Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
Posted at 25/09/2015
786 Views
Còn nếu em cứ đứng ra làm chỗ trú chân cho nó, nó sẽ ỷ lại và ko muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại
-Em ko muốn nó như em, lúc còn học ỏ P&P_Nghĩ ngợi một hồi, khó khăn lắm Hàn phu nhân mới hồi tưởng lại quá khứ của mình, giọng bà run rẩy, chữ vỡ chữ ko
-Nên nhớ, bên nó là Lăng Tử Thần, thằng bé đó nhất quyết sẽ bảo vệ nó_Hôn lên má vợ, Hàn lão gia nở nụ cười hiền trấn an vợ, vòng tay lại siết chặt
Chương 27: "Truy bắt nô lệ"
Nắm chặt chiếc điện thoại đen xì trong tay, Tử Di thở dài sầu não, phả ra làn hơi ấm trắng quyện vào bầu ko khí đang nóng bừng lên vì nhiệt huyết tràn trề tỏa ra từ đám người ko ngừng gào thét xung quanh mình, đôi mắt thẫn thờ soi rọi khắp mọi ngõ ngách có thể, khao khát được nhìn thấy bóng dáng cái tên đang ghét đã bắt cóc khiến bản thân cô rơi vào bế tắc như lúc này.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh...
Tiếng nhạc chuông yêu thích thường ngày bị tiếng nhạc xập xình lấn át lúc lọt tai cô lúc ko cùng cường độ rung chuyển của chiếc di động như có một mãnh lực nào đó đấm thẳng vào màng nhĩ, nhất thời lôi cô nàng vẫn còn ân hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình lúc nãy ra khỏi cơn sầu não dai dẳng. Nhưng trái với suy đoán của cô, người gọi ko phải là mama đại nhân-kẻ tàn nhẫn cúp mới đứa con gái rượu ko thương tiếc hay người cha suốt ngày ở lì bên NewYork mà là một dòng số lạ ko hề có tên trong danh bạ, điều này khiến cô nàng đã bức bội lại còn chán nản hơn, đầu óc cô lúc này ko cho phép mình tiếp thêm một vị khách ko mời nào nữa nên dứt ý, cô tắt máy ngay ko thương tiếc, chẳng cần biết chủ nhân của nó là ai.
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Di tự thấy việc đứng một chỗ cầu cứu người khác sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp nào liền liều mạng thêm một lần nữa, hòa mình vào dòng người đông nghẹt thở, lần mò tìm kiếm cánh cửa để thoát ra khỏi nơi này
Vất vả né tránh bên này đụng bên kia một hồi, bỗng dàn nhạc inh tai chói óc cùng những chiếc đèn pha sặc sỡ liên tục nhấp nháy trên sân khấu vụt tắm, thay vào đó là một dòng nhạc nhẹ nhàng du dương và chút ánh sáng mờ ảo tụ lại một điểm nơi chiếc micro đặt ở trung tâm đang đứng thẳng người, bên dưới sân khấu, chung quanh cô, biển người reo hò ban nãy cũng thôi hò hét, chỉ để lại giữa ko trung những làn khói trắng nóng ấm. Nếu như cô đoán ko nhầm, đó chính là dấu hiệu cho thấy buổi biểu diễn của một nhóm nhạc nam hàng đầu nào đó trong giới K-pop sắp sửa bắt đầu, còn cô là người Việt Nam duy nhất được may mắn chiêm ngưỡng tận mắt, nghe tận tai buổi biểu diễn này mà ko phải thông qua màn hình thủy tinh dày cộp của chiếc tivi Sony 32 inch hay đại loại là một phương tiện truyền thông khác
