Thời gian tươi đẹp
Posted at 27/09/2015
1254 Views
Mặc dù vậy, Lâm Thiển không ngờ, cuối cùng “thỏa thuận chung” đó lại rơi trúng người cô.
Sau khi nghe ý kiến của mọi người, Tiết Minh Đào gật đầu: “Ý kiến của quý vị rất có giá trị, công ty con chúng tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, để đề ra phương án có tính mũi nhọn. Sáng nay, tôi và mấy vị lãnh đạo đã bàn bạc, có một ý tưởng sơ bộ. Sự việc này cần một nhóm nhân viên có năng lực và chuyên nghiệp phụ trách, mới có thể đọ sức với đối thủ cạnh tranh. Công ty con chúng tôi muốn thành lập bộ phận thị trường bề ngoài là sắp xếp kế hoạch tổng thể về thị trường, nhưng trên thực tế, bộ phận thị trường chuyên tập trung vào trận đánh này.”
Lời nói rất có lý, mọi người đều gật đầu.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành ngẩng đầu hỏi: “Anh định đề xuất ai phụ trách bộ phận mới?”
Tiết Minh Đào quay sang Lâm Thiển ở bên cạnh: “Tôi định tạm thời để giám đốc Lâm phụ trách. Cô ấy vốn xuất thân từ thị trường, việc tiến hành mở rộng mạng lưới tiêu thụ của Vinda trên mạng cũng do cô ấy chỉ đạo. Tôi cho rằng giám đốc Lâm là người thích hợp nhất.”
Lưu Đồng gật đầu tán thành: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
***
Một tiếng sau.
Lâm Thiển ngồi trong phòng làm việc của CEO, quan sát bức tranh thủy mặc ở bờ tường đối diện đến mức thất thần.
Bức tranh là do cô bảo người treo sau khi rời khỏi chức vụ. Nó không hoành tráng, vạn mã phi nhanh như tranh trong văn phòng của CEO các doanh nghiệp khác. Bức họa không lớn, hình vuông, trên chỉ có vài cành trúc lơ thơ, dòng nước ẩn hiện, sương mờ bao phủ.
Tuy nhiên, Lâm Thiển cảm thấy rất thú vị. Nét họa như người, mặc dù chỉ vài đường nhưng cũng có thể khiến những bức tranh sơn thủy đầy màu sắc khác trở nên nhạt nhòa.
Cô nghĩ, thật ra nội tâm của anh cũng rất thanh cao và tự phụ.
Vừa rồi trong phòng hội nghị, sau tiết mục đề bạt, Lệ Trí Thành hỏi cô: “Lâm Thiển, em thấy thế nào?”
Cô có thể nói gì chứ? Một khi đây là sự sắp xếp của anh, cô đương nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành.
Thế là Lâm Thiển tươi cười mở miệng: “Tôi nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo. Tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực. Tôi tin dưới sự lãnh đạo của Lệ tổng, chúng ta sẽ có một cuộc phản kích ngoạn mục.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Thiển ở lại trò chuyện cùng mọi người. Một lúc sau, Tưởng Viên đi vào, mỉm cười nói với cô: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng mời cô đi văn phòng đợi sếp.”
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết, CEO phải đi một vòng quanh các phòng ban để khích lệ động viên mọi người theo thông lệ.
Do đó, Lâm Thiển ngồi ở văn phòng Lệ Trí Thành khoảng mười phút, vẫn chưa thấy anh quay về.
Thật ra mấy ngày qua Lâm Thiển cũng hơi nhớ anh. Hình bóng anh thường hiện lên trong tâm trí cô. Dù sao tâm tư cũng đã bị xáo trộn bởi anh, làm sao có thể dễ dàng khôi phục tình trạng ban đầu?
Nghĩ đến chuyện ở riêng bên cạnh anh, tuy chỉ bàn công việc, trong lòng cô cũng như mọc lên ngọn cỏ, có cảm giác ngứa ngáy. Lại ngồi một lúc, Lâm Thiển vô tình liếc qua giá sách ngăn nắp ở dưới bức tranh, cô đột nhiên nảy ra một ý định.
Lâm Thiển liền đứng dậy đi ra cửa, quan sát động tĩnh ở bên ngoài. Sau đó, cô chạy đến bên giá sách.
Cô nhanh chóng tìm thấy quyển “Binh pháp Tôn Tử” của Lệ Trí Thành. Khi ngón tay chạm vào gáy sách, trong lòng cô hơi xúc động.
Tờ cẩm nang thứ hai, tôi đến ngay đây.
Không thể để Lệ Trí Thành bắt gặp. Anh mà nhìn thấy, tức là cô sẽ trở thành người của anh. Vì vậy cô chỉ có thể xem trộm.
Lâm Thiển rút quyển sách, lật giở một lượt, liền nhìn thấy tờ giấy gấp làm tư. Cô vội mở ra xem: Thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người...
Đây là tờ diệu kế đầu tiên. Lâm Thiển gấp lại như cũ, kẹp vào quyển sách. Sau đó, cô giở tiếp trang sau, lại phát hiện một tờ. Mặc dù chưa mở ra nhưng Lâm Thiển vẫn lờ mờ nhìn thấy mấy từ trên tờ giấy mỏng màu trắng: Nhất tiễn tam điêu[2'>...
