Tôi không phải là công chúa
Posted at 25/09/2015
381 Views
.
- Oh oh, xin lỗi, không phải là cô em! Anh sorry! – anh chàng hoảng hốt
.
Nó bực mình ngồi vòng tay nhìn sang một phía khác, Hải Phi không nói gì, nhìn nó vởi vẻ hài lòng.
.
Buổi tiệc bắt đầu, tiếng nhạc inh ỏi nổi lên khiến nó cảm thấy nhức đầu, những bài hát quen thuộc của giới trẻ được những giọng ca tài năng của nhạc viện thể hiện, nó thích thú lắng nghe nhưng vẫn nghe tiếng xì xầm xung quanh.
.
“ Con nhỏ đó là ai thế? bạn gái mới của Hải Phi à? Nhìn lạ hoắc, hình như không phải trường mình? Trông cũng xinh đấy nhỉ? Nhìn thú vị đấy chứ! Lọt vào mắt hoàng tử thì tất nhiên không phải tầm thường rồi! …v.v…”
.
Nó lấy tay lôi lôi áo Hải Phi:
.
- Sao tôi thấy người khác cứ nhìn mình hoài à, sao anh bảo anh không có bạn gái, hay là nhiều quá nên không biết chọn ai mới lôi tôi ra hả?
.
- Nghĩ sao cũng được! - Hải Phi cầm lấy tay hắn rồi nắm chặt, mắt hướng lên sân khấu.
.
- Ê! Làm cái gì thế? thả tay ra coi! – nó giật giật.
.
- Làm thế này mới khiến họ tin được chứ? ngồi yên đi!
.
Nó không chịu, giật cho bằng được tay mình ra khỏi tay anh ta.
.
Tiếng người dẫn chương trình oang oang:
.
- Hôm nay chúng ta sẽ được thưởng thức một tiết mục đặc biệt đến từ sinh viên Hoàng Hải Phi với biệt danh “hoàng tử nhạc viện” cùng bài hát “Vì yêu”.
.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét ầm ầm khiến nó ngạc nhiên, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào bàn của nó, Hải Phi bình thản đứng dậy, nhìn nó cười rồi bước lên sân khấu…nó cứ tròn mắt nhìn theo….nó không ngờ anh ta lại là người nổi tiếng như thế!
.
- Hôm nay tôi muốn trình bày bài hát này để gửi đến em, với một lời xin lỗi chân thành cho tất cả những gì đã xảy ra, tôi muốn bắt đầu với em một cách thực sự và nghiêm túc……
.
Đó là những gì mà Hải Phi đã nói…nhìn thẳng nó mà nói….nó không nghĩ được gì….người cứ như trên mây…tiếng la hét vỗ tay xung quanh cũng không khiến nó bình tĩnh trở lại được…….lần thứ hai trong cuộc đời…nó được nhận một lời tỏ tình “trực tiếp”.
.
Anh ta hát rất tuyệt vời, đúng là sinh viên nhạc viện có khác….nhưng nó không nghe được gì cả…trong mắt nó chỉ còn là ánh nhìn của Hải Phi, một cái nhìn khiến nó rơi vào tình trạng “mất tinh thần”!
.
Bỗng nhiên anh chàng đưa một tay ra giống như đang chờ đợi nó tiến lên sân khấu…nó thẫn thờ không hiểu liền lấy tay chỉ vào mặt mình với ý hỏi là “đang ám chỉ nó hả”, những người ngồi xung quanh thấy nó còn thẹn thùng liền chạy đến lôi nó đứng dậy và đẩy lên sân khấu khiến nó bối rối vô cùng.
.
Nó dần dần tiến lại gần sân khấu_nơi Hải Phi đang đứng , chỉ còn một chút nữa thôi…nó sẽ chạm bàn tay đó.
.
- Cẩn thận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chap 14: Những tai nạn bất ngờ
.
Đó là những gì nó nghe được sau khi bị ngã lăn ra nền,Hải Phi đang ôm nó,không khí náo loạn cả lên, một trong những chiếc đèn sân khấu bài trí hai bên đã rơi xuống trúng ngay chỗ nó đứng và Hải Phi đã kịp thời nhảy xuống bảo vệ cho nó, cũng may cả hai đều không bị gì , nó hoảng sợ nhìn gương mặt Hải Phi….
.
- Có sao không? Có bị gì không? - tiếng những người xung quanh
.
Hải Phi được mọi người đỡ dậy, tay vẫn nắm chặt tay nó, hình như anh ta đã bị thương ở tay trong lúc đỡ cho nó….
.
- Anh không sao chứ? – nó chạy đến bên Hải Phi mặt toát đầy mồ hôi.
.
- Không sao! Em có bị thương không?
.
- Không! Đưa tay tôi coi! – nó cầm lấy cánh tay của Hải Phi rồi xăn ống tay áo lên, một vết trầy khá dài, máu đã bắt đầu rỉ ra…..