-Xin lỗi đã làm phiền_Một chàng trai với tông giọng trầm ấm từ cánh gà tiếng lại gần chiếc micro, gập người 90 độ ko sai một li cúi đầu vẻ kín cẩn trước ánh nhìn của hàng nghìn con mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu đang dõi theo rồi đứng thẳng người dậy, soi mắt một lướt xuống phía dưới, nói tiếp bằng tiếng Hàn một cách lưu loát khiến Tử Di dù căng tai hết cỡ để nghe nhưng vẫn chẳng hiểu hắn ta đang nói gì_Chắc các bạn sẽ thắc mắc tôi là ai, từ đâu đến và thần tượng của các bạn đang ở đâu nhưng xin hãy gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ ấy. Tôi đến đây ko phải để phí phạm thời gian quý báu của các bạn mà vì tôi muốn tìm một người, đó là người quan trọng nhất của đời tôi. Ở nơi các bạn đang đứng, cô ấy đang lạc lõng
-Chuyện gì thế nhỉ?_Hàng loạt ý kiến tỏ ý ko vừa lòng cùng sự phàn nàn vang lên "nhộn nhịp" toàn thể đám đông phía dưới, ào lên như một trào lưu dù có lấy bịt miệng che lại cũng ko thể dập tắt nổi
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia..._Lặng người nhìn chăm chăm vào bầu trời xám xịt u uất ko một ngôi sao trên đầu mình, chàng trai làm mắt buồn, tuy ánh sáng ko đủ để người ta nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ta một cách chân thực nhất nhưng với kĩ thuật hiện đại và chiếc ti vi to đùng ở phía sau, mọi biểu hiện dù cười dù mếu của anh ta vẫn được đám đông nhiệt tình theo dõi_...cô ấy rất muốn được nghe những thần tượng mà cô ấy hâm mộ hát, tận mắt thấy họ cười, tận tai nghe giai điệu êm ái của họ. Chính vì thế, tôi đành bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô ấy, đánh thuốc mê họ rồi đưa cô ấy đến đây để thực hiện tâm nguyện lần cuối...
Nín thở nghe chàng trai trên sân khấu kể lể, vài người đã thầm rơi lệ, len lén chùi giọt nước mắt vụng trộm, cơ hồ ko phản đối hay khó chịu như lúc nãy
-Nhưng...tôi là một kẻ hèn và vô dụng..._Vũ ngực thình thịch 2 cái , chàng trai tiếp tục trong ánh mắt thương cảm tứ phương_...vì đã lỡ làm lạc mất cô ấy, trong đám đông các bạn. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần, song chẳng thể tìm thấy gương mặt cười hiền , giọng nói thì thầm trong vắt của cô ấy. Thế nên, xin các bạn, hãy cho tôi một ít thời gian, để có thể tìm ra cô ấy, trước khi mọi chuyện đi quá muộn. Xin hãy giúp đỡ_Cúi đầu thêm lần nữa, chàng trai nọ tỏ ra rất cương quyết, tay quệt lấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má
Thầm thán phục những biểu hiện thay đổi quá nhanh chống của chàng trai nãy giờ lẩm ba lẩm bẩm cái gì đấy trên sân khấu, Tử Di liếc nhìn đám người sụt sịt xung quanh, khó hiểu nhưng vẫn làm theo hành động của bọn họ, theo dõi tiếp mọi hành động của hắn to, coi như đi xem kịch câm cũng được
-Hàn Tử Di!_Cầm chặt micro, ánh mắt đảo chiều tìm kiếm, chàng trai nọ hét thật to vào mic, chẳng mấy quan tâm đến giọng của mình lọt qua micro sẽ to đến cỡ nào_Nếu cậu nghe thấy tôi nói thì hãy bước lên sâu khấu, hiểu ko?
