Teya Salat

Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)

Posted at 25/09/2015

326 Views

Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hắn đã nghe tiếng Ngọc.

“Hoàng làm sao lại ra như vầy hả”
“Chuyện gì thế? sao Ngọc lại khóc? Sao tôi ở đây?”

Cô bạn ko nói thêm gì, chỉ tiếp tục gục mặt xuống giường tấm tức… Đầu hắn vẫn còn xoay… Hắn cố bước xuống giường, nhưng vị bác sĩ đã kịp xuất hiện để ngăn lại.
“Cậu hãy nghỉ ngơi đi. Tôi có thể gặp người nhà của cậu ko?” – Bác sĩ ôn tồn hỏi nhẹ. Ngọc ngẩng lên, kéo tay ông bác sĩ ra ngoài, thì thầm – “Bác sĩ khoan hãy nói…”

Hắn linh cảm có cái gì đó ko tốt đang xảy ra.
Hắn điện cho anh Cường.

Mười lăm phút sau, anh Cường tới. Hắn bảo anh Cường cứ nhận là anh trai, và yêu cầu anh đi tìm bác sĩ. Mặc dù còn ngỡ ngàng về mọi chuyện, song, anh ấy cũng nghe theo hắn.


48.

Có lẽ con người ta thường ko tin vào định mệnh cho đến 1 ngày mà họ phải đối mặt với trò chơi của số phận. Với cá tính của Hoàng, cả anh Cường lẫn Ngọc đều biết ko thể giấu hắn.

Cậu có máu bầm trong não. Có lẽ do bị chấn thương lúc nào đó, ko để ý kiểm tra kỹ, để lâu làm tụ máu… Bác sĩ nói, nếu tiếp tục có thể máu bầm sẽ loang ra làm tổn thương trí nhớ…Và sẽ làm cậu đột ngột ngất bất kể lúc nào.

Hắn có chết ko?

Tạm thời ko ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng về lâu dài thì rất khó nói.

Tổn thương trí nhớ có nghĩa là…?

Mất đi dần những ký ức.

Mất trí nhớ?

Cũng có thể là như vậy.

Làm sao chữa khỏi?

Phẫu thuật. Nhưng nếu thất bại, cậu sẽ ko còn có cơ hội để mà hối tiếc.

…….
“Cho em được 1 mình.” – Hắn nói với giọng thấp.

Chiều Nha Trang bỗng nhuộm dài 1 màu u uất đến xám xịt.


49.

Chiều tối, hắn lặng lẽ rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng về Sài Gòn.

Hắn đứng trước cửa nhà. Trời vẫn còn tờ mờ sáng. Hắn định gọi cửa, nhưng lại thôi. Thất thần bước chậm quay ra. Ko có xe, hắn đi bộ suốt đến nhà Long. Thằng bạn thân vẫn còn ngái ngủ khi bước ra cửa.

“Mày điên hả? Sao kiếm tao giờ này?” – Long gãi đầu với cái quần tà lỏn và áo thun ba lỗ trên người. Hắn nhìn Long, ko nói 1 hồi, rồi khóac tay- “Mày thay đồ đi với tao chút”
Long vẫn quạu quọ, lầm bầm 1 vài câu, vào trong định rửa mặt thì mới sực nhớ lẽ ra giờ này thằng Hoàng đang ở Nha Trang. Nó làm gì lại về đây? Quay phắt lại nhìn hắn, Long hỏi lớn – “Sao mày về đây gấp thế Hảo có chuyện à?”

Hắn cười , cười 1 cách chua chát. Nếu là lúc bình thường, có lẽ hắn đã cho thằng Long 1 cú đấm cho bỏ thói trọng sắc khinh bạn. Nhưng lúc này, hắn để lộ 1 vẻ chán nản như ko thể còn chán nản hơn được nữa.

“Tao đến bó tay với mày. Cô ta chẳng sao cả.”



Café Sài Gòn , có lẽ khác với Nha Trang vì có Long. Hắn bỗng nhận ra hình như hắn quý Long hơn hắn tưởng. Nhìn thằng bạn cho cái muỗng đường vào quậy nhè nhẹ và thở phì phào, hắn nghĩ lỡ mà mình quên nó thì sao… Cái kiểu như thằng Long, nếu cho làm lại từ đầu chắc hắn ko chơi thân đến vậy. Khác hẳn với hắn. Nó tình cảm, dễ xao động và nhiều lúc lộn xộn ghê gớm.

“Nhớ cái lần tao với mày trốn học gặp nhau ko?” – Hắn hỏi.
“Hả? Ờ…” - Long có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Anh chàng quậy nhẹ cái muỗng và thở ra khói.
“Tao đã nghĩ, sao ở đời lại có thằng ngu như mày” – Hắn cười khì khì – “Đã trốn học mà còn dặn tụi kia gọi khi điểm danh. Haha…”

Long dừng tay, ngẩng lên với đôi mắt hình viên đạn nhìn hắn – “Mày ngu thì có!! Ko dặn lỡ điểm danh thì tao bị cấm thi sao? Bà cô đó ác số 1…”
“Rồi cuối cùng mày cũng bị cấm thi…… vì thằng đó nó gọi cho mày trong lớp bị bắt gặp.” – Hắn lại cười ha hả.
“Ừ, cái thằng đó nó còn ngu hơn tao!” – Long nói xong, chợt nhớ sao tự nhận mình ngu, và chịu ko nổi bung ra cười.

