hai phải thôi chứ!” Thôi Thái Dạ hơi tức giận.

“Được rồi! Em đại khái đã rõ, vậy em và anh cứ hẹn hò thử trước đã!” Tiểu Ái gật đầu lẩm bẩm, cứ như chuyện đó cũng bình thường như ăn cơm uống nước vậy: “Chuyện gì kia, kế hoạch công việc tháng mười một đã vạch ra chưa? Mấy ngày nay em không có ở đây, có để lỡ buổi casting nào không?”

Thôi Thái Dạ xoa cằm, vẫn chưa hiểu vai hôm nay cô diễn là xuất phát từ đâu.

Tiểu Ái không thèm để ý khuôn mặt ngạc nhiên của anh, tự mình đi ra ngoài tìm Châu An. Những việc cần nói cô đã nói, còn về việc làm hay không làm thì phụ thuộc ở anh. Bây giờ, mọi thứ với cô đều trở nên vô nghĩa. Những cái gọi là duy trì nguyên tắc kia, hết thảy đều đã bị quỷ tha đi mất rồi!

Thời gian lại tiếp tục trôi đi tựa thoi đưa. Thành phố này lại đón một mùa đông mới, năm nay mùa đông đến khá ấm áp, sắp đến Giáng sinh, mà nhiệt độ vẫn dao động ở khoảng mười một, mười hai độ. Tháng mười hai, có hai sự kiện lớn xảy ra, sự kiện thứ nhất, bộ phim dài tập mà trước đó Tư Nhã gấp rút hoàn thành gần đây đang hot ở đài truyền hình. Tư Nhã đóng vai tình địch của nữ nhân vật chính, sống độc lập, thời thượng, ngoài cứng trong mềm, tao nhã xinh đẹp. Nhưng lại không thể địch lại cám dỗ của tình yêu, bị ngược đãi đến chết đi sống lại, đã lấy đi bao nước mắt của khán giả. Mở những trang báo giải trí trên mạng gần đây, những bài viết khẳng định và khen ngợi kĩ thuật diễn xuất của cô khá nhiều. Coi như Tư Nhã đã lập được mảnh trời riêng cho mình trong cái thế giới muôn hoa khoe sắc này. Gần đây còn có công ty sản xuất phim truyền hình chủ động đến tận nhà mới Tư Nhã đóng phim nữa.

“Cậu đấy à, chính là cái số làm tình nhân. Đã sớm nói khuôn mặt sau khi trang điểm của cậu quyến rũ như hồ li tinh, khởi nghiệp từ hình tượng nhân vật đó là thích hợp nhất!” Tiểu Ái lật xem những kịch bản mới mà Tư Nhã nhận được, tấm tắc đánh giá.

Chuyện thứ hai, liên quan đến Lý Trân Gia. Thân phận người bạn trai của cô ấy gần đây bị một tờ báo lá cải tiết lộ, nghe nói anh chàng Văn Nhã Địch kia, là con riêng của người đứng đầu trong Thôi Thị, cũng chính là con trai của bác cả Thôi Thái Dạ. Đối với chuyện này, Thôi Thái Dạ cũng đã ngầm thừa nhận. Tiểu Ái thật sự không ngờ, hai người họ lại là anh em. Còn Trân Gia thì vì chuyện này mà cả ngày lo sợ người bạn trai bỗng trở thành thiếu gia có thế lực, đến một ngày nào đó sẽ vứt bỏ người con gái quá bình thường như cô ấy.

“Không phải mình đã nói rồi hay sao, nếu như người bạn thơ ấu có thể học được một nửa bản lĩnh của cậu, thì đã không lo lắng cái anh chàng họ Địch sẽ đá cô ấy. Phụ nữ thật là, sao có thể thiếu cá tính như vậy chứ? Trong tình yêu nhất định phải cứng rắn, nhìn cậu xem, ngoài mặt là Thôi đại gia nắm tất cả, nhưng thực tế hoàn toàn đã bị cậu làm cho chết mê chết mệt còn gì nữa.”