Rành rành một dòng tiếng Việt với âm lượng khủng thản nhiên chui tọt vào màng nhĩ của Tử Di, khiến cô nàng giật nảy mình như trộm ngày bị bắt quả tang, quay đầu sang bên này, ngoái cổ sang bên kia tìm kiếm kẻ vừa gọi mình
-Hàn Tử Di! Nếu nghe thì bước lên sân khấu đi!_Nhắc lại bằng tông đậm chất ra lệnh, chàng trai vẫn ko thôi đảo mắt, thoáng chút lo sợ một điều gì đó
Nhận định chính xác kẻ vừa gọi mình là cái tên lúc nãy đã tuôn một tràng tiếng Hàn trên sân khấu, Tử Di sững sờ, nhìn kĩ lại cái mặt chiếm phần đa bóng tối của hắn mới thấy có nét gì đó thật giống Tử Thần, có chút vở lẽ
-Lần cuối đấy, cậu mà ko vác xác lên đây, hôm nay tôi sẽ bay về Việt Nam để cậu chết rũ xương ở đây luôn_Miệng nói thì đầy chết chóc nhưng mặt lại loang lỗ nước mắt, chốc chốc đưa tay lên quệt, chàng trai nọ dù dùng tiếng nước ngoài đối với cư dân Hàn nhưng hầu hết đều dành được cảm tình của họ, khiến họ ko những ko oán trách mà còn giúp đưa nhãn thần đi truy tìm kẻ sắp uống trà với diêm vương
Nhận lời đe dọa từ phía trên, Tử Di đương lúc còn do dự ko biết có nên lên hay ko phút chốc bị đánh trúng vào điểm yếu của mình, miễn cường cúi gằm mặt nhìn đất mẹ mà vác cái thể xác tàn tạ lên phía trên sân khấu nơi chủ nhân cô đang nhẩm đếm thời gian chờ đợi trong ánh mắt thương cảm trộn lẫn hâm mộ của dòng người đang tản ra hai bên chừa lối đi cho cô
-Ngoan lắm_Rời tay khỏi mic, Tử Thần tiến đến gần Tử Di, nhẹ nhàng xoa đầu cô như chủ nhân vuốt ve bộ lông mượt của con cún con vậy, vô tình chọc vào lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của cô
Chạm tay lấy bàn tay đang ngự trên đầu mình, Tử Di nhẹ nhàng gỡ nó ra, đưa về phía thấp hơn, nơi tầm mắt mình có thể soi rõ rồi dùng lực bẻ thật mạnh, khiến nạn nhân có chút bất ngờ, rên lên một tiếng rồi lặng đi
-Cảm ơn cậu đã ko bỏ rơi tôi_Cong khóe môi hồng cười nhẹ, Tử Di đưa ánh mắt thách thức ngạo nghễ phóng tới kẻ thù
-Cậu là nô lệ của tôi, tất nhiên phải tìm rồi, ko thôi lấy ai phục vụ tôi đây_Ko chừa cái tật thấy tóc người khác đẹp là xoa, Tử Thần đưa tay còn lại tiếp tục công việc dang dở, tay kia cũng xoay một vòng ko đau đớn rồi túm chặt đôi tay tự tiện đả thương mình rồi nhanh chóng đẩy cô ngã vào lòng, ôm thật chặt
-Làm gì thế?_Cựa quậy mạnh, cố thoát khỏi vòng tay đầy mãnh lực đang phong tỏa quanh người, Tử Di gào, mặt mũi đỏ bừng như gấc chín
-Ơn chúa vì đã tìm được cậu_Siết chặt hơn nữa, Tử Thần đưa môi hôn nhẹ lên mái tóc cô, thầm cảm ơn người mà cậu chưa bao giờ thờ phụng, hít một hơi dài rồi nhăn mặt_Cậu ko gội đầu à?
-Não cậu có vấn đề à? Ngày nào tôi cũng gội đấy, duy chỉ có hôm nay, chính cậu đã phá vỡ lịch làm việc hoàn mĩ của tôi_Đưa hai tay lên ngực người kia đẩy mạnh, Tử Di vùng vằng đáp trả, phẫn nộ tràn đầy từng cơ mặt
-Thế nên mới nói, tôi quan trọng với cậu nhường nào?_Mỉm cười hài lòng, Tử Thần tiếp lời, cảm giác bình yên pha lẫn hạnh phúc lóe lên thật rõ trong đôi mắt đen sáng tinh ranh như loài báo đêm
-Mơ đi, mà thả tôi ra, cậu muốn giết người à?
