Thời gian tươi đẹp

Posted at 27/09/2015

1256 Views

Hai bàn tay đang đặt trên vô lăng có nước da sẫm hơn gương mặt anh một chút, ngón tay dài cân đối, đầy sức mạnh cũng rất đàn ông. Nhìn kỹ mới thấy, mu bàn tay anh xuất hiện mấy vết sẹo mờ mờ.

Hiện tại, đôi bàn tay này không phải cầm súng hay hành trang bộ đội mà là giang sơn của doanh nghiệp.

Còn nữa… có lẽ trong tương lai, bàn tay đó sẽ nắm chặt tay cô.

Lâm Thiển thầm quan sát một lúc mới quay đầu hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải cùng một kiểu áo trong, anh mua mấy cái có màu sắc khác nhau đấy chứ?”

Lệ Trí Thành đánh tay lái, rẽ sang một bên: “Ừ, tôi có mấy cái.”

Lâm Thiển không còn gì để nói. Cô từng nghe qua, một số đàn ông mua một lúc cả chục bộ quần áo mình thích để giảm bớt phiền hà. Anh là quân nhân có tác phong gọn gàng dứt khoát, làm vậy cũng chẳng có gì lạ thường.

“Em không thích sao?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.

Chỉ bốn từ đơn giản nhưng khiến ngọn cỏ trong lòng cô như đón cơn gió thoảng qua.

Ngữ khí này… rõ ràng là hỏi bạn gái.

“Không, tôi chỉ cảm thấy thú vị.” Cô thật thà trả lời.

Anh vẫn dõi mắt về phía trước, cất giọng bình thản: “Từ trước đến nay, tôi chẳng có người phụ nữ nào quan tâm đến những chuyện này.”

Lâm Thiển: “… Ừm”, lập tức ngoảnh đầu ngắm đường phố.

Sau khi chấp nhận cùng anh “từ từ phát triển”, cô luôn rơi vào bầu không khí mờ ám như lúc này.

Không khí mờ ám một khi nảy sinh, sẽ luôn tồn tại ở khắp mọi nơi mọi lúc. Một lời nói cử chỉ cũng mờ ám, một ánh mắt hay tư thế gần kề cũng rất mờ ám.

Cảm giác này rất ngọt ngào và dễ chịu, tựa như dòng suối chảy vào lòng bạn, từ từ nhấn chìm bạn.

Có phải tình cảm thích hợp như vậy sẽ khiến đàn ông càng đàn ông hơn, phụ nữ càng giống phụ nữ hơn, nên hai bên càng bị đối phương thu hút?

Ngoài ra, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” rơi trên mặt cô mấy hôm trước có phải là một giây phút không thể kìm nén tình cảm của người đàn ông này?

***

Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi phố Xuân Đô. Nơi đây có trung tâm thương mái lớn nhất thành phố Lâm, quầy hàng của Ái Đạt, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ trong trung tâm thương mại cũng có quy mô lớn nhất, đầy đủ sản phẩm nhất cả nước.

Trước khi xuống xe, Lệ Trí Thành lấy ra hai cái mũ lưỡi trai, anh tự đội một cái, cái còn lại đội lên đầu Lâm Thiển. Lâm Thiển hiểu ý anh, bọn họ đi tìm hiểu thị trường, đương nhiên phải âm thầm lặng lẽ. Thế là cô cũng bắt chước Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”

Bởi vì vành mũ quá thấp, cô không nhìn rõ gương mặt, mà chỉ thấy cằm anh.

Giọng nói của Lệ Trí Thành vang lên ở trên đầu cô: “Em có chắc chắn nhìn thấy đường không đấy?”

Lâm Thiển giơ tay kéo vành mũ lên cao một chút. Ở giây tiếp theo, cô chạm phải ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập loạn một nhịp. Ở thời khắc đó, cô hình như ý thức ra điều gì, điều mà từ trước đến nay bởi thân phận của anh, tâm tư thâm sâu của anh nên cô bỏ qua.

Im lặng nhìn Lâm Thiển một lúc, Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Chiếc mũ này có từ thời tôi học cấp ba, xem ra rất thích hợp với em.”

Một câu nói bình thường, nhưng khiến trái tim bé nhỏ của cô lại rung động. Bởi vì rõ ràng chỉ đội cái mũ cũ của anh chứ chẳng làm gì, nhưng cô có cảm giác hai người vô cùng thân mật.

Hôm nay là Rằm tháng Giêng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động khuyến mãi lớn. Cả tòa nhà toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.

Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi thang máy lên tầng trên cùng. Bởi vì thang máy chật cứng người nên anh khoác vai cô, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên. Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cảm giác này rất dễ chịu. Thậm chí cô còn nghĩ tới một vấn đề, kể từ sau cuộc tình ngắn ngủi như trò hề với Ninh Duy Khải thời đại học, bao nhiêu năm qua, mỗi lần tới trung tâm thương mại, cô đều đi một mình hoặc với bạn gái, chứng kiến vô số đôi tình nhân ngọt ngào lãng mạn.

Lúc đó Lâm Thiển chẳng cảm thấy điều gì, dù chen chúc giữa đám đông, bị mọi người xô đi đẩy lại, cô vẫn đứng vững. Nhưng bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, cô phát hiện, khi bên cạnh có người bảo vệ, đám đông cũng không ra sức chên lấn cô như trước. Dù có người chen vào, cũng bị Lệ Trí Thành nhanh chóng ngăn lại. Người đó quay đầu, nhìn thấy là đôi tình nhân nên không tiếp tục lùi lại phía sau, thậm chí dịch ra xa một chút, giống như cố gắng tránh mạo phạm đến thân thể bạn gái của người khác.

Lâm Thiển nghĩ, chắc đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Nhưng phản ứng này mang lại cảm giác ấm lòng và hạnh phúc cho phụ nữ hơn cả tiền bạc và quyền lực. Bất giác cô nhướng mày liếc gương mặt nghiêng của anh.

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là khu vực bán đồ dã ngoại sáng trưng. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng rời tay khỏi vai cô. Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Lẽ nào… anh định làm sản phẩm dã ngoại?”

Lệ Trí Thành không trả lời, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi xem đã.”

Lâm Thiển gật đầu, lặng lẽ đi bên anh, thăm quan từng gian hàng một. Đầu tiên, bọn họ dừng chân ở khu vực nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Hôm nay các gian hàng cũng khuyến mãi, nhưng chỉ giảm giá 10 đến 20%, rất ít sản phẩm giảm tới 50%. Tuy nhiên, khu vực này cũng thu hút không ít người tiêu dùng

Gian hàng thu hút đông khách nhất, lượng tiêu thụ tốt nhất vẫn là nhãn hiệu “Viễn Đồ”[1'> của Tân Bảo Thụy. Nhắc đến mới thấy, Tân Bảo Thụy phát triển như ngày hôm nay, quả thật có nhiều điểm đáng khâm phục. Lấy ví dụ lĩnh vực sản phẩm dã ngoại, trong nước chỉ bọn họ có quy mô lớn nhất. Tân Bảo Thụy không những tài trợ cho đội tuyển leo núi quốc gia, còn mời ngôi sao thể thao, danh nhân trong ngành thương mại làm người đại diện phát ngôn. Giá cả tuy không thấp, nhưng so với các nhãn hiệu quốc tế, “Viễn Đồ” cũng không đến nỗi quá tầm tay của người dân.

[1'> Hành trình xa xôi.

Lúc này, gian hàng của bọn họ đang có khuyến mãi lớn vài mẫu giày thể thao và ba lô du lịch. Khách hàng gần như tranh nhau mua, trong đó có người già, trung niên, thanh niên và cả các bà mẹ dắt theo con nhỏ, chứng tỏ tầng lớp khách hàng độ tuổi nào cũng có. Ngoài ra, bởi vì sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy là túi xách nên ba lô du lịch bán chạy nhất.

Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đứng bên ngoài, quan sát tình hình náo nhiệt ở trong gian hàng.

“Em còn nhớ bài báo trên tờ tạp chí đợt trước tôi đưa cho không?” Anh hỏi nhỏ.

Lâm Thiển ngẫm nghĩ vài giây, đáp: “Tôi vẫn nhớ”. Đó là bài viết bình chọn mười sản phẩm túi xách xuất sắc nhất năm 2013.

Vị trí đầu là một sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy.

Xếp thứ hai là một mẫu tí xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy, chính là ba lô du lịch đang bán chạy nhất ở gian hàng.

Tuy đó chỉ là đánh giá sản phẩm riêng lẻ nhưng cũng có thể phản ánh xu thế của thị trường. Trong lĩnh vực túi xách thông thường, Tân Bảo Thụy một tay che trời. Còn trong lĩnh vực túi xách dã ngoại, họ cũng một mình một đường.

“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ: “Chúng ta sẽ sử dụng một mũi tên trúng hai đích, một lần tiêu diệt cả hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.”

Lâm Thiển sửng sốt. Cô nhìn vào mắt anh, chỉ bắt gặp một màu đen không thấy đáy.

“Chúng ta phải làm thế nào?” Lâm Thiển bất giác cất cao giọng.

