Thời gian tươi đẹp
Posted at 27/09/2015
893 Views
Thấy anh cầm áo comple đi ra ngoài, cô cũng không hỏi nhiều, về vị trí thu dọn đồ rồi nhanh chóng đi theo anh xuống dưới.
Không ngờ điểm dừng chân đầu tiên là bộ phận bảo vệ.
Tuy trong lòng thắc mắc nhưng lúc không nên hỏi, Lâm Thiển tuyệt đối không nhiều lời. Cô đi theo Lệ Trí Thành xuyên qua hành lang dài, thỉnh thoảng gặp nhân viên đi qua nhưng do anh không công khai lộ diện nên chẳng một ai nhận ra anh. Anh bước đi rất nhanh, khiến Lâm Thiển khổ sở nện đôi giày cao gót cồm cộp bám theo, thu hút không ít con mắt của mọi người nhưng vẫn bị anh bỏ cách một đoạn.
Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía Lâm Thiển, ánh mắt dừng lại ở đôi chân cô.
Lâm Thiển chủ động mở miệng: “Ngày mai tôi sẽ thay giày đế bằng.”
“Ờ.” Anh lại quay người bước đi.
Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, cười tủm tỉm. “Ờ” gì mà “ờ”, trên đời này chắc chỉ có mình Boss chê nữ trợ lý đi giày cao gót.
Cao Lãng ngồi ở phòng giám sát camera trong cùng. Nhìn thấy hai người, anh ta không hề ngạc nhiên, như thể đã có hẹn trước với Lệ Trí Thành.
Tuy nhiên, anh ta vẫn tỏ thái độ dè dặt, nói nhỏ một câu: “Lệ tổng, trợ lý Lâm, hai vị đợi một lát.” Anh ta lấy một cái gói màu đen từ trong tủ đưa cho Lệ Trí Thành, sau đó cúi đầu im lặng đứng một bên.
Lệ Trí Thành nhận cái gói, liếc qua Cao Lãng: “Anh ngại gì chứ?”
Cao Lãng vội xua tay: “Không... tôi không ngại, chỉ là chưa thích ứng… Tôi bình thường thôi mà.”
Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, Lâm Thiển tất nhiên không xen ngang, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh.
Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Trước đây không cho các anh biết sự thật, là có nguyên nhân.”
Tuy quay đi chỗ khác, nhưng Lâm Thiển vẫn dỏng tai lắng nghe.
Cao Lãng đáp: “Vâng, tiểu đoàn trưởng, chúng tôi hiểu. Có câu thương trường như chiến trường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tiểu đoàn trưởng đúng là nên giữ bí mật thân phận để tìm hiểu tình hình.”
Lệ Trí Thành cười cười, gật đầu: “Ừ.”
Hai người trò chuyện thoải mái. Lâm Thiển không nói một lời. Hóa ra trước đó Boss coi công ty như chiến trường, một mình âm thầm tiến hành công tác trinh sát tiền kỳ. Thảo nào thấy Boss có mặt ở khắp nơi, điều quan trọng là Boss luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt khó gần.
Lâm Thiển lén ngắm gương mặt nghiêng của Lệ Trí Thành. Boss, anh đúng là kính nghiệp thật đấy.
Ra bãi đỗ xe, hai người đi tới chiếc Land Rover của Lệ Trí Thành. Thấy anh đi đến vị trí tài xế, Lâm Thiển hơi do dự: “Lệ tổng, để tôi lái cho.” Làm sao cô có thể để sếp lái xe.
Lệ Trí Thành mở cửa xe, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Lên đi!”
Lâm Thiển: “... Vâng.”
Tập đoàn Ái Đạt có hai nhà máy sản xuất, một cũ và một mới.
Nhà máy cũ chính là nhà xưởng nằm ở đằng sau tòa văn phòng của công ty, chuyên sản xuất va li túi xách cung cấp cho thị trường trong nước. Bởi vì bây giờ thị trường bị thu hẹp, nhiều phân xưởng đã ngừng hoạt động.