Tiểu Ái bật cười, định tiếp tục chủ đề thì Tư Nhã lại liên tiếp hỏi mấy câu. Khi hai chữ Dung Kỳ vừa lọt vào tai, trái tim Tiểu Ái như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đè nén đến nghẹt thở.

Gần nửa tháng qua, Tiểu Ái nghĩ rằng bản thân dường như đã sắp quên được rồi, vậy mà hôm nay trước khi ra khỏi nhà, bố mẹ lại gọi điện đến bảo sinh nhật cô lần này bất kể thế nào cũng phải về nhà tổ chức. Tiểu Ái tìm lý do để thoái thác, nhưng bố lại cố chấp bắt cô phải thu xếp thời gian về, cho dù chỉ một ngày cũng được. Kể từ sinh nhật năm cô hai mươi tuổi đến nay, họ đã rất lâu không cùng cô đón sinh nhật. Cô không biết anh có quay về không và cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Nghĩ nhiều quá có lẽ cô sẽ biến thành người khác mất.

Ngày hai mươi tư tháng mười hai, Tiểu Ái ngồi xe DBS quay trở về thành phố X. Suốt đường đi, Thôi Thái Dạ đều trêu đùa, nói là Giáng sinh năm ngoái cô và anh đã gặp ông nội của anh, năm nay đổi lại thành anh đi gặp bố mẹ cô. Xem ra thời gian này năm sau, cô chắc đã trở thành bà Thôi rồi. Tiều Ái không thiện cảm gì liếc xéo anh, bà Thôi!? Nghĩ hay quá đó! Trước khi đạt được thành công trong sự nghiệp, cô tuyệt đối sẽ không kết hôn. Vừa nghe câu nói đó, anh càng cười vui hơn. Trước đó cô cũng nói rõ ràng trước khi hoàn thành giấc mơ tuyệt đối sẽ không yêu đương, bây giờ chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm phụ nữ của Thôi Thái dạ này hay sao.

“Chỉ là bạn gái! Chưa là phụ nữ!” Tiểu Ái tranh cãi với anh.

“Có khác biệt gì mấy đâu! Được rồi, nếu như đã muốn phân biệt rõ ràng như thế, vậy thì chúng ta sẽ tìm một dịp nào đó giải quyết!” Lời trêu đùa của anh được đáp lại bằng nanh vuốt ác quỷ của cô, khiến anh phải xuống xe trước còn cô đuổi theo sau, suốt dọc đường hai người đùa giỡn ầm ĩ cho tới khi đến tận trước tòa nhà mới thôi.

Dưới tán cây mùa đông đã rụng hết lá, một chiếc xe khác cũng vừa dừng lại, cửa mở, đôi chân thon dài bước xuống. Nhiệt độ khoảng 10oC, dưới lớp áo vest kiểu blazet màu đen của người đàn ông, chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng. Anh có khuôn mặt điển trai song lại vô cùng lạnh lùng, chiếc cằm với độ cong hoàn mĩ cùng với khí chất lạnh băng, ngay cả phụ nữ nhìn vào cũng cảm thấy tự ti.

Tiểu Ái thu lại cánh tay đang bóp chặt lấy cổ Thôi Thái Dạ, vô thức lùi về phía sau người anh.

“Xin chào! Dung Kỳ!” Thôi Thái Dạ vội vàng chủ động mở miệng, đồng thời thuận tay kéo Tiểu Ái đang đứng đằng sau vào lòng.

