Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)

Posted at 25/09/2015

328 Views

Cho đến khi ba nàng đi về bắt gặp, hắn vội dụi tắt lửa và lễ độ cúi chào. “Tìm Hảo à?” – Ông nhẹ nhàng hỏi.
Hắn khẽ gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay – “Dạ thôi, cũng ko quan trọng gì. Con về ạh.”

Hắn đi như chạy, ko dám quay lưng lại. Thấy mình ko phải là mình. Hèn nhát.


52.

Hắn nằm bẹp dí ở nhà suốt 2 ngày.

“Hòang, em có nhà ko?” – Tiếng gọi vang vọng giữa trưa cứ chói chang. Hắn lờ mờ ngồi dậy, đầu quay vòng. Hắn bắt đầu nhớ tới bi kịch của mình. Mai có lẽ hắn ghé bệnh viện coi sao…

Chị Nguyệt cười tươi ở ngòai cổng nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn cũng cười. Với hắn mà nói, chị Nguyệt như chị ruột vậy. Hồi bé khi mới dọn tới đây, chiều thứ bảy nào chị cũng mua bánh canh cho hắn ăn. Mỗi khi giận ba hay má, hắn thường kiếm chị. Chị đẹp trong lành lắm… Nếu mà hắn bằng hoặc lớn hơn chị, có lẽ hắn đã yêu chị cũng ko chừng.

“Mặt em xanh quá, có sao ko?” – Nét mặt chị lo lắng. Hắn kéo cổng để chị vào – “Ngủ nhiều nên thế.”
……

Chị đến gửi cho hắn 1 tấm thiệp cưới. Khá bất ngờ, nhưng hắn cũng thấy mừng cho chị. Hình như, chị đã 26?..

“Anh nào có phước thế?” – Hắn nhìn vào tờ thiệp hồng. Ngày kia.
“Em làm phụ rể giúp chị nhé? Anh ấy ko có nhiều bạn bè… Mà chị cũng muốn em…” – Chị tỏ ra ngần ngại, đưa tay vén tóc ra sau và cột lại, chị tiếp – “Được ko…?”

Lời đề nghị làm hắn thấy buồn cười, cái thằng như hắn mà làm phụ rể cho ai? Hắn cứ cười khằng khặc, nhưng nhìn vẻ mặt chị ra chiều nghiêm túc, hắn cố kiềm lại, hỏi 1 câu khác “THế ai là phụ dâu?”

Chị Nguyệt ngập ngừng giây lát, rồi nháy mắt – “Hôm đó thì biết..”

Hỏi vậy chứ hắn cũng đoán ra. Chị có đứa em gái nhỏ hơn hắn 3 tuổi, cũng xinh. Nào giờ chị luôn thích cặp đôi 2 đứa. Nhưng hắn ko muốn đùa với cô bé, ít ra, vì đó là em gái chị. Và kiểu như cô ấy, ko hợp với hắn…


53.

Hắn tranh thủ buổi sáng ghé bệnh viện. Chụp X-Quang và CT não.

“Cậu đã biết tình trạng của mình rồi phải ko?” – Ông bác sĩ hỏi e dè. Hắn gật đầu – “Rồi.”

“Cậu có muốn phẫu thuật ko?” – Vị bác sĩ ko hề tỏ ra vòng vo. Hắn vuốt mặt – “Bao nhiêu phần trăm thành công?”

“15%” – Bác sĩ tựa đầu vào ghế, trầm tư. Hắn ngước mặt lên trần thở sâu. “Ok, cháu mổ”

…………

Hắn đi thẳng ra ngòai phòng thủ tục, điền 1 lô 1 lốc các giấy tờ. Ở các mục Thân nhân, hắn đều ghi Ko cha, ko mẹ. Đến đoạn “Sẽ liên lạc cho ai nếu tử vong? (Bắt buộc)” – Hắn dừng bút thẫn thờ 1 lúc lâu. Rồi hắn viết – “Thanh Long”

“Có lẽ tao đã quá tàn nhẫn với mày phải ko Long?”- Nghĩ đến cái việc thằng Long nhận tin đó, chắc nó chịu ko nổi. Hắn, xóa đi - và thay vào chữ “Yến Ngọc” và kèm theo số điện thoại. Dù sao thì cô ta đã biết mọi chuyện.

“Tuần sau cậu tới đóng viện phí và chi phí phẫu thuật. Nhập viện trước 5 ngày mới mổ.” – Cô y tá dặn dò. Hắn cho cái tấm giấy hẹn vào túi quần, và bắt đầu thấy căng thẳng. Hình như hắn đang sợ…

Hắn gọi Linh.


“Anh ko ra đó nữa à?” – Linh hơi khó khăn để mở miệng hỏi. Càng lúc, Linh càng thấy hắn xa cô. Ánh mắt người ấy cứ lang thang ở đâu đó. Linh thấy lòng xót xa và nuối tiếc vô hạn.
“Chắc ko.” – Hắn nhìn Linh cố như say đắm mà lại chẳng hề để tâm – “Em còn yêu anh ko vậy?”

