XtGem Forum catalog

Tình yêu pha lê

Posted at 27/09/2015

818 Views



Lâm Nguyệt Loan im lặng không nói gì, bà Minh dịu giọng lại và nói: “Mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng, tuy không chăm sóc cháu được nhưng đã dặn dò bác chăm sóc giúp cháu. Cháu đến nhà bác tuyệt đối sẽ không có cảnh người trên người dưới mà đối xử đâu, bác sẽ chăm sóc cháu thật tốt”.

“Bác Minh, cảm ơn ý tốt của bác, thế nhưng cháu không đi khỏi đây đâu. Đây là nhà của cháu”. Lâm Nguyệt Loan lí nhí nói, thế nhưng giọng điệu rất kiên quyết, không thay đổi.

Minh Nhật Lãng sốt ruột đợi ở nhà.

Bà Minh đã chuẩn bị sẵn phòng riêng cho Lâm Nguyệt Loan đâu ra đấy rồi thế nhưng chốc chốc cậu lại đi ra đi vào ngó xem còn cần cái gì nữa không. Đột nhiên nghe thấy tiếng xe dưới nhà, cậu lao như bay ra ngoài ban công ngó xuống. Ông Minh đang đọc báo ở đó thấy con

“ A Lãng, chậm thôi con, đừng chạy thế”.

Thấy mẹ một mình bước ra từ trong xe, cậu buồn bã cúi mặt xuống, đôi mi cũng ủ rũ theo. Cậu lo lắng cô không muốn đến, quả nhiên như thế thật.

“ A Lãng, Lâm Nguyệt Loan thực sự rất cứng đầu, cho dù mẹ nói thế nào cũng nhất định không đến”.

“Con cũng đoán là bạn ấy không đến. Mẹ, nếu như bạn ấy không đến vậy sau này chúng ta thường xuyên đến thăm bạn ấy. Mình bạn ấy ở đó cần người chăm sóc lắm”.

“Mẹ đã nhận trách nhiệm này thì đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô bé. Có điều, A Lãng này, nếu con muốn đi thăm Nguyệt Loan thì không được len lén đi, nhất định phải bảo bác Hồng đưa con đi, biết chưa?”

“Dạ con biết rồi”.

Minh Nhật Lãng về phòng rồi bà Minh mới ra ban công ngồi với chồng.

Ông Minh nhìn thái độ của vợ và đáp: “Hinh Dật, em đừng chau mày nữa, tuy không đón được Lâm Nguyệt Loan về đây thế nhưng A Lãng đã đồng ý với em rồi còn gì, con sẽ không tự ý chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan nữa đâu. Có thể yên tâm rồi”.

Tuy nói vậy nhưng bà Minh nào có thể yên tâm được chứ: “Chỉ có đưa Lâm Nguyệt Loan về đây sống thì em mới hoàn toàn yên tâm được anh ạ. Nếu không thì ngày nào cũng khấp khởi lo lắng, con trai hở tí là muốn đi tìm cô bé ấy. Làm sao mà em yên tâm được?”.

Hôm đó sau khi về nhà Minh Nhật Lãng đã nói chuyện Lâm Nguyệt Loan sống một mình bố mất, mẹ ở chỗ khác với bà Minh, trong lòng bà đã quyết sẽ đưa cô bé về sống cùng gia đình mình rồi. Nguyên nhân cũng là do vừa thương cô bé sống đơn côi không cha không mẹ, phần vì con trai mình nữa. Minh Nhật Lãng không quản vết thương, nửa đêm lén ra ngoài tìm cô bé, điều này đã khiến bà Minh vô cùng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ A Lãng chưa bao giờ làm thế? Vậy mà hôm nay lại vì cô bé đó mà trốn ra ngoài. Đúng là sự rung động của tình yêu đầu đời! Nếu bà không nghĩ cách vậy phải làm thế nào mới bảo vệ chu toàn cho con mình đây?

Mọi việc ban đầu đã tiến hành thuận lợi hơn bà nghĩ. Sau khi nói chuyện với bà Điền Tuệ Văn, bà ấy đã đồng ý để Lâm Nguyệt Loan đến ở nhà họ Minh và trao quyền giám hộ con gái cho bà. Thế nhưng ai biết được là Lâm Nguyệt Loan lại cố chấp như vậy chứ, khiến kế hoạch của bà không thành, thật là phiền não.