Lệ Trí Thành không trả lời, ra hiệu cô đi theo anh. Tới góc hành lang vắng vẻ, anh dừng bước, dõi mắt về cửa hàng Tân Bảo Thụy cách đó không xa, đồng thời hỏi Lâm Thiển: “Người tiêu dùng có đặc điểm gì?”

Lâm Thiển cũng thuận theo ánh mắt anh, nhanh chóng trả lời: “Tuy chẳng biết phải nói sao nhưng người mua sản phẩm dã ngoại hàng trong nước, phần lớn là người dân bình thường, chứ không phải người có nhu cầu đi dã ngoại thật sự.”

Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô.

Lâm Thiển: “… Tôi nói không đúng à?”

“Không.” Lệ Trí Thành lên tiếng: “Đây cũng là điều tôi đang nghĩ.”

Lâm Thiển rất phấn khởi. Quả thật là vậy, những người có nhu cầu dã ngoại thật sự thường chọn các nhãn hiệu quốc tế, ngay cả cô và Lệ Trí Thành cũng không ngoại lệ. Sản phẩm của Tân Bảo Thụy tuy bán rất chạy nhưng khách hàng chủ yếu vẫn là người tiêu dùng bình thường, hoặc số ít người có nhu cầu dã ngoại nhưng không có điều kiện mua sản phẩm của người nước ngoài.

Những khách hàng mua sản phẩm này có lẽ cả đời không một lần tham gia hoạt động dã ngoại, nhưng họ vẫn lựa chọn bởi tính năng của nó tốt hơn loại túi xách thông thường, đặc biệt là độ bền. Hơn nữa, sản phẩm dã ngoại cũng rất thời trang.

“Đối tượng khách hàng của dòng túi xách thông thường là ai?” Lệ Trí Thành hỏi tiếp.

Lâm Thiển: “… Đều là người tiêu dùng bình thường.”

Anh hỏi hai vấn đề này làm gì nhỉ?

Hiện tượng đối tượng khách hàng của hai dòng sản phẩm trùng hợp có liên quan gì đến việc bọn họ tạo “cây cung dài”?

Khoan đã… trước đó anh nhắc tới câu “một mũi tên trúng hai đích”?

Đúng lúc này, Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp bên tai Lâm Thiển: “Chúng ta cần tạo một “cây cung” có tính năng ưu việt cơ bản của sản phẩm dã ngoại, nhưng có mức giá tương đương túi xách bậc trung thông thường. Sản phẩm này có ngoại hình hoàn hảo, chất lượng và giá cả phải đạt tới mức đứng đầu thị trường. Nhãn hiệu được đăng ký bản quyền ở nước ngoài, đối tượng khách hàng là người dân thành phố.”

Chỉ mấy câu nói ngắn gọn nhưng khiến nhịp tim trong lồng ngực Lâm Thiển tăng tốc.

Từ trước đến nay, tôn chỉ và thói quen của các doanh nghiệp sản xuất túi xách là phân loại sản phẩm trước, sau đó tập trung vào từng sản phẩm riêng biệt, cuối cùng đổ tiền xây dựng thương hiệu.

Ví dụ về sản phẩm ba lô túi xách du lịch, các doanh nghiệp sẽ cố gắng làm thật chuyên nghiệp, nâng cao công nghệ, ra sức cạnh tranh với nhãn hiệu quốc tế, nhưng kết quả vẫn không như mong muốn.

Còn dòng túi xách thông thường không ngừng đưa ra mẫu mã mới, kiểu dáng đa dạng phong phú, chất lượng thỏa mãn cuộc sống thường ngày là ổn. Hai dòng sản phẩm này có sự phân biệt rõ ràng.

Thật ra cũng có doanh nghiệp từng đưa tính năng của sản phẩm dã ngoại vào túi xách thông thường, nhưng cũng chỉ dừng ở bước thử nghiệm qua loa chứ không đi sâu như Lệ Trí Thành nói. Bởi vì mọi người đều cho rằng, đối với sản phẩm dã ngoại, đa phần người dân Trung Quốc chỉ cảm thấy mới lạ, nhu cầu thị trường không lớn lắm.

Vậy mà Lệ Trí Thành lại mạnh dạn đưa ra ý tưởng đó. Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc “tập trung đầu tư vào sản phẩm, nâng cao sức cạnh tranh của doanh nghiệp”, cũng không có ý định bỏ nhiều tiền vào việc xây dựng thương hiệu.

Anh cũng chẳng thèm tuân theo thói quen vốn có của người tiêu dùng. Dù khả năng chi tiêu của người dân thành phố ngày một tăng cao, nhưng liệu có bao nhiêu người cho rằng túi xách thông thường nên có chức năng dã ngoại? Thế nhưng anh lại đưa ra ý tưởng về một sản phẩm mới mà thị trường hầu như không có...

Insane