Hoàng hôn ngày đông hiện lên với ánh chiều tà vàng nhạt và một bầu trời có chút ảm đạm. Hai người đó mặc cùng kiểu áo len, phía dưới là chiếc quần jean thoải mái và giày thể thao, ngay đến cả cổ cũng quấn chiếc khăn cùng màu. Anh đang nở nụ cười với họ, nụ cười đó tràn ngập niềm vui, ngay cả khóe mắt cũng chan chứa sự vui vẻ, đó không chỉ là nụ cười với người bạn đã lâu không gặp, mà còn là nụ cười tỏ rõ một sự thực nào đó.

Cô không giãy giụa, khác hẳn với những khi Thôi Thái Dạ muốn đến gần. Lần này cô ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, giống như đây là tư thế rất đỗi bình thường. Dung Kỳ im lặng nhìn họ, lúc đó bầu trời tối mùi mịt cứ như sắp sập xuống đến nơi.

Bời vì trước đó Tiểu Ái không đánh tiếng trước, ông Dung thấy cô dẫn một anh chàng điển trai khí chất phi phàm về nhà, thì đón nhận với ánh mặt thiện cảm. Thực ra không cần Tiểu Ái mở miệng, quần áo tình nhân từ đầu đến chân của hai người đã nói lên tất cả.

Nhắc đến bộ quần áo này, đây là lần đầu tiên Thôi Thái Dạ cảm thấy hóa ra mình cũng rất trẻ con. Lần đó, hẹn đi uống trà với Tư Nhã, cô ấy đã dẫn theo một người bạn trai mới cùng đến. Hai người trẻ tuổi mặc trên người bộ đồ tình nhân xinh xắn, khi ở bên nhau trông họ giống hệt một cặp song sinh. Sau ngày hôm đó, anh cứ lẩm nhẩm suốt rằng người khác yêu nhau thì như vậy, còn họ tại sao vẫn giống như lúc chưa yêu. Khi ở cạnh nhau, chỉ toàn nói về công việc, chẳng có gì thú vị cả!

Lúc đó Tiểu Ái chỉ bĩu môi, rồi cũng chẳng thèm để ý đến anh. Cái tên Thôi Thái Dạ này từ khi yêu đương liền trở lên tán thán nhiều hơn. Nào là trách cô không hiền dịu, không biết quan tâm. Nào là nói cô trước đây vì muốn cầu xin anh lợi ích còn thỉnh thoảng biết làm nũng, đóng kịch chút ít. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả qua quýt cũng chẳng có. Những lời nói này tuy là sự thật, nhưng lại khiến người ta có cảm giác anh đang đem cô so sánh với những người bạn trước kia. Dẫu thế thì cô cùng chẳng thèm để ý.

Kết quả vào buổi trưa trước khi rời khỏi Sun, Ngô Kỳ San kéo Tiểu Ái lại, rồi đưa cho cô bộ quần áo nói rằng đây là quà sinh nhật dành cho cô, vì hôm sinh nhật cô, Kỳ San không ở bên chúc mừng được. Sau đó khi lên xe của Thôi Thái Dạ, cô mới phát hiện anh cũng mặc giống hệt mình. Đồ tình nhân của những người khác cùng lắm là quần áo giống nhau, còn họ thì tốt rồi, từ đầu đến chân hoàn toàn giống nhau, nhìn qua cứ như một cặp song sinh vậy.

Trước bữa tối, cô bị kéo vào nhà bếp phụ giúp mẹ, sau khi cửa vừa đóng, mẹ vô cùng thần bí hỏi cô, chàng trai ngoài kia có phải là cậu công tử nhà giàu, thay người yêu như thay áo đã nhắc đến trong dịp Tết không?

Sau khi biết được đáp án chính xác, mẹ cô không kìm nén được liền lẩm bẩm nói Thôi Thái Dạ tính tình khá được, mặc dù khuôn mặt hào hoa, những ánh mắt khi nhìn con gái mình lại rất dịu dàng. Bà bảo Tiểu Ái không cần để ý đến bố, bản thân mình cảm thấy hạnh phúc thì cứ thế mà quyết định, bà tuyệt đối ủng hộ...