Thế gian này từng chút đều là Anh
Posted at 27/09/2015
653 Views
Lẽ ra người hoảng hốt là tôi, người chăm sóc anh cũng là tôi. Vị trí của tôi là ở bên anh cơ mà. Những điều đó thay đổi nhanh quá, tôi bị hất khỏi chỗ của mình mà chẳng thể chống đỡ, cũng không kịp ý thức. Bây giờ nhìn lại, hóa ra mình đã là người ngoài mất rồi. Ngồi cạnh anh, lo lắng cho anh, chăm sóc anh, tất cả đều không còn là việc của tôi nữa. Thậm chí, nằm cạnh anh, chắc cũng là một người khác mất rồi. Lúc này, tôi thật muốn lao đến mở tung cánh cửa đó, lôi Lam Anh xa khỏi anh, rồi chính tay mình đắp khăn, lau người cho anh. Thế nhưng, quyết tâm to lớn ấy lại bị đánh bật bởi một cái máy quay nhỏ xíu nằm nơi đầu hành lang kia. Tôi không đủ can đảm đối mặt với cơn giận của ông Hùng. Mà cũng có thể tôi không đủ can đảm đối mặt với sự từ chối từ anh. Anh đã xin tôi đừng làm gì ảnh hưởng đến lương lai anh, có lẽ giờ trong lòng anh cũng xin tôi đừng làm gì ảnh hưởng đến tình yêu của anh.
Tôi siết chặt chiếc khay đang cầm trong tay đến mức các khớp xương đau nhức, tay trắng bệch ra.
- Ơ An, sao cháu còn đứng đây? - Tiếng ông quản gia vang lên. Ông ấy đã đi mua thuốc và miếng dán hạ sốt về.
Tôi vẫn chăm chăm nhìn vào cánh cửa trắng đối diện.
- Cháu vẫn chưa ăn sao?
Tôi khó nhọc dời mắt đi, nhìn ông quản gia, rồi nhìn xuống khay thức ăn của mình. Ban nãy nó còn bốc khói nghi ngút, giờ thì hoàn toàn nguội lạnh. Tôi đã đứng lâu đến thế sao?
Ông quản gia nhìn tôi, chép miệng, thở dài rồi lắc đầu. Ông gõ cửa phòng Quân, đưa đồ cho Lam Anh, sau đó lại quay ra nói với tôi:
- Để bác đi hâm lại cho nóng.
Tôi nhìn ông, miệng cười máy móc, sau đó đưa cái khay cho ông, rồi lắc đầu ý nói không ăn.
- Cháu không được bỏ bữa đâu. Sẽ bị đau... - Ông ấy chưa nói hết câu tôi đã đóng cửa phòng lại. Miệng tôi bây giờ rất khô, cảm tưởng như đã nhai một nắm cát sau đó nuốt xuống bụng. Tôi chẳng thể ăn gì vào lúc này hết.
Trở lại bên bàn học, tôi tiếp tục ôn tập. Cứ mải miết làm, cắm đầu ghi ghi chép chép, muốn dành mọi tâm tư vào đây để thôi không nghĩ lan man nữa. Lúc tôi ngừng lại vì mỏi tay, đã là hơn năm giờ sáng.
Chương 25:
Đám học sinh chúng tôi buồn rầu tiến dần đến kì thi học kỳ hai. Những năm trước, kì thi này được hầu hết học sinh mong đợi, vì sau đó sẽ là nghỉ hè. Nhưng năm nay thì khác, cuối cấp rồi, nấn ná thêm chút nữa thôi sẽ phải xa nhau, rồi thì mỗi người đi một ngả, sau đó dần dần lãng quên, ai cũng phải nhọc nhằn đi trên con đường của chính mình.
Lớp tôi dạo này trở nên thân nhau hơn, có những nhóm chẳng bao giờ nhìn mặt giờ cũng ngồi lại cùng trò chuyện, có lúc là cùng ôn tập và giải đề. Thỉnh thoảng nhìn ra sân trường, tôi bắt gặp một nhóm nam nữ đứng quây vòng rất lớn, cùng nhau đá cầu, có khi lại là đang túm tụm để chụp hình kỉ niệm. Mọi người đều muốn tạo thêm nhiều hồi ức đẹp đẽ để lưu giữ.