.
- Đưa cậu ta vào phòng y tế! - tiếng của một thầy giáo cất lên
.
Nó cùng Hải Phi vào phòng y tế, vết thương không phải nặng nên cũng khiến mọi người yên tâm, dù chưa từng một lần băng bó vết thương nhưng nó vẫn lấy thuốc, bông băng rửa vết thương và băng bó cho anh ta, mọi người tản ra hết ngoài kia để xem xét tình hình dàn đèn, chỉ còn lại nó và Hải Phi trong phòng y tế.
.
- Á…. - Hải Phi nhăn mặt, có lẽ nó hơi mạnh tay.
.
- Xin lỗi! – nó nhắm mắt tỏ vẻ trách móc bản thân – tôi sẽ nhẹ tay hơn!
.
- Em không làm y tá được rồi, kiểu này chỉ có hại bệnh nhân thôi! - Hải Phi trêu
.
Nó không để ý đến lời trêu chọc đó nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương trên cánh tay của Hải Phi, nếu không có anh ta chắc nó sẽ….nó không dám nghĩ tiếp, mọi việc xảy ra thật quá sức tưởng tượng
Sau một hồi vật vã cuối cùng nó cũng hoàn thành mặc dù đường băng không được đẹp lắm nhưng cũng là cả tấm lòng của nó.
.
- Cũng không đến nỗi tệ! - Hải Phi nhìn vào cánh tay
.
- ….
- Sao em im lặng thế! đến giờ vẫn còn sợ hả? trời đất! – anh chàng tỏ vẻ ngạc nhiên
.
- ….
.
- Có lẽ ông trời thấy thành ý của tôi chưa đủ nên không cho em cầm tay tôi lúc đó, đúng là cái gì cũng phải phụ thuộc vào ý trời! - Hải Phi nói như nghiệm ra, đầu lắc lắc
.
- …..
.
- Em tính cấm khẩu à? chẳng lẽ em đang trách tôi đã dẫn em đến đây để gặp phải tai họa này…tôi đã trả giá rồi này, em có bị cái gì đâu! - Hải Phi trách
.
Nó ôm chầm lấy Hải Phi, một hành động theo phản xạ, khiến Hải Phi bất ngờ
.
- Cảm ơn anh! nếu không có anh chắc tôi không còn ngồi ở đây mất! – nó thút thít
.
- Em không trách tôi là được rồi! - Hải Phi mỉm cười
.
Nó chợt thấy mình đang thực hiện một hành động quá trớn liền thả ngay Hải Phi ra .
.
- Tối rồi! Làm sao mà về bây ?
.
- Thì tôi chở em về! có thế mà cũng hỏi! - Hải Phi cười
.
- Tay anh thế kia làm sao mà cầm lái?
.
- Thì tay kia, con người có hai tay làm gì? - Hải Phi vặn vẹo
.
- Nguy hiểm! – nó tỏ vẻ lo lắng
.
- Thế em thấy tôi nguy hiểm hơn hay mấy ông xe ôm nguy hiểm hơn?
.
- Chả liên quan gì đến nhau cả!
.
- Sao không? nếu tôi không đưa em về thì chỉ còn nhờ xe ôm thôi!
.
- ….
.
- Về chưa?
.
- Về!
.
Thế là hai người ra lấy xe, Hải Phi có vẻ vẫn còn đau tay, nó leo lên xe ngồi mà lòng nóng hơn lửa đốt .
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
.
Có lẽ vì đau tay nên Hải Phi lái xe chậm hơn, nó cũng chỉ mong thế thôi.
.
- Tới nhà tôi rồi!
.
- Oh la la, em cũng thuộc dạng tiểu thư sao? - Hải Phi nhìn căn biệt thự rồi thốt lên
.
- Không phải! đây là nhà họ hàng! – nó giải thích
.
- Thế sao? Thôi! Tôi về đây! Chúc em ngủ ngon, bắt đầu từ đây hãy mơ về tôi nhé! – anh ta nháy mắt rồi rồ ga chạy đi.
.
Nó cười, tiến đến cổng và bấm chuông, tiếng chị osin oang oang , cánh cổng mở ra, nó bước vào, đồng hồ điểm 9h tối, không phải là muộn.
.
- Bác Nhu đâu rồi chị? – nó nhìn chị osin đang cọ rửa bếp ga
.
- Bác đi ngủ rồi! hôm nay làm việc chắc mệt nên rứa!
.
- Thế à! À! Còn cơm không chị? – nó thấy đói
.
- Tui biết thế nào cô chủ cũng đói nên có để dành nơi á! Cô chủ lên thay đồ rồi xuống đây tui dọn cho mà ăn! Mà hôm nay sinh nhật ai mà cô chủ ăn mặc đẹp thế? - chị osin liến thoắng
...