Lâm Thiển đoán Lệ Trí Thành đã thăm quan nhà máy cũ, do đó hai người đi thẳng đến nhà máy mới nằm ở huyện Hưởng Xuyên cách thành phố Lâm năm mươi cây số. Nơi này giá thuê đất tương đối rẻ, giao thông thuận tiện, nhiều doanh nghiệp chế tạo của thành phố Lâm đều xây dựng nhà xưởng ở đó.
Lâm Thiển không ngờ, tình hình ở nhà máy mới còn tồi tệ hơn nhà máy cũ.
Nhà xưởng rất đẹp và mới nguyên. Nơi này do CEO tiền nhiệm đề xuất xây dựng, đầu tư cực lớn, chuyên dùng để sản xuất va li và túi xách cao cấp cho thị trường quốc tế. Hiện tại, chín phần mười số phân xưởng của nhà máy ngừng sản xuất. Có mấy phân xưởng hoạt động cầm chừng, sản xuất số lượng ít hàng hóa cho thị trường nước ngoài.
Lâm Thiển đã sớm biết Lệ Trí Thành là người “tê liệt cảm xúc”. Vì vậy sau khi đặt chân vào khu nhà máy, anh cũng không có bất cứ phản ứng nào mà bình thản đi vào trong. Về lý mà nói, người bình thường khi chứng kiến cảnh tượng tiêu điều này, ít nhiều cũng buồn bực khó chịu. Những lúc như vậy, Lâm Thiển càng phải thận trọng, càng khiến lãnh đạo ít để ý càng tốt.
Hai người nhanh chóng đi tới xưởng sản xuất.
Cao Lãng chuẩn bị cho hai người bộ đồ công nhân màu xanh thẫm, Lệ Trí Thành cũng đã chuẩn bị sẵn hai tấm thẻ làm việc. Vì vậy, hai người đi thẳng vào trong nhà xưởng mà không hề gặp trở ngại.
Phân xưởng này vẫn hoạt động, máy móc đang vận hành, không ít công nhân đứng bên dây chuyền sản xuất. Tuy nhiên, vẻ mặt bọn họ thờ ơ chán nản chứ không thể hiện sự nhiệt tình với công việc.
Hai người vừa đi vào bên trong, một người công nhân mập mạp tiến lại gần, chau mày hỏi: “Anh chị là ai? Sao lại vào trong này?”
Lệ Trí Thành đang ngẩng đầu quan sát bán thành phẩm trên dây chuyền sản xuất. Anh không thèm nhìn người công nhân, khiến anh ta hơi ngây người. Lâm Thiển nghĩ bụng: tuy Boss không hề ra vẻ ta đây nhưng vẫn có khí chất áp đảo.
Cô lập tức rút thẻ làm việc ra giải thích với đối phương. Sau đó, hai người đi một vòng quanh xưởng sản xuất rồi lại đi sang nhà kho lớn chứa nguyên vật liệu ở bên cạnh.
Lúc này đã gần trưa, ánh mặt trời chiếu xuống nền xi măng ở ngoài nhà kho, vừa sáng chói vừa ấm áp. Bên trong ngược lại tĩnh mịch và giá lạnh.
Đây là cảnh tượng khiến Lâm Thiển cảm thấy nặng nề nhất kể từ khi gia nhập Ái Đạt đến nay.
Vật liệu bằng da dùng để sản xuất túi xách cao cấp xếp tầng tầng lớp lớp, cao đến trần nhà, vô biên vô tận.
Tất cả đống này đều là tiền bạc, không biết bao nhiêu tiền đang nằm chết gí ở đây.
Qua nhiều ngày viết báo cáo, Lâm Thiển đã nắm rõ giai đoạn lụn bại của Ái Đạt. Sau khi đề xuất chiến lược phát triển ra thị trường nước ngoài với quy mô lớn, CEO tiền nhiệm lập tức thi hành chiến thuật “ngựa phi nước đại”, tích lũy một lượng lớn nguyên vật liệu, để nghênh đón “sự tăng trưởng mang tính bùng nổ trong tương lai”.