Dường như, chỉ cho đến khi ý thức được rằng mình sắp mất đi điều gì đó, con người ta mới biết nâng niu và trân trọng.
Phần tôi, ở trong lớp vẫn một mình như thế, giờ ra chơi thì có Nhật đến tìm. Thời gian này trông cậu ấy có nhiều tâm sự, có lẽ cũng là luyến tiếc quãng đời học sinh.
Có một lần, đang ngồi học trong thư viện, Nhật đột nhiên buông bút, thở dài:
- Cậu nhất định phải đi du học à?
Tôi ngẩng đầu nhìn Nhật một cái thật khẽ, rồi gật đầu.
- Tớ ước có hai học bổng, như thế chúng ta có thể đi cùng nhau. - Giọng Nhật buồn bã, đôi mắt chênh vênh như tìm kiếm điều gì trên mặt tôi.
Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy, không thể cất lời, mà nếu có thể, cũng không biết nói gì. Tôi biết Nhật quý mến mình. Du học rồi, phải rất lâu sau tôi mới trở về Việt Nam, cho nên chắc hai đứa chẳng còn cơ hội gặp lại.
- Nếu cậu đi, có nhớ tớ không? - Mặt Nhật thật buồn, có gì đó tuyệt vọng đến bế tắc.
Tôi gật đầu. Dù gì cũng từng là một người đi qua đời mình. Nếu không phải là nhớ nhung, thì một lúc nào đó, khi gặp hình ảnh tương tự, hay điều gì đó khơi gợi, lòng cũng sẽ nhớ lại. Quên một người đã từng thân thiết cũng giống như phải nhớ một người chưa từng quen, đều là việc không thể.
- Cậu có thể đừng đi không? Đại học ở Việt Nam cũng tốt lắm mà. - Nhật nài nỉ, mắt dần chuyển đỏ, giọng nói cũng yếu mềm đi.
Tôi thở dài, lắc đầu. Biết là ở đây cũng rất tốt, nhưng tôi muốn buộc mình phải ra đi. Nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ đi học ở đâu đó, nhưng có dịp gì cần thì sẽ lại về nhà Quân. Như vậy, tôi sẽ rất đau lòng, sẽ không thể quên đi.
Nhận được câu trả lời của tôi, mắt Nhật càng đỏ hơn. Cậu ấy đứng dậy, rời đi, dường như không muốn người khác nhìn thấy mình rơi nước mắt. Có đôi lần mơ hồ, tôi cảm thấy cậu ấy thích mình. Nhưng trái tim tôi lúc này đã quá trơ lì, không sẵn sàng đón nhận ai, cũng chẳng còn mảy may muốn yêu thêm nữa. Tôi không sợ, chỉ là tôi mệt rồi. Tôi muốn được nghỉ ngơi trong khoảng lặng trống trải của mình, muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt và quen thuộc một chút. Là mỗi ngày đi học, về thì ở trong phòng, làm việc gì đó qua mạng. Là mỗi ngày đi làm, về thì cũng ở trong phòng, ăn uống rồi nghỉ ngơi. Ngày qua ngày, không gặp gỡ, không tiếp xúc với ai thêm nữa. Có lẽ đến một lúc nào đó khi già đi, tôi sẽ tiếc nuối tuổi trẻ phí hoài trong sự vô vị, nhưng lúc này tôi không còn sức lực để điểm hương điểm sắc cho nó nữa.
Hôm ấy Nhật rời đi và không trở lại nữa. Cậu ấy không đến lớp tìm tôi thêm một lần nào, cũng không còn cùng nhau ôn tập. Thậm chí, tôi còn có cảm giác cậu ấy đang tránh mình.
Trái ngược với sự ra đi của Nhật, kì thi học kỳ hai ùa đến trong sự xua đuổi của đám học sinh. Mọi người đều muốn ở bên nhau lâu thêm chút nữa, ghi lại thêm nhiều hồi ức quý giá, để sau này già đi, có thể lôi ra mà hồi tưởng, ôm ấp chút tiếc nuối cùng nụ cười hoang hoải trên môi.
