Oxford thương yêu
Posted at 25/09/2015
451 Views
Hồi mùa thu năm ngoái khi em bảo vệ xong luận văn và được giáo sư Portlock đề nghị ở lại Oxford làm việc, Fernando cho hay sẽ sang Mỹ. Em... em nghĩ anh ta không yêu em nhiều nên mới đồng ý đi. Em đã rất giận và cắt đứt mọi liên hệ với Fernando. Nhưng Giáng sinh anh ta quay về Oxford tìm em. Em biết là mình đã sai và... và tụi em đã quay lại với nhau.
David nhìn sâu vào mắt Kim:
- Vậy nếu trước Giáng sinh có người tỏ tình với em thì Fernando còn cơ hội quay lại không? Em nói thẳng đi!
- Cũng còn tùy người đó là ai! - Kim lúng túng trả lời nước đôi.
- Anh không thấy Fernando và em hợp nhau - David thẳng thắn - Anh nghĩ... chắc em bị Fernando... ăn hiếp dữ lắm! Anh ta nổi tiếng nghiêm khắc!
Kim đổi đề tài:
- Tức cười quá! Một người dễ thương như giáo sư Baddley thì có trợ lý "cà chớn" như Fernando, còn một người khắc nghiệt như giáo sư Portlock thì lại có trợ lý hiền lành như anh.
- Sao chưa bao giờ anh gặp em trong suốt thời gian em học Cao học? - David thắc mắc - Em không bao giờ vào văn phòng giáo sư Portlock hỏi tài liệu sao?
- Có chứ! Tại anh không để ý đến em! Em chỉ là một sinh viên bình thường trong hàng trăm sinh viên khác anh gặp hàng ngày - Kim bật cười - Mà em cũng ít "lai vãng" chỗ văn phòng Portlock. Còn giáo sư Baddley quan tâm đến em ngay từ những ngày đầu. Nếu không nhờ thầy, Fernando cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến em đâu. Anh ta như phát-xít. Nhưng mà... thật ra cũng "giơ cao đánh khẽ thôi"!
David lại thắc mắc một cách rất "vô duyên":
- Anh ta yêu em thật sao? Anh không tưởng tượng nổi. Tại sao lại là em chứ?
Kim bắt đầu bực:
- Tại sao không? Em biết Fernando có nhiều cô gái thích, nhưng em cũng đâu có thèm chạy theo anh ta!
- Anh xin lỗi! - David lúng túng - Ý anh nói, em yêu Fernando thật sao? Anh ta...
Kim đứng lên có ý tiễn David ra, cô bực bội vì những câu hỏi không tế nhị của anh. Chẳng lẽ cô phải ngồi suốt đêm kể lể dông dài chuyện tình của mình với Fernando cho David phân tích chi li? Quả anh không nhiều kinh nghiệm lắm trên tình trường nên thắc mắc những chuyện không sao giải thích nổi. David nhận ra mình làm Kim phật ý, anh đành buồn bã đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa.
Trước khi hoàn toàn ra đến bên ngoài, đột nhiên David quay lại ôm lấy bờ vai Kim và hôn lên môi cô vội vã. Cô bối rối nửa muốn xô anh ra nửa muốn để yên vì sợ làm anh ngượng. David khá vụng về với nụ hôn bất chợt như thể lần đầu anh biết yêu, và vì thế, Kim nhận ra anh đang rất xúc động. Bất thình lình mẹ David xuất hiện ngoài hành lang và lúng túng kêu lên: "Ồ! Xin lỗi!". David buông Kim ra, anh không dám nhìn mặt ai, miệng bật ra "Xin lỗi!" rồi lủi về phòng mình đóng cửa lại.
Kim thở dài quay vào phòng, lòng nặng trĩu nỗi niềm "được yêu" bất đắc dĩ. Mấy ngày nay ở cùng gia đình David, mẹ anh tuy biết cô chưa phải là bạn gái anh nhưng hẳn tâm tư con trai bà như thế nào chắc bà đã nhận ra. Mẹ David vốn chân chất nên để lộ nhiều câu tâm sự, bà nói anh thân thiện với mọi người nhưng vô cùng nhút nhát trước các cô gái, lúc nào cũng lo học hành và làm việc nên đã trên ba mươi vẫn chưa có mối tình nào sâu đậm. "Nhưng con trai bác chân tình lắm - Mẹ David tự hào - Không yêu thì thôi, chứ đã yêu là suốt đời chung thủy". Kim bật cười, làm ra vẻ vô tư: "Rồi David sẽ cho bác một nàng dâu dễ thương!". Cô thấy Daivd đang đỏ mặt, xua tay van mẹ mình đừng nói nữa.