Ông Minh lại không lấy thế mà buồn phiền: “Vết thương của A Lãng cũng sắp khỏi rồi, bác sĩ đã đồng ý tuần sau cho con đi học bình thường. Đến lúc đó ngày nào cũng được gặp Lâm Nguyệt Loan ở trường rồi sẽ không nhớ quá mà chạy đi tìm cô bé nữa đâu”.

“Vậy còn chủ nhật thì sao, hai ngày nghỉ con nó chịu được sao?”.

“Cũng đúng” Ông Minh gật đầu, bàn tay dày, ấm áp của ông khẽ đặt lên bàn tay bà Minh, rồi dịu dàng nhìn bà và nói: “Hồi trước khi ở trường anh còn yêu thầm em, ghét nhất là ngày chủ nhật đấy, bởi vì chủ nhật không được nhìn thấy em”.

Bà Minh nghe xong bật cười, nụ cười tươi như hoa nở: “Lúc đó trái tim em cũng giống anh thôi. Tất cả là tại anh, ai bảo không tỏ tình với em sớm hơn, khiến cả hai đều phải khổ sở”.

“Lúc đó em là hoa khôi trường, gia cảnh lại giàu có, khác gì công chúa đâu, một đứa con trai như anh sống dựa vào học bổng, lại vừa học vừa làm lấy gì mà tỏ tình với em chứ!”.

“Lúc đó anh là người tiếng tăm nhất trường còn gì, cao lớn, đẹp trai, học hành giỏi giang, lại là chân sút vàng trên sân cỏ. Bao nhiêu cô gái yêu thầm anh, ngay cả em…”. Nói lại chuyện xưa khiến gương mặt bà Minh đỏ hồng như hồi thiếu nữ. Còn ông Minh đã nhẹ nhàng cầm tay bà đưa lên môi và thơm lên đó.

Hai vợ chồng dịu dàng đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, bà Minh chợt lên tiếng: “Chẳng phải đang nói chuyện của con trai sao, tự nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây của hai ta. A Lãng này quá thực thà, thích một người là trong mắt nó chỉ có cô bé đó. Hôm đó em bảo nó ra sân bay để an ủi Lâm Nguyệt Loan, thế mà nó chẳng nói câu nào cả mà cứ khóc cùng cô bé”.

Ông Minh nghe thế liền cười và nói: “Thế à? A Lãng có lúc thật chẳng giống con trai tí nào’.

Bà Minh liền lên tiếng bênh con: “Sao anh lại nói con thế chứ? Tuy do vấn đề sức khỏe nên chúng ta có nuông chiều con một chút nhưng nó đâu phải là đứa động tí là rơi nước mắt đâu. Năm 12 tuổi vì chuyện xé sách mà khóc một trận, sau đó đâu có khóc lần nào. Lần này khóc vì người khác, đúng là một đứa bé ngoan”.

Ông Minh cười trừ và đáp: “Đúng đúng đúng, anh nói sai rồi, vợ yêu tha lỗi nhé!”.

Ông nghĩ rồi lại nói vui: “Hinh Dật, A Lãng thích Lâm Nguyệt Loan như thế em đã muốn đón cô bé về cho con trai rồi. Em chuẩn bị cho cô bé đó làm con dâu em đấy hả?”.

“Con còn bé mà, sao lại nói chuyện xa xôi thế. A Lãng bây giờ thích cô bé đó thì em sẽ làm mọi chuyện để vừa lòng con. Nếu con một lòng một dạ với cô bé ấy thì sau này chọn con dâu em sẽ không bao giờ động đến hoàn cảnh gia đình cô bé. Chỉ cần con trai thích là em thích, còn anh sao, Hạo Thiên?”.

Ông Minh cười đáp: “Anh à, chỉ cần vợ đồng ý là anh đồng ý”.

Mẹ đi rồi, cuộc sống lại quay về quỹ đạo cũ. Mọi thứ đã trở lại bình thường, chỉ là Lâm Nguyệt Loan đã im lặng đi nhiều.

“Lâm Nguyệt Loan này, mẹ đi rồi mà cậu đã buồn như thế này. Có phải sau này mẹ cậu không đến nữa đâu cơ chứ, cậu phấn chấn lên chút được không hả?”.

Những lời nói vô tình của Tiêu Tinh Dã đã chạm vào nỗi đau ẩn sâu trong tim cô. Cô cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống vạt áo, cô vội lau đi nhưng không lọt qua được ánh mắt cậu. Tiêu Tinh Dã kinh ngạc nhìn cô và hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.