Ngày bước vào phòng thi cho những môn đầu tiên, mặt ai nấy buồn xo, ánh mắt nhìn nhau như cố ghi lòng tạc dạ những người bạn thân thương. Thỉnh thoảng, nữ sinh mau nước mắt nào đó lại không kìm được mà thút thít. Lâu lâu, có bóng người đứng lặng giữa sân trường, mắt nhìn ngắm mọi thứ thật kỹ càng, dường như muốn mang toàn bộ nơi rộng lớn này cất sâu vào tim.
Cho đến ngày thi cuối cùng, vẫn chẳng có mấy nụ cười nở trên môi. Ngày công bố điểm thi, từ người điểm cao đến người điểm thấp, mặt ai nấy đều như bị mất tiền. Tôi đứng ở phía xa, ngần ngại không muốn đi đến chỗ bảng điểm. Không hiểu vì lí do gì, Quân cũng đang ở đó, dáng đứng tĩnh lặng, mắt hồ ly nhỏ hẹp lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào tấm bảng trước mặt. Một giây sau, anh đạp muốn đổ tấm bảng, sau đó bỏ đi, lướt qua tôi mà không buông lấy một cái nhìn dù là hờ hững.
Đám học sinh hoảng loạn tản ra, sau đó lén lút nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt ngạc nhiên cùng thắc mắc.
Tôi đi đến chỗ tấm bảng đã đổ nghiêng, mắt lướt tìm tên anh trước. Ở ngay vị trí thứ hai, chính là tên Ngạo Quân. Tôi không vất vả để tìm tên mình, vì nó đứng ngay trên cùng. Mọi người nhìn tôi trầm trồ, một số chúc mừng, một số khen vô thưởng vô phạt. Đây đâu phải lần đầu tiên tôi có điểm số cao, nhưng là lần đầu họ tỏ ra thân thiện đến thế. Có lẽ cuối năm rồi, người ta trưởng thành hơn từ những buồn đau luyến tiếc, lòng cũng mở ra, nhận thấy khi xưa mình thật ấu trĩ.
Tôi cười máy móc, gật đầu chào mọi người, sau đó rời đi. Tâm tư của tôi đều đang chú tâm vào hành động của Quân ban nãy. Sao anh lại giận dữ như thế trong khi mình đứng vị trí thứ hai? Chợt nhớ lại cuộc nói chuyện của Quân và Lam Anh khi ấy, tôi như hiểu ra điều gì đó. Có lẽ anh đã hứa với cô ấy là sẽ đứng vị trí đầu tiên. Thế là tôi vô tình đã trở thành kẻ cản anh thực hiện lời hứa của mình sao?
Xem điểm thi xong, chúng tôi trở lại lớp, nhận sổ liên lạc, nghe dặn dò đôi điều rồi được ra về. Cả lớp đều có mặt đông đủ, trừ Ngạo Quân. Sau khi nổi cơn giận, tôi không rõ anh đã bỏ đi đâu mất rồi.
Chương trình học của chúng tôi đã kết thúc, tuần sau những buổi học ôn đề để thi tốt nghiệp sẽ bắt đầu. Vì đạt tiêu chuẩn để được miễn thi tốt nghiệp, tôi không tham gia những buổi học này. Như thế tôi sẽ dành trọn thời gian để ôn tập cho ngày thi đặc biệt. Hôm đó chúng tôi sẽ phải làm một bộ đề tổng hợp tất cả các môn, thời gian là ba tiếng đồng hồ.
Đã gần vào hè, Đà Lạt ấm hơn một chút, nắng cũng vàng hơn, vì thế đường phố trở nên chậm đi nhiều. Ngày thường trời rét, ai cũng muốn chạy cho nhanh, rồi nép mình vào một góc ấm áp nào đó, an nhiên nhìn ngắm phố phường. Giờ thì hay rồi, nắng lên, không khí ấm áp, làm người ta muốn chạy thật chậm, hít hà thật nhiều vị thơm của nắng, tắm mình trong những ấm áp hiếm hoi...