-Ko phải sao, để thay đổi cuộc sống của cậu..._Cuối cùng cũng chịu buông thân thể thấp thua mình một cái đầu, Tử Thần nhếch khoe môi đểu giả, nói thêm vế sau cho câu nói của mình thêm hoàn chỉnh rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của đối phương_...tôi sẽ trở thành kẻ mà cậu ko bao giờ muốn quên, cho dù phải tước bỏ mọi thứ bình yên xung quanh cậu
Chấm chấm chiếc khăn tay lên gò má, một người đàn bà trong đám đông đang nín thở nhìn đôi trai gái ko có phúc quyến luyến trên sâu khấu, nở nụ cười nhạt:
-Phu nhân và lão gia mà biết chuyện này, chắc nửa đêm sẽ vùng chăn đòi bay đến đây chém cậu mất đấy, cậu Lăng, nhưng dù sao, mong rằng, cậu sẽ ko lợi dụng cô chủ nhỏ của tôi...
-Hồ quản gia, chúng ta đi thôi_Người bên cạnh kéo tay người đàn bà kia, vẻ khẩn trương_Chúng ta phải ra xe trước khi bị phát hiện
-...bởi lẽ, tôi ko muốn phải tự tay mình giết con người hoàn mĩ như cậu_Quay người bước đi, người đàn bà ngoái nhìn lại cảnh tượng chưa dứt một lần nữa, ánh mắt mơ hồ xa xăm hướng đến chiếc xe đen phía xa
Chương 28: Hồi tưởng
Lăn bánh chuyển động nhanh dần nhanh dần, ngay khi chiếc xe đen đổ bóng xuống mặt đường của người đàn bà họ Hồ vừa khuất đi thì đôi trai tài gái sắc với câu chuyện bi ai thẫm đẫm nước mắt mới đưa nhau người hùng hổ đi trước, kẻ bẽn lẽn theo sau, ai nấy đều mang một tâm trạng riêng trong mình.
-Rầm!_Đóng mạnh cửa xe với mãnh lực lớn được tạo ra bởi cơn giận khó nguôi đang ăn sâu vào từng thớ thịt, Tử Di phẫn nộ, đưa lưỡi liếm vệt nước ướm mùi tanh của máu trên môi mà rùng mình, sắc mặt bừng bừng đỏ
Mở đôi môi máu đã tụ của mình cười khốn khổ, Tử Thần ko ngần ngại e dè cô gái đang ở trong xe là kẻ dám khước từ nụ hôn nồng cháy mình ban cho bằng một vết cắn đến toé máu, to gan chui vào xe, đặt người ngã dựa vào ghế rồi ra lệnh cho bác tài, lúc bấy giờ đang nheo mắt chăm chú vào vết thương của chủ nhân qua gương chiếu hậu, lái xe đi.
Liếc xéo người ngồi cạnh một cái, Tử Di đặt mắt ra quang cảnh lướt nhanh ở bên ngoài, chợt mắt cô loé lên, cơ mặt từ hằm hằm bỗng dãn ra khác thường, trát lên nó một chiếc mặt nạ ma mãnh quỷ mị
-Dừng lại!_Hét to hết cỡ, Tử Di ra lệnh thị uy y hệt những gì kẻ bên cạnh cô thường làm, chính vì điều đó đã khiến bác tài xế phải giật mình, hành động theo bản năng, thắng gấp
Trèo xuống xe toan đi, Tử Di mới sựng người nhớ ra điều gì đó, cô liền trở vào trong, chớp chớp mắt nhìn oan gia đầy ẩn ý
-Gì thế?_Đoán ý tài tình, Tử Thần hồ nghi, vẫn biết đằng sau đôi mắt ngây thơ lấy lòng ấy là cả một cạm bẫy được xây dựng công phu nhưng cậu vẫn ko thể cưỡng lại, chỉ biết hùa theo tự đặt bản thân mình vào đó, ko phải để người kia vui vì kế hoạch trót lọt mà là để mình có thể khám phá được toàn bộ con người của đối phương-kẻ bỗng dưng bị cậu trù ẻo với bệnh ung thư giai đoạn cuối và phải khó nhọc nhỏ Osla (thuốc nhỏ mắt) vào mắt mình giả làm nước mắt, phụ họa cho vở kịch cậu giàn dựng thêm bi ai
-Tôi đói!_Cười lấy lòng, Tử Di đưa tay xoa chiếc bụng của mình_Cần chút tiền mua một số đồ ăn vặt
-Lúc này cậu ăn chưa đủ no hay sao mà còn đòi thêm
-Thì đấy, đáng nhẽ phải no rồi, nhưng lại phải tiêu hóa thành năng lượng để "chơi" với cậu, giờ sạch sành sanh
-Cậu đâu biết tiếng Hàn mà mua_Đưa cho Tử Di một tờ mấy chục nghìn Won, Tử Thần tỏ vẻ ái ngại về việc tịt mù tiếng nước Ngoài của cô, ý định muốn ra khỏi xe dắt cô đi
-Cậu cứ ở yên đấy!_Đưa hai tay chặn lối Tử Thần, Tử Di mở cửa xe khoang trước lôi tọt bác tài xế khốn khổ ra ngoài, nói xong câu cho tên kia yên tâm rồi kéo bác tài đi, đến một cửa hàng bán đồ gia dụng kiêm thức ăn trên phố_Để ông bác này đi phiên dịch cho tôi là được
Đưa đầu nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang dần xa chỗ mình, Tử Thần ngao ngán lắc đầu, ánh mắt miên mang nghĩ ngợi điều gì đó với những cảm xúc chớp nhoáng.