Câu hỏi đột ngột làm Linh hoang mang. Yêu ư? Dĩ nhiên. Nhưng…

“Khó trả lời vậy sao?” – Hắn cười gàn dở. Lôi trong túi ra 1 cái kẹp tóc – “Tặng em, quà chia tay.”


54.

Linh ném về phía chíếc kẹp bằng 1 ánh nhìn chua chát. Chia tay? Cô đã dự định sẽ nghe câu này từ lâu rồi, nhưng ko ngờ nó sớm và thẳng thừng như thế. Linh ứa nước mắt ko kìm được.

“Đừng khóc.” – Hắn cố gặng nên từng chữ 1 cách bình thản – “Anh đang giải thóat cho em đó, ngốc ạh.” Và nở nụ cười nhăn răng. Linh càng đau đớn hơn…”Sao anh có thể cười?” – Linh cầm chiếc kẹp. “Cô ấy làm anh yêu đến như vậy à?”

Hắn ko trả lời, cũng ko có phản ứng. Đơn giản, ko phải vì nàng mà hắn chia tay Linh. Hắn chỉ muốn để Linh tự do, để Linh yêu 1 người khác, sẽ hạnh phúc hơn. Và vì hắn ko chắc mình sẽ sống…15% là quá thấp cho 1 người con gái gửi gắm số phận cho người bạn trai của mình…

Nhưng hơn tất cả, Linh có thể đã đúng. Hắn yêu nàng chứ ko phải cô. Cứ để Linh nghĩ như thế thì sẽ tốt hơn. Hắn đã ko xin lỗi, dù hắn thấy mình có lỗi với Linh nhiều nhất.

“Em chỉ mong anh hạnh phúc.” Linh nói 1 câu sáo rỗng. Có thực muốn thế hay ko, chỉ mình cô biết. Nhưng nói câu ấy lúc này, chỉ làm cho hắn thấy nhạt nhẽo và chán chường. Cuộc tình của họ bắt đầu có đoạn kết ko đẹp đẽ..

…………
“Ey, mày quen lại nhỏ Ngọc hả?” – Long hỏi khi hắn đang ăn đũa mì xào giòn.
“Sao hỏi vậy?”
“Cô ta tìm tao để hỏi mày. Vẻ gấp gáp lắm” – Long trả lời – “Tao sợ mày ko muốn gặp nên nói ko biết.”

Hắn quàng cổ Long, cười khà – “Giỏi, thế mới là bạn tao chứ!” Long nháy mắt và uống ngụm bia 333. Nó vẫn hồn nhiên như thế, mà thực ra thì nó có biết gì đâu. Hắn thấy tiếc cho Long, lỡ mà…, chắc gì nó có thằng bạn nào tốt như hắn. (!!)

“Mày suy tư gì vậy?” – Long lại hỏi, lúc nào, nó cũng hỏi. Hắn đánh trống lảng “Ey, tao sắp làm phụ rể đó!”

“Vậy hả?” – Long xô hắn ra – “Ai cho mày làm sớm dzị? Tao định cho mày làm rể phụ cho tao, đám cưới tao với Hảo! Hahahha!” – Tiếng cười của Long sảng khoái như Cocacola! hắn cười buồn hiu… “Chắc ko có cơ hội đâu.”

Long ko nghe thấy, nó chắc còn đang mơ đến cái đám cưới kỳ diệu đó của nó.


55.

Lần đầu tiên, hắn khóac lên người bộ đồ vest chỉnh tề với sơ mi trắng và cà vạt đỏ bên trong. Con bé Vy há hốc mồm khi nhìn thấy anh trai, cứ như nó vừa…chứng kiến cảnh cô bé lọ lem hóa thành công chúa…

“Quá đẹp trai phải ko?”-Hắn ngắm mình trước gương và hỏi con bé. Nó cười khúc khích và khẽ gật đầu – “Anh cho em đi theo với”.
“Ở nhà đi, có ai mời mày đâu.” – Hắn hạ giọng an ủi – “Anh thấy có món nào ngon sẽ đem về cho cưng.”

Bé Vy nghe chữ “anh” và chữ “cưng” còn shock hơn ban nãy, hai mắt nó hiện rõ 2 dấu chấm hỏi về ông anh đang cười toe trước mặt, điều gì làm ổng trở nên…tuyệt vời như vậy. Nó còn thầm nhủ, sau này lấy chồng sẽ chọn 1 người như…anh Hoàng của nó lúc này đây. Nó cười tít mắt và ôm chầm lấy hắn – “Anh dễ thương quá!”

Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy xúc động khủng khiếp.
……

Khi có mặt ở nhà hàng sớm hơn giờ đón khách, hắn như choáng váng khi nhìn thấy…thiên thần trong bộ đầm trắng – phụ dâu...

Ring ring