Shock tình

Posted at 25/09/2015

739 Views

Gương mặt vẫn bạc nhợt vì sợ hãi. Chợt cô bé nhớ ra điều gì liền cầm di động và bấm liên tục, nhưng tín hiệu ở đầu dây bên kia chỉ là những âm thanh tút tút…khó chịu. Đó là số của anh trai Nim…

..............

Xe dừng lại trước ngôi nhà ở ngoại ô. Và đó chính là nhà của bác Lan, người bác sĩ đã băng bó chân cho Nim lần trước.

Angle mở cửa xe bước ra rồi chạy sang phía Nim mở cửa. Nhưng cô bé vẫn ngồi im bất động, cú sốc tinh thần vừa qua khiến Nim không thể nào bình tĩnh được.

- Mọi chuyện đã qua rồi! Xuống xe thôi! – Angle hạ giọng an ủi rồi cầm tay Nim dẫn ra.

Sau khi Angle bấm chuông, cánh cổng từ từ mở ra. Bác Lan ngạc nhiên nhìn 2 đứa:

- Sao thế? Hai cháu có chuyện gì à???
- Dạ vâng! Vào nhà cháu sẽ nói cho bác nghe! – Angle mệt mỏi cầm tay Nim dẫn vào.

Trong lúc Nim vào nhà vệ sinh thì ngoài phòng khách, Angle đã kể hết cho bác Lan nghe mọi chuyện.

- Con bé chắc là đang sốc lắm!
- Vâng! Vì thế cháu mới đưa đến chỗ bác, hiện tại có lẽ bạn ấy chưa thể về nhà được, cháu muốn nhờ bác cho Nim ở lại đây ít hôm để tinh thần bạn ấy ổn định lại.
- Uh! Thế cũng được!

Trong phòng vệ sinh.

Nim đang đứng một mình trước gương, khuôn mặt ướt đẫm nước. Lúc này đây, sự lo lắng còn lớn hơn nỗi sợ hãi, Nim lo cho anh trai, lo đến thắt ruột. Chắc chắn anh ấy đang gặp nguy hiểm. Cô bé hoảng sợ lắc lắc đầu, vừa thầm cầu nguyện cho anh trai bình an vô sự. Nếu anh trai có mệnh hệ nào, chắc Nim sống không nổi mất!

..............

Đã ba ngày trôi qua cô bé ở lại nhà bác Lan. Nhờ có bác ấy mà tinh thần Nim đã trở lại bình thường. Ba ngày cũng là khoảng thời gian Nim không đến trường vì không còn đủ tâm trí để tập trung cho học tập.

- Cháu đã ổn chưa?

Nim gật đầu mỉm cười, chìa ra tờ giấy với hàng chữ nhỏ.

( Cám ơn bác! Làm phiền bác quá!)

- Không sao! Có cháu ở cùng thế này bác cũng thấy đỡ cô đơn!

( Có lẽ thứ hai cháu sẽ đi học lại!)

- Uh! Phải đi học chứ! Ngồi đó chơi bác vào bếp làm điểm tâm! Phụng nó tới liền đó! – bác Lan cười hiền từ rồi đứng dậy đi vào trong.

Nim ngồi một mình, thở một hơi thật sâu rồi nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh ở đây thật đẹp và bình yên. Đặc biệt là có những hàng lau phất phơ trong gió như một vũ điệu thần kì của tạo hóa. Nim mê mẩn ngắm nhìn mà quên đi rằng Angle đã đứng sau lưng từ lúc nào. Cậu nhóc nhẹ nhàng cúi người xuống kề sát mặt Nim thầm thì:

- Mấy cây lau ấy đẹp đến thế à? Đẹp hơn cả tôi sao?

Nim giật mình quay mặt lại thì hứng trọn một nụ hôn vào má của Angle.

CHAP 53: CĂN NHÀ CÓ GIÀN HOA GIẤY...