-Chờ tôi nhé, khi nào tớ lấy lại được mọi thứ đáng nhẽ phải là của mình, lúc đó, tớ sẽ đưa tờ giấy này đến tìm cậu. Vì thế, đừng thích ai, ngoài tớ_Ôm chặt lấy bé gái với mái tóc đen dài tung bay trong gió biển, chủ nhân của câu nói vừa thốt lên thì thầm, từng giọt nước tinh khiết trên khóe mắt đen sâu thẳm chứa vô vàn nỗi niềm của một cậu bé chừng 7, 8 tuổi từ từ lăn dài trên gò má, vỡ tan
-Ưkm, Jun à, nhớ mật hiệu nhé, Junizu sẽ chờ cậu_Đưa tay siết chặt người kia, cô bé mang tên Junizu đáp trả, nụ cười giòn tan hòa cùng tiếng nức thật trong trẻo và lắng đọng
-Tất nhiên rồi, Junizu, nhất định tớ sẽ quay trở lại tìm cậu...khi tớ có đủ sức mạnh để bảo vệ cậu
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me...
Tiếng nhạc chuông ruột của Tử Di vang lên dữ dội bao trùm cả ko gian nhỏ hẹp trong chiếc ô tô vẫn đang sáng đèn giữa trời đêm lạnh lẽo, đồng thời cắt đứt mạch hồi tưởng đang ngự trị trong đầu ai đó.
Đưa tay lục tìm chiếc điện thoại trong túi áo khoác bông vất ngổn ngang bên cạnh mình, Tử Thần đặt nhãn thần lên dòng chữ to đùng "Thằng em chết bầm" hiện rõ ràng trên màn hình rồi nhanh chóng bấm nút trả lời, tự tiện cho mình cái quyền được tiếp chuyện
-Tử Di, chị chết ở đâu rồi hả?_Tiếng nói đầu dây kia tưởng chừng như hét, xuýt làm thủng màng nhĩ người bắt máy
-Là tôi, Lăng Tử Thần đây_Giới thiệu đầy đủ họ tên của mình, Tử Thần như đã đoán trước hành động tiếp theo của người kia, đưa điện thoại ra xa tai mình
-Sao lại là cậu hả, chị tôi đâu?
-Đi mua đồ ăn rồi_Ngó nghiêng vào cửa hàng Tử Di đã vào Tử Thần chêm thêm_Vẫn chưa trở lại
-Cậu được lắm, đừng nói hai người ở Seul nhá
-Biết rồi thì hỏi làm gì?