[2'> Nhất tiễn tam điêu: Một mũi tên trúng ba con chim, một mũi tên trúng ba đích.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Giọng nói của Tưởng Viên vọng vào: “Lệ tổng, giám đốc Lâm đang ở bên trong.”
“Tôi biết rồi.”
Lâm Thiển vội vàng nhét tờ giấy vào quyển sách rồi đặt về chỗ cũ. Tiếp theo, cô chạy nhanh ra ghế sofa. Vừa đặt mông xuống ghế, Lâm Thiển liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Lâm Thiển nở nụ cười rạng rỡ: “Lệ tổng”.
Lệ Trí Thành thuận tay đóng cửa, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú, vô tư và thẳng thắn, phảng phất mấy ngày xa nhau không tồn tại, anh vẫn là người đàn ông theo đuổi cô buổi tối hôm đó.
Lâm Thiển ngồi im, nhưng cô có thể cảm nhận, không khí trong căn phòng trở nên mờ ám theo cái nhìn vô ý của anh.
Lệ Trí Thành đi đến bàn làm việc, cầm cốc nước uống một ngụm rồi cởi áo comple vắt lên thành ghế. Sau đó, anh cầm một tập tài liệu đi về phía cô. Vừa đi một hai bước, anh đột nhiên quay đầu về phía giá sách.
Lâm Thiển thuận theo ánh mắt của anh, giật nảy mình. Tờ cẩm nang diệu kế thứ hai rơi xuống đất từ bao giờ.
Lâm Thiển lập tức quyết định giả bộ ngốc nghếch.
Lệ Trí Thành chậm rãi đi đến bên giá sách, cúi xuống nhặt tờ giấy nhưng không kẹp vào quyển sách mà cầm trong tay, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển tỏ ra thản nhiên. Tuy nhiên, trong lòng cô có cảm giác làm chuyện xấu bị phụ huynh tóm được như lúc còn nhỏ.
Cô bất chợt thấy hơi buồn cười.
Trong phòng làm việc của Lệ Trí Thành có ba chiếc sofa, một ghế dài, một ghế đôi và một ghế đơn. Lệ Trí Thành thường ngồi ở chiếc ghế đơn nên lúc này, Lâm Thiển ngồi ở ghế dài bên cạnh để tiện báo cáo công việc.
Ai ngờ, khi đi tới bàn uống trà, anh không ngồi ở ghế đơn mà ngồi xuống cạnh Lâm Thiển.
Mùi hương quen thuộc của riêng anh tựa hồ lại bao trùm cả người cô trong giây lát. Căn phòng rất yên tĩnh, hai người ngồi nhìn nhau.
Lâm Thiển lên tiếng trước: “Lệ tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lệ Trí Thành không trả lời mà cầm tờ cẩm nang diệu kế. Lâm Thiển tròn mắt theo dõi động tác của anh, chỉ thấy anh liếc cô một cái rồi bỏ vào túi áo sơ mi của mình.
Rõ ràng Lệ Trí Thành không lên tiếng nhưng Lâm Thiển bỗng dưng đỏ mặt. Bởi cô nhớ đến câu nói của anh lần trước: muốn xem thì tự mình lại đây lấy.
Lần trước, anh chỉ cầm trong tay, đặt lên thành ghế, còn lần này...
Giống như không hề phát giác cử chỉ của mình lại một lần nữa khiến người phụ nữ bên cạnh bối rối, Lệ Trí Thành thản nhiên đặt tập tài liệu ra trước mặt cô: “Em xem đi.”
Lâm Thiển mở ra, bên trong là lý lịch của năm sáu người, đều là nhân viên của tập đoàn. Lâm Thiển hiểu ra vấn đề, đây là những nhân tài thuộc tổ dự án của các loại sản phẩm có biểu hiện đặc biệt xuất sắc trong thời gian qua. Đa phần là người có thâm niên công tác năm năm trở lên nên tương đối đáng tin cậy.
Binh giỏi tướng mạnh. Đây là dành cho cô hay sao?
Đang định mở miệng, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai cô: “Em thấy sao về quyết định của tôi ngày hôm nay?”
Lâm Thiển đặt tài liệu xuống bàn, ngoảnh đầu nhìn anh.
Lúc này, Lệ Trí Thành đang ngồi tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, một tay đặt lên đầu gối. Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
Lâm Thiển đáp khẽ: “Tôi có một nghi vấn.”
“Em nói đi.”
Kỳ thực nghi vấn này đã xuất hiện trong đầu Lâm Thiển từ trong cuộc họp ban nãy. Do mọi người bàn tán sôi nổi nên cô không đề cập tới.
“Thật ra trong thời gian qua, tôi thường nghĩ đến cuộc chiến thương mại do anh phát động lần trước.”
“Ừ.”
“Nhắc đến mới nói, lần trước chúng ta cũng được coi như dùng chiêu bất ngờ. Chiến lược bán sản phẩm cao cấp với giá thấp để chiếm thị trường bậc trung chỉ Ái Đạt chúng ta có thể làm được, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ không thể.”
Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười.
Lâm Thiển hít một hơi sâu, tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì thời gian trước đó, sản phẩm từ giá cao đến giá thấp của Ái Đạt đã bị mất thị trường, nên chúng ta dùng chiêu này cũng không phát sinh nhiều ảnh hưởng tiêu cực. Tuy nhiên, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ khác chúng ta. Hệ thống giá cả của bọn họ rất hoàn thiện, nếu làm như chúng ta, toàn bộ hệ thống giá của họ sẽ bị loạn...