Tiếng cười của cả hai phá tan bầu ko khí trầm tư của quán café buổi sớm.


50.

“Tao thà ko tồn tại chứ ko thể quên những gì đã có.”

Hắn buột miệng nói khi điếu thuốc hút gần tàn. Long đã tỉnh táo, và lúc này bắt đầu nhận ra có cái gì khác lạ trong hắn. “Mày nói quái gì vậy, Hòang?” – Long hỏi giật ngược. Hắn ngó Long, nhăn răng cừơi – “Tao nói nhảm”.
Đôi mắt Long nheo lại, kéo vai hắn và quyết tra ra ngọn ngành. Nhưng hắn đánh trống lảng thành công.

“Tao gặp Hảo ở Nha Trang. Hảo có nhắc mày.”

Long như người bị dị ứng, vừa nghe nhắc tới chữ Hảo, là tay chân và giọng nói cứ chẳng ra làm sao. “Gì? Nhắc tao á? Nhắc sao??” Nhưng, có lẽ chính hắn cũng ko nghĩ rằng mình cũng…ko bình thường khi nhắc đến nàng. Hắn ko còn hiểu nổi bản thân.

“Tao hỏi thiệt, mày chọn ai, tao, hay Hảo?” – Câu hỏi hắn muốn hỏi nhất, và lúc này, hắn nghĩ hắn nên tranh thủ cơ hội.
Long đi từ cú shock này, sang tới cú shock khác, nhìn gương mặt chưng hửng của Long đến thấy tội. Để lấy bình tĩnh, Long cầm ly café lên ực 1 cái…

“Sao phải chọn? Mày có khùng ko?” – Long cố gạt đi câu trả lời – “Mày đừng nói mày yêu thầm tao.”
“Ko, tao ko yêu mày, có là gay cũng ko yêu mày. Mày chẳng có gì hấp dẫn cả.” – Hắn vẫn có tinh thần đùa, dù trong lòng phải nuốt nghẹn câu nói ko thể bật ra – “Tao yêu Hảo”.
“Vậy thì ok, mà sao mày hôm nay kỳ quá?” – Long ko giấu nỗi lo lắng. Mãi một hồi Long mới để ý, sao thằng Hoàng nó chẳng uống miếng nào, mắt cứ hướng về xa xăm. Bất chợt, anh nghĩ ko lẽ, nó đã yêu người mà anh cũng yêu?

Nếu vậy thì sao?

Hoàng trứơc giờ luôn coi tình yêu là 1 thứ phương tiện trang trí cho cuộc sống. Nó có Linh, nhưng vẫn điềm nhiên ve vãn Ngọc, hay thậm chí là 1 cô gái nào đó bắt mắt. Nếu bây giờ nó bảo là nó yêu Hảo, có nên tin hay ko? Thật bất hạnh cho Hảo nếu phải……

Ring…

Chuông điện thoại của hắn reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Long. Cả hắn cũng như vừa được kéo về thực tại.

“Alo?…Uh…Ở Sài Gòn. Ko sao đâu. Bye.”


51.

Sau khi chia tay Long ở nhà nó, hắn về nhà. Buổi cơm chiều đã lâu lắm rồi hắn ko ngồi ăn cùng với họ. Ba, mẹ kế, và bé Vy. Hắn có cảm giác hình như mình được đẩy về quá khứ.

Hắn gắp cho bà 1 miếng thịt kho. Trong cái ngỡ ngàng của 3 người kia.

“Sao vậy?”- Hắn hỏi 1 cách bình thản – “Lạ sao? Má ko ăn thịt được à?”

Người phụ nữ ngoài 40 có vẻ cảm động thực sự, môi bà mấp máy nhưng ko thành tiếng. Khóe mắt rưng đỏ. Bé Vy chìa cái chén cơm ra trước mặt hắn – “cho em với!”
Hắn buông đũa xuống bàn, thay vì gắp cho nó 1 miếng khác, hắn xoa đầu nó. Cười hiền chưa từng thấy. “Tối nay đi ăn kem ko? Tao dắt đi.”
Con bé Vy làm như vừa được ông Bụt cho quà, mắt nó sáng rạng rỡ. Tự nhiên hắn thấy tiếc sao hồi đó mình nhận ra như thế này đã là hạnh phúc?

“Em ko ăn kem, em thích ăn bánh bông lan hà!” – Nó nũng nịu, nhưng ba chữ “bánh bông lan” xốc óc hắn như thể khiêu khích. Hắn nổi quạu bất tử - “Dẹp đi! Ko ăn thì thôi, nhiều chuyện” – rồi bỏ vô phòng nằm 1 đống.
…………

Hắn cũng muốn ăn bánh bông lan. Thứ bánh ko ở đâu bán, Đức Phát, Kinh Đô , Hỷ Lâm Môn…đều ko có. Hắn ngồi dậy, mặc chiếc áo thun vào đi ra cổng. Bé Vy học bài ở phòng khách, mắt nó vẫn đậm vẻ hờn dỗi.

“Tao đi mua bánh bông lan cho mày!”
…………………

Đứng trước cửa nhà nàng, hắn ko thể nhấn nổi nút chuông. Hắn dựa tường, rút 1 điếu thuốc và cứ đứng đó mãi...