-Chẳng nhẽ cậu muốn công bố chuyện đó sớm đến thế sao? Cậu nghĩ chị tôi sẽ chấp nhận cái chuyện phi lí từ trên trời rơi xuống đó à? Cậu cũng biết chị tôi đang chờ ai mà...trừ phi..._Người phía bên kia mỉm cười_...cậu nói cho chị ấy biết cậu là ai, tên là gì, may ra chị ta sẽ nhớ đến lời hứa trong quá khứ mà trở về bên cậu, còn ko, chỗ trống đó vẫn mãi của Lâm Khải Phong
-Tôi sẽ làm cho chị cậu yêu tôi một cách tự nguyện chứ ko phải làm con búp bê bị ràng buộc bởi quá khứ_Đưa mắt nhìn người con gái vừa đi ra khỏi cửa hàng ban nãy đang tươi cười cầm bọc đồ to sụ chui vào xe, Tử Thần nhếch môi hài lòng
-Jun, cậu là đồ đại ngốc_Gập máy, Gia Mình tựa hẳn người vào tường, nụ cười luôn ngự trong cuộc đối thoại giữa cậu và người phía bên kia chợt tắt phụt như ánh nến chập chờn trong gió.
Đưa ngón tay liến thoắng bấm vào một số lạ, Gia Minh cởi bỏ chất giọng hờ hững cùng thái độ cợt nhả ban ngày của mình, thay vào đó là sự nghiêm túc đầy uy quyền
-Cậu chủ_Người bắt máy nhẹ giọng, thoáng kinh ngạc trước sự triệu gọi bất ngờ
-Hồ quản gia, bà đang ở Seul?_Một tay cầm di động đang áp trên tai, một tay gõ gõ gì đó vào chiếc Iphone đa năng, nhắn một dòng tin
-Sao...sao cậu biết?
-Chắc bà biết chị tôi đang ở khách sạn nào phải ko? Đưa cho tôi địa chỉ_Ko quan tâm đầu dây bên kia nghĩ gì, Gia Minh đi thẳng vào vấn đề chính, nhanh tay cầm chiếc áo khoác treo ở móc rồi ra khỏi ngôi nhà của Tử Thần
-À...chuyện này..._Đắn đo do dự, Hồ quản gia thực sự bất ngờ khi có một người thứ 3, ngoài vợ chủ nhân của bà, biết được nơi bà đang đến và mục đích đằng sau chuyến đi này. Nhưng bất ngờ hơn cả, người đó lại là người thừa kế tương lại của dòng họ Hàn Gia tiếng tăm lẫy lừng-kẻ vốn dĩ phải ko được biết về thân phận đang được giấu nhẹm đi của mình chỉ vì lí do an toàn
-Được thôi, tôi sẽ tự tìm lấy
-Khoan đã, ngài định làm gì?
-Tôi sẽ phá hủy thứ cần phải phá hủy_Bước lên chiếc máy bay đã đậu sẵn ở khoảng sân cực to đằng sau ngôi nhà của Tử Thần, Gia Minh cúp máy, chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa. Đã đến lúc, cậu phải chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy, dù vẫn chưa được cả thế giới công nhận, quyền lực của cậu vẫn luôn hiện hữu
***
Sáng hôm sau là một ngày mệt nhọc với Tử Di khi bị oan gia họ Lăng kiêm chủ nhân hiện tại của mình hết kéo lê đến shop thời trang này đến cửa hàng thẩm mỹ khác. Dù cô nàng đã nhiều lần lên tiếng phản bác nhưng hầu như người điều khiển mọi hành động của cô lại ko hề có phản ứng ngược lại, cứ tiếp tục làm những gì mình muốn làm
Lựa một bộ cánh màu hồng phấn nhẹ nhàng giản dị nhất shop, Tử Thần ra chiều hài lòng vì nó ko quá rức rỡ hay hở hang như những bộ Tử Di đã thử lúc trước, liền nhất quyết tiến đến bàn thanh toán, toan trả tiền
-Trời, bạn gái cậu mặc bộ này lộng lẫy thật, chắc sẽ có khối người ghen tị với cậu đấy_Nhân viên quầy tính tiền đon đả khen ngợi Tử Di khi cô bước đến, vô tình làm người kia phật ý
-Vậy tôi đổi cái khác_Tàn nhẫn kéo người được xem là bạn gái mình trở về chốn cũ, Tử Thần tiếp tục công cuộc nêu ra yêu cầu của mình với mấy chị nhân viên nãy giờ đã thuyết phục hết nước bọt khi "thượng đế" của họ liên tục đòi đổi đồ
-Thưa ngài, tất cả những bộ đẹp nhất ở đây ngài đã thử hết rồi_Một cô nhân viên nhỏ nhẹ