Kết quả đúng là bùng nổ thật, nhưng bùng nổ khủng hoảng, khiến Ái Đạt đứng bên bờ vực sụp đổ.
Lâm Thiển vừa thở dài vừa lén quan sát Lệ Trí Thành. CEO trẻ tuổi đang ngẩng đầu nhìn đống vật liệu, thần sắc hết sức lạnh lẽo.
***
Buổi trưa, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành giải quyết bữa cơm tại một quán ăn nhỏ ở gần nhà máy mới.
Chủ quán bê lên một nồi lẩu nhỏ, khói bốc nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi. Nhưng không khí dù nóng đến mức nào cũng không thể địch nổi gương mặt lạnh nhạt trầm tĩnh của Lệ Trí Thành. Anh vẫn giữ tác phong ngồi thẳng người của một quân nhân, ăn với tốc độ nhanh.
Lâm Thiển cũng tập trung vào bữa ăn, tiếp tục làm người tàng hình.
Cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Cố Diên Chi đi vào, ngồi xuống bàn của hai người, đồng thời ném chìa khóa xe lên bàn.
Lâm Thiển lập tức mở miệng: “Chào Cố tổng.” Sau đó cô gọi chủ quán lấy bát đũa.
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô rồi tiếp tục ăn đồ.
Trước đây, Lâm Thiển chưa từng tiếp xúc với Cố Diên Chi trong cuộc sống thường ngày. Bây giờ mới phát hiện, anh ta cũng tương đối dễ gần. Anh ta cầm đũa dùng một lần xù xì của nhà hàng, cọ vào nhau, lại bảo Lâm Thiển rót cốc nước lọc rồi bắt đầu ăn cơm.
Ăn mấy miếng, Cố Diên Chi buông đũa, hỏi Lệ Trí Thành: “Sáng nay chú xem tình hình thế nào rồi?”
Lâm Thiển cũng nhìn anh.
Lệ Trí Thành đã ăn xong, anh cầm cốc nước uống một ngụm mới trả lời: “Tồi tệ hơn tôi tưởng.”
Cố Diên Chi gật đầu: “Hai giờ chiều nay có một cuộc họp, theo những điều chúng ta thảo luận hôm qua, tôi đã triệu tập mọi phó tổng và người phụ trách các bộ phận quan trọng, cùng thảo luận công tác trọng điểm.”
“Ừ.”
Lâm Thiển chăm chú lắng nghe, cuối cùng Boss cũng chính thức triển khai công việc.
Dường như phát giác ra suy nghĩ của Lâm Thiển, Cố Diên Chi đột nhiên quay sang cô, từ tốn hỏi: “Nghe nói cô đề xuất với Lệ tổng, trọng tâm công việc của giai đoạn tiếp theo là cần “tìm cơ hội trong thời cơ để xoay chuyển tình thế”?”
Vừa định đáp “vâng”, Lâm Thiển chợt ngẩn người. Không phải Lệ Trí Thành tiết lộ với Cố Diên Chi toàn bộ câu nói của cô ngày hôm đó đấy chứ?
Hai má Lâm Thiển hơi ửng hồng. Những lời “mặt dày” như tôi nguyện làm phó tướng của anh, đây mới là bản chất tôi gì đó... hình như cô nói với Lệ Trí Thành một cách tự nhiên. Nhưng bị người ngoài nghe thấy, cô vẫn hơi ngượng ngùng, đặc biệt với loại “cáo già” trên chốn thương trường như Cố Diên Chi.
Cố Diên Chi quả nhiên nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển. Ngay cả Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh, khóe mắt cũng cười cười.
Lâm Thiển im lặng trong giây lát, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Đúng vậy, đây là suy nghĩ của cá nhân tôi, hy vọng Ái Đạt ngày càng tốt hơn...