Tiêu Tinh Dã truy vấn liên tục khiến Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được, cô bình thản nói cho cậu biết: “Mẹ tớ di cư sang Canada rồi, sau này về thăm tớ sẽ rất khó khăn”.

“Cái gì, đi Canada, còn cậu thì sao? Cứ để cậu ở đây không quan tâm…”.

“Tiêu Tinh Dã, cậu đừng nói nữa, cậu muốn tớ khóc sao?”. Giọng Lâm Nguyệt Loan đã đầy nước mắt.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước của cô, trong lòng cậu có nỗi đau vô hình đang len lỏi.

Như mọi hôm, sau khi giảng bài cho Minh Nhật Lãng xong bà Minh nhất định mời cô ở lại ăn cơm rồi hãy về.

“Cháu kiên quyết muốn ở nhà nên bác cũng không còn cách nào, thế nhưng bác đã là người giám hộ của cháu rồi thì không thể không lo được bữa cơm cho cháu mà đã để cháu về”.

Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách ở lại.

Bữa tối chưa tới giờ ăn nên Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cùng lấy tranh ra ghép.

Mấy hôm nay, sau khi học xong cả hai đều cùng nhau ghép tranh. Bức tranh dần dần đã thành hình, khắp tranh là các ngôi sao đang lấp lánh, duy chỉ thiếu mảnh trăng non.

“Sao lại thiếu trăng chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tìm đi tìm lại mấy lần trong hộp giấy xem có rơi miếng nào không.

“Không có, tớ tìm mấy lần rồi, thiếu mất hai miếng ghép mặt trăng chứ. Hôm đó tớ sắp ghép xong mặt trăng rồi thế là không cẩn thận hất một cái, hai miếng đó không thấy đâu nữa”.

“Cậu đánh đổ ở đâu? Để tớ tìm lại xem nào”.

“Đánh đổ từ trên bàn, tớ tìm mấy lần trên nền nhả rồi, sao lại không thấy chứ!”.

“Trên nền nhà không có, hai miếng ghép ấy nhỏ xíu mà, hay là rơi vào trong ngăn kéo?”.

Đôi lông mày Minh Nhật Lãng mở ra, mắt sáng lên: “Đúng rồi, có thể lắm chứ!”.

Cậu vội đến bàn học rồi kéo mấy cái ngắn trên cùng ra, rồi bới loạn xạ. Quả nhiên giữa khe ngăn kéo đã xuất hiện hai mảnh ghép màu nho nhỏ. Cậu sung sướng reo lên: “Cậu xem này, quả nhiên là ở đây”.

Lâm Nguyệt Loan không để ý hai mảnh màu trong tay cậu, ánh mắt cô đang dõi nhìn vào trong tận cùng ngăn kéo, một sợi dây thun dài màu xanh được cuộn lại và để ở đó.

Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo ánh mắt cô, mặt cậu đỏ bừng, hai tai cũng đỏ ửng theo.

Lâm Nguyệt Loan cũng thế, đỏ bừng hai má. Nhìn thấy sợi dây thun ấy trong lòng cô đã hiểu, đã hiểu tại sao Minh Nhật Lãng thích cô…

“Hóa ra, sợ dây giày màu xanh là của cậu?”.

“Uh”. Minh Nhật Lãng cúi đầu đáp nhưng vẫn không giấu được gương mặt đỏ bừng.

“Khi tớ băng bó cho cây hòe nhỏ, cậu đứng đâu mà nhìn thấy được thế?”.

“Tớ đứng ngoài lan can tầng ba, tớ thấy Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe, sau đó thấy cậu băng bó cho nó”.

“Là Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe á?”.

“Uh, khi tớ nhìn thấy cảnh ấy trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng nhìn thấy cậu đến băng bó cho cây hòe, thật là dịu dàng. Lâm Nguyệt Loan, cậu thật tốt bụng”. Minh Nhật Lãng chậm rãi nói từng chữ.

Căn phòng trở nên vô cùng im lặng, ánh tịch dương xuyên qua cửa sổ kính nhuộm vàng lên bức tường màu trắng. Gương mặt hai cô cậu thiếu niên thiếu nữ lúc này cũng ửng đỏ, có phải do ánh tịch dương nhuốm màu?

Vịnh Hoàng Lô, thành Đông, ở gần thành phố A, có một dãy nhà nằm khá yên tĩnh...