-Tôi đâu yêu cầu mấy người đem bộ đẹp nhất đâu, xấu nhất cũng được, chỉ cần sang trọng chút là được
-Tôi ko thử nữa, mệt lắm_Bực bội, Tử Di vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tử Thần, gõ gót tiến ra ngoài, lòng chẳng hiểu nổi cái tên cô ghét cay ghét đắng có muốn mua đồ cho cô hay chỉ bắt cô diễn trò hề trước mắt mấy người kia ko nữa
-Ai đây nhỉ?_Một giọng nói quen thuộc ko thể lẫn vào đâu từ đằng xa vẳng đến nơi Tử Di đang đứng, khiến cô sựng người rồi rùng mình_Ra cậu cũng đến đây
-..._Cố bỏ ngoài tai những lời nói sặc mùi mỉa mai kia, Tử Di đi như chạy, đích đến là chiếc Koenigsegg CCX đen bóng đang chờ cô ở bãi đỗ
-Có vẻ như đã chấp nhận lời đề nghị của nó rồi nhỉ..._Thoáng nhận thấy bóng dáng Tử Thần đang tiến đến, con người có giọng nói quen thuộc kia cười nửa vời_...cháu dâu
Chương 29: Thân thế và vị hôn thê
-Cháu dâu?_Khó hiểu đưa hai tròng mắt đen láy nhìn kẻ đang nắm chặt tay mình, Tử Di như bị bỏ bùa mê, ko dứt việc đăm đăm vào nụ cười cợt nhả kia
-Ko phải sao? Nghe nói 2 người đến đây để công bố việc kinh thiên động địa đó à?_Tỏ vẻ kinh ngạc, Lâm Khải Phong ra chiều nghĩ ngợi gì đó_Chẳng nhẽ, tên nhóc đó vẫn chưa nói gì với cậu?
-Việc nhà tôi ko cần cậu bận tâm_Lôi Tử Di ra khỏi cái nắm tay thân mật, Tử Thần gạt cô ra phía sau mình như ko muốn để cô bị xâm phạm bởi bất cứ yếu tố nào ngoài cậu, thả một câu nhắc nhở với người cậu chung dòng máu rồi kéo lê Tử Di về phía chiếc xe đang chực chờ sẵn ko thương tiếc_Lăng Gia sẽ ko chào đón người họ Lâm trên mảnh đất Seul nhỏ bé này đâu
-Tử Di, tôi mong cậu đủ thông minh để ko bị kẻ khác lợi dụng_Chưa chịu buông tha, Khải Phong tận tình nhắc nhở cô gái tội nghiệp đằng xa, ánh mắt liên tục dõi theo cho tới khi họ đi khuất
-Sao người đó lại gọi tôi là cháu dâu?_Đan tay vào tay, Tử Di khó khăn lắm mới nêu lên câu hỏi to đùng cứ bay lên bay xuống trong đầu cô, ép bầu ko khí đã căng thẳng lại tăng thêm sự ngột ngạt
-Chẳng phải tôi đã bảo cậu ko được dây dưa gì với người đó rồi cơ mà_Ko thèm nhìn Tử Di một cái, Tử Thần vẫn giữ nguyên hiện trạng ngắm cảnh bên ngoài của mình, cơ hồ đang giận dỗi chuyện gì đó
-Đó là chuyện của tôi, hãy trả lời câu hỏi ban nãy đi
-Cậu thực sự muốn biết_Từ từ rời bỏ quang cảnh tấp nập bên ngoài, Tử Thần ưu ái đặt lên gương mặt dù có tỏ ra ngầu đến cỡ nào cũng khó dọa được một đứa con nít của người ngồi cạnh
-Đương nhiên_Gật đầu rất cương quyết, Tử Di huy động toàn bộ sự tập trung, đổ dồn tất cả lên bộ comlê chỉnh tề trên người Tử Thần, thần kinh căng như dây đàn
-Vì..._Ghé sát đầu vào mặt Tử Di toan trả lời, Tử Thần bỗng đổi ý, bày tỏ quyền lợi_Nói thẳng ra e lợi cho cậu quá, nếu cậu hứa với tôi chút nữa chịu ngoan ngoãn làm cảnh đi bên cạnh tôi, cuối buổi tôi sẽ nói cho cậu biết. Còn ko thì tự thân vắt óc ra mà nghĩ
-Thế cũng được nhưng tôi chỉ lo có người nuốt lời thôi
-Yên tâm đi, chuyện này hoàn toàn có lợi cho tôi nên nhất định tôi sẽ ko thất hứa_Mỉm cười qủy quyệt, Tử Thần nhẹ nhàng đưa đôi môi vẫn còn dấu cắn của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mục đích rõ ràng muốn tiếp cận đôi môi đang cách mình chỉ còn 5cm thì bỗng xe thắng mạnh, khiền đầu cậu ta dúi thẳng về phía trước, ko kiêng nể húc rõ đau vào ghế của bác tài, mở màn cho nụ cười man rợ đậm chất thổ dân của người còn lại.
