Thời gian tươi đẹp
Posted at 27/09/2015
1252 Views
Vừa mở mắt, cô liền vơ điện thoại. Lệ Trí Thành nhắn tin cho cô từ sáng sớm, nội dung rất ngắn gọn: Công ty có việc, tôi đáp chuyến bay sáng sớm hôm nay về nước. Hẹn gặp lại em ở Trung Quốc.
Lâm Thiển không rõ xảy ra chuyện gì. Cho tới khi đi làm, cô mới được Tưởng Viên tiết lộ, là Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu Tổng giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước cho Lệ Trí Thành. Người này cũng có ý hợp tác với Ái Đạt, đúng lúc ông ta đến thành phố Lâm thăm người thân, nên anh phải lập tức quay về gặp gỡ khách hàng.
***
Hết kỳ nghỉ Tết âm lịch, Lâm Thiển về nước như dự định. Những công ty lớn trong ngành, gồm cả Tân Bảo Thụy, Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của năm mới. Một cuộc chiến mới sắp diễn ra.
***
Sáng thứ hai, tầng lớp quản lý của tập đoàn có cuộc họp thường kỳ. Lâm Thiển đến từ sớm. Một lúc sau, lãnh đạo cấp cao lần lượt đi vào.
Bên ngoài cửa sổ tuyết bay ngợp trời, khiến phòng hội nghị sáng trưng tỏa không khí an lành. Tranh vẽ ngày Tết vẫn treo trên trần nhà, tạo thành màu sắc ấm áp. Các giám đốc tươi cười, vui vẻ hàn huyên, trêu chọc lẫn nhau.
Thời điểm Boss chưa xuất hiện, phòng hội nghị lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.
Lâm Thiển là người phụ nữ trẻ tuổi nhất, nhưng cô khéo ăn khéo nói, biết tiến lùi đúng mực nên rất hòa hợp với các giám đốc trung niên.
Đương nhiên hòa hợp rồi, sáng sớm hôm nay, cô đã bảo cấp dưới tặng quà mang từ Mỹ về cho các phòng ban. Quà ít quà nhiều không thành vấn đề, quan trọng là tấm lòng.
Mọi người đang trò chuyện, cửa phòng hội nghị lại một lần nữa mở toang, Lệ Trí Thành đi vào, theo sau anh là người trợ lý Tưởng Viên.
Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh ngay tức thì.
Lệ Trí Thành ngồi ở vị trí đầu tiên. Tưởng Viên đặt quyển sổ và cái cốc giữ nhiệt quân dụng lớn xuống trước mặt anh rồi ngồi ở hàng ghế phía sau, chính là vị trí của Lâm Thiển thời gian trước.
Lệ Trí Thành đặt một tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người. Lâm Thiển quan sát anh từ phía xa. Cô cảm thấy, chỉ một động tác đơn giản, khí chất mạnh mẽ lạnh nhạt của anh liền hiện rõ.
Mấy ngày không gặp, bây giờ nhìn anh qua đám đông, cô lại cảm thấy hơi xa lạ và khang khác. Từ người anh tỏa ra vẻ trầm ổn, khi anh hướng ánh mắt về phía bạn, bạn sẽ cảm thấy khí chất yên tĩnh bức người rất riêng biệt.
Lâm Thiển thừa nhận, bộ dạng của anh bây giờ khiến cô rung động.
Có lẽ mọi người cũng có cảm giác như cô, bởi khi Lệ Trí Thành đảo mắt một vòng, phòng hội nghị rơi vào trạng thái yên lặng chưa từng có.
“Mọi người ăn Tết thế nào?” Lệ Trí Thành mở miệng, giọng điệu ẩn hiện ý cười.
Câu hỏi của anh khiến không khí bớt căng thẳng, phó tổng giám đốc Lưu Đồng ngồi bên tay trái lên tiếng: “Không tồi, tôi về quê một chuyến, mang một ít đặc sản của quê nhà. Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký chia cho mọi người.”
“Được, cám ơn Lưu tổng.” Mọi người hùa theo.
Cố Diên Chi cười: “Năm mới khí thế mới. Lệ tổng của chúng ta bận rộn không ngừng nghỉ.”
Lệ Trí Thành mỉm cười, không đáp lời. Lâm Thiển hơi chột dạ. Cô không nhịn nổi, liếc Cố Diên Chi một cái. Sắc mặt anh ta vẫn bình thường, không nhìn về phía cô.
May mà không sao. Không phải Lệ Trí Thành kể vụ đi Mỹ với Cố Diên Chi đấy chứ? Nếu thật sự tiết lộ, cô sẽ rất ngượng ngùng khi đối diện với “con cáo già” Cố Diên Chi này.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt qua Lâm Thiển như tia chớp. Ánh mắt của anh thâm trầm bức người.
Lâm Thiển lập tức cúi xuống, né tránh ánh mắt anh.
Người đàn ông này đúng là...
Cố Diên Chi chưa chắc biết rõ mọi chuyện, nhưng nhất định anh ta ám chỉ điều gì đó.
Lâm Thiển cầm cốc trà uống một ngụm. Người đàn ông trung niên bên cạnh nói một câu, khiến mọi người cười ồ. Lâm Thiển không để ý, nhưng cũng cười theo đám đông. Tuy không nhìn người đàn ông ở vị trí đầu tiên, nhưng cô có cảm tưởng, ánh mắt của anh không rời khỏi người cô.