- Không phải lỗi của tôi nhé! Ai bảo bạn quay mặt về phía tôi làm gì! – Angle nhổm người đứng dậy cười khì khì bao biện cho hành động tội lỗi vừa rồi.

Nim vừa đỏ mặt vừa bực mình, lấy tay xoa xoa má rồi ném cho cậu nhóc một cái nhìn “oán hận”.

- Bạn biết giận là tốt! – Angle chẳng những không sợ mà còn thấy thú vị.

Nim dự tính sẽ đá cho cậu nhóc một cú thật đau vào chân nhưng tiếng bác Lan từ trong bếp vọng ra khiến Nim đành “nuốt hận vào trong”.

- Phụng tới rồi à! Vào bác nói cái này xíu!

Cậu nhóc nghe thế thì hí hửng chạy vào, không quên tặng cho Nim một cái nháy mắt tinh nghịch khiến cô bé gần như bốc hỏa.

Bữa ăn sáng diễn ra khá vui vẻ chỉ trừ việc Angle không ăn mà cứ nhìn Nim chằm chằm làm cho bác Lan cũng phải giật mình:

- Sao cháu không ăn mà cứ nhìn Nim hoài vậy???

Nim cũng trân trân mắt nhìn Angle bực bội.

- Tại bạn ấy buồn cười quá thôi!

Angle cười cười rồi cúi xuống ăn. Miếng bánh mì mới trôi ngang cuống họng của Nim đã vì cái câu nói đó và đứng luôn không chịu “đi tiếp” xuống dạ dày. Nim vội vã lấy li sửa uống lấy uống để.

- Không sao chứ cháu? – Bác Lan ái ngại.

Nim tuy đang rất rất “có sao” nhưng vẫn cố gắng xua xua tay. Angle lại được phen cười tức tưởi.

...........

( Tôi muốn về nhà!) – Nim rụt rè chìa tờ giấy trước mặt Angle.

Cậu nhóc đang uống nước thì ngoảnh mặt lại nhìn Nim.

- Về nhà???

Nim gật gật đầu.

Angle im lặng một hồi lâu rồi cũng đồng ý.

...........

Chiếc xe màu trắng chở Nim về lại con ngõ cũ, giàn hoa giấy vẫn đỏ tươi lấp ló phía đằng xa, cô bé thở dài buồn bã…

Từ hôm đó đến giờ Nim và anh trai mất liên lạc, không đêm nào là Nim ngủ yên được, toàn là mơ thấy ác mộng, nhìn cô bé bây giờ trong ốm hẳn đi…

Xe dừng lại…

Căn nhà đáng yêu che chở 2 anh em Nim suốt mấy chục năm trời giờ đã thành một đống đổ nát. Tụi nó đã đập nát căn nhà, phá hỏng tất cả. Nhưng may thay là chúng không làm gì giàn hoa giấy, giàn hoa giấy vẫn đỏ tươi vươn dài ra quấn quanh chiếc cổng thể hiện một sức sống bền bỉ và mạnh mẽ. Nim lấy tay khẽ gạt đi giọt nước mắt. Cô bé ngước lên nhìn lại căn nhà một lần nữa, những kỉ niệm với anh trai lại ùa về, đó là khi hai anh em cùng nhau nấu nướng, Nim vụng về nên làm đứt tay anh trai, đó là khi hai anh em cùng ngủ chung một giường, tay anh Quốc đè lên cổ khiến Nim không thở được, và cả những tiếng cười giòn giã của những trận gây gổ rồi làm hòa của hai anh em… Thôi, từ nay thế là hết, nó đã tan nát cả rồi, nó đã trở thành tro bụi cả rồi…

Và Nim bật khóc nức nở, cô bé nất lên từng tiếng nghẹn ngào, Nim khụyu gối xuống, nước mắt hòa vào trong cát khiến nền ướt đẫm...

Insane