Rút kinh nghiệm và tráng gây ra điều đáng tiếc như lúc nãy, bác tài xế cẩn trọng lái chậm lại, chính vì thế nên 2 con người phía sau xe phải đến trễ hơn so với dự kiến nhưng tác phong ngạo nghễ và tự tin khi đứng trước những con người có địa vị trong xã hội của họ vẫn ko bị mất đi, tựa như một bản năng đã in sâu trong từng thớ thịt từ lúc oe oe "hello" cuộc sống mới
Sang trọng, tao nhã với bộ cánh màu hồng phấn ôm chặt lấy từng đường cong trên cơ thể hoàn mĩ, Tử Di vất bỏ ngay bộ mặt ngây thơ non choẹt của một nữ sinh trung học lớp 10 mà khoác lên chiếc mặt nạ tinh ranh cùng nụ cười xã giao giả tạo dù mấy phút trước đó cô còn thét lên kinh ngạc trước sự lộng lẫy, xa hoa của buổi dạ tiệc
Hầu hết các vị khách thường mang nhiều quốc tịch khác nhau nên ngôn ngữ chủ yếu bao hàm giữa các cuộc chào hỏi hay trò chuyện giữa họ và người bên cạnh cô thường là tiếng anh nên chí ít, cô cũng biết được buổi dạ tiệc này được tổ chức vì kế hoạch phát triển mới của một tập đoàn chuyên về chuỗi khách sạn và nhà hàng nào đó thuộc sở hữu gia tộc Lăng Tử, một cái tên mới vừa gia nhập giới thượng lưu châu Á
-Cái ông đầu ko một cọng tóc đang thao thao trên bục kia tên là Lăng Tử Ôn hả?_Khều khều Tử Thần, Tử Di chỉ trỏ vào ông già cô chắc mẩm 100% bị nhiễm bệnh hói đầu, thích thú thắc mắc
-Thì sao?
-Chậc! Ông ta bị thế chắc qúy tử nhà ổng cũng chẳng khá khẩm gì rồi. Đảm bảo mang gen cha, thể nào cũng lên chùa gõ mõ niệm phật trước tuổi, cộng thêm cái mặt xấu hoắc nữa là đủ trở thành 1 thảm họa thế kỉ của cánh đàn ông, phải ko Lăng Tử Thần?_Hồn nhiên như cô tiên, Tử Di đưa đôi mắt chuyên truy tìm trai đẹp của mình ra đánh giá, ko mấy quan tâm nét sa sầm mịt mờ đang dần chiếm trọn khuôn mặt đẹp trai bên cạnh
-Cậu nghĩ thế sao?_Tử Thần vô cớ siết mạnh li rượu vang trên tay
-Đúng qúa còn gì. Cha nào con..._Sững người lại một chút, Tử Di lẩm bẩm rồi liếc trộm Tử Thần_...Lăng Tử Thần, Lăng Tử Ôn....