Cảm giác này... giống như lén lút vụng trộm ở chốn văn phòng... tương đối kích thích.
Lệ Trí Thành cũng âm thầm quan sát cô gái hai má hơi ửng đỏ nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh kia.
Mấy ngày không gặp, người phụ nữ của anh vẫn sinh động như thường lệ.
Phòng thị trường báo cáo tình hình dự án của doanh nghiệp nhà nước mà Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi dốc sức tranh thủ trong mấy ngày qua.
Đây quả là khởi đầu tốt đẹp trong năm mới. Tuy hai bên vẫn chưa ký hợp đồng nhưng mấy ngày qua, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi dành nhiều thời gian tiếp Khang tổng và vị lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đó. Trước khi đi, đối phương hy vọng Ái Đạt sớm gửi tài liệu cụ thể và hứa sau Tết sẽ mời Lệ Trí Thành đến công ty đàm phán. Có thể thấy đối phương rất có hứng thú với Ái Đạt.
Nghe xong báo cáo, mọi người vô cùng phấn chấn, Lâm Thiển cũng vui mừng. Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Anh chăm chú lắng nghe các phòng ban phát biểu, thỉnh thoảng cầm bút viết vài dòng, hoặc đưa ra câu hỏi. Người bị hỏi luôn thận trọng trả lời, thậm chí liếc anh mấy lần, hy vọng bắt gặp vẻ tán đồng trên gương mặt anh.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Thiển lại một lần nữa cảm thán, bây giờ hoàn toàn khác trước.
Cô còn nhớ lúc Lệ Trí Thành mới tiếp quản công ty, không khí của cuộc họp chiến lược quan trọng đầu tiên đâu có như hiện thời? Mọi người tranh cãi om xòm, không để vị công tử xuất thân từ quân nhân này vào mắt.
Còn hiện tại thì sao?
Trải qua một thời gian, tập đoàn đã thay da đổi thịt hoàn toàn. Bây giờ cả Ái Đạt, hơn nghìn công nhân viên, mấy chục dây chuyền sản xuất, mấy trăm cửa hàng... đều là quân cờ trong tay anh.
Sau khi các phòng ban kết thúc bản báo cáo, đến lượt công ty con Vinda do Tiết Minh Đào đứng đầu. Lúc này, Cố Diên Chi đột nhiên nói xen ngang: “Bên Tiết tổng có một thông tin không tốt lắm, Tiết tổng hãy phát biểu vào trọng tâm đi.”
Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức lắng xuống. Lâm Thiển cũng giật mình, tối qua cô mới về đến thành phố Lâm, sáng nay đến tập đoàn họp nên không nắm rõ tình hình.
Tiết Minh Đào gật đầu, thông báo vắt tắt lượng tiêu thụ của Vinda trong thời gian Tết âm lịch, đồng thời điểm lại đơn đặt hàng của thời gian trước đó, con số đương nhiên đáng mừng. Tiếp theo, anh ta chuyển sang vấn đề khác: “Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, sau Tết Tư Mỹ Kỳ sẽ thành lập một nhãn hiệu con giống chúng ta. Đồng thời, hệ thống sản phẩm bậc trung to lớn của bọn họ sẽ triển khai một loạt hoạt động khuyến mại giảm giá quy mô lớn. Ngoài ra, mấy công ty nằm trong Top 10 trên thị trường cũng đưa ra sản phẩm tương tự, tiến hành kế hoạch tuyên truyền bán hàng trên mạng. Miếng thịt ngon ai cũng muốn tranh phần, những động thái này nhiều khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Vinda, khiến thị phần của chúng ta bị thu hẹp.”
Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một lúc sau, Lưu Đồng châm điếu thuốc, cất giọng không mặn không nhạt: “Tư Mỹ Kỳ vĩnh viễn là vậy, chỉ chuyên mô phỏng, hạ giá, cạnh tranh ác ý, chẳng chịu sáng tạo, đúng là vô liêm sỉ.”
Nói thì nói vậy nhưng thị trường là tự do, đối thủ cạnh tranh dùng thủ đoạn mô phỏng, khiến mọi người căng thẳng và phẫn nộ, nhưng cũng chẳng làm gì được bọn họ.
Lệ Trí Thành lên tiếng: “Mọi người có ý kiến gì không?” Lúc hỏi câu này, anh tựa vào thành ghế phía sau, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt lạnh nhạt. Không hiểu tại sao, bộ dạng của anh toát ra một vẻ trầm ổn, có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Trước câu hỏi của anh, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Có người đề nghị cũng tiến hành hoạt động khuyến mại giảm giá, cố gắng bảo vệ nhãn hiệu Vinda.
Cũng có người đề nghị tăng cường hoạt động tuyên truyền và quảng cáo trên internet, không nên giảm giá mà làm tốt công tác xây dựng thương hiệu. Đây chính là công việc Tiết Minh Đào và Lâm Thiển đang làm nên bọn họ đều gật đầu tán thành.
Tuy nhiên, Lâm Thiển chú ý, trong cuộc thảo luận sôi nổi này, Lệ Trí Thành và mấy tâm phúc như Cố Diên Chi hay Lưu Đồng đều không phát biểu ý kiến. Cô nghĩ cũng phải thôi, với tâm tư thâm trầm và thủ đoạn của Lệ Trí Thành, có lẽ vấn đề này nằm trong định liệu của anh.
Xem ra mấy lãnh đạo cao cấp đã sớm đạt thỏa thuận chung về khó khăn trong tương lai...