Chiều chủ nhật, David và Kim quay về Oxford. Khi cha mẹ anh nói câu hẹn gặp lại, Kim gượng cười gật đầu đồng ý nhưng cô biết chắc mình không dám quay lại ngôi nhà ấm cúng này. Kim vờ quên đi nụ hôn bất chợt của David tối qua và anh cũng không muốn đề cập đến. Hai người tiếp tục kể chuyện cười nhưng chẳng ai cười nổi, đoạn đường về lại Oxford xa vời vợi. Kim tự hỏi làm sao hai người có thể gặp mặt nhau hàng ngày trong văn phòng sau những gì David đã thổ lộ. Nếu David không phải là người đến sau, hẳn cô sẽ rất hạnh phúc được đón nhận tình cảm chân thành của anh. Nhưng giờ đây, Kim chỉ mong mùa xuân mau đến để được sang New York thăm Fernando vào kỳ nghỉ lễ Phục sinh như anh đã lên lịch hẹn hò.
12 - Oxford thương yêu - New York sôi động :
Fernando gần như phát cuồng được gặp lại Kim, anh ôm ghì lấy cô hôn thắm thiết giữa phi trường đông đúc rồi chở cô về căn hộ của mình trong một tâm trạng phấn khích đến mức cô cứ sợ tai nạn xảy ra. Kim không hiểu sao thấy mình bình thản hơn, thậm chí còn phát ngượng trước vẻ nồng nhiệt thái quá của Fernando. Kim ái ngại nghĩ về Việt Nam mà xoắn xuýt kiều này chắc gia đình cô không chấp nhận nổi. Căn hộ của Fernando nằm trong một khu phố yên tĩnh và giàu có, xung quanh là cây xanh được chăm chút, những bồn phun nước mát mẻ trông giống như một resort sang trọng. Fernando chỉ tay ra một hồ bơi rộng kinh khủng, chiều dài cũng phải đến hai trăm mét: "Ở đây em muốn đi bơi lúc nào cũng được, chỉ thiếu có đối tác Mauricio của em thôi!". Kim không thèm trả lời, cô hơi mệt sau chuyến bay dài, đã lâu rồi cô không nghĩ đến Mauricio nữa mà phải khổ sở trốn tránh chạm mặt David, dù ngay cả trong những giấc mơ. NewYork to lớn với những căn nhà chọc trời không làm Kim thấy thích. Căn hộ của Fernando trên tầng ba mươi nhưng đi thang máy bằng kính trong suốt chỉ mất vài dây. Kim ngơ ngác thấy căn hộ bài trí sang trọng, rộng rãi và tươm tất như trong khách sạn năm sao. Xunh quanh đều là kính, kéo màn ra có thể thấy New York cả ba mặt. Fernando dường như hiểu ý Kim: "Của người ta thuê cho anh, anh không trả đồng nào hết! Mỗi ngày đều có người đến lau chùi. Xe của anh cũng của người ta cấp!". Kim nghĩ hẳn vị trí của Fernando cũng quan trọng lắm. Nếu là cô, dù đang yếu đương mãnh liệt bao nhiêu cũng sẽ đồng ý sang đây vì được đãi ngộ kinh khủng như thế này.
Kim mỉm cười nhìn thấy hình mình đặt trên kệ trong phòng khách. Fernando đã chụp cô đứng trên đại lộ "Tự do" ở Lisbon với vẻ mặt phụng phịu rất "Kim". Anh dẫn Kim vào phòng ngủ, nói cô có mệt thì nghỉ một chút rồi ra ăn tối. Kim bật cười nhìn tấm hình mẹ Fernando chụp lén hai người treo trên tường. Lúc ở Lisbon, dù đang trước mặt bao nhiều người, Fernando vẫn hay tự nhiên âu yếm cô. Mẹ anh "chộp" được tấm hình này lúc anh đưa tay vuốt tóc Kim còn cô thì đang có vẻ rất rụt rè bị anh nựng nịu trước mặt gia đình.
- Em tìm cái gì?- Fernando ngơ ngác hỏi khi thấy Kim đi khắp nhà nhìn quanh quất- Em cần cái gì?
- Em tìm hình của con mèo Lousiana!- Kim làm bộ tỉnh bơ tiếp tục tìm- Hình "người yêu" của anh đó!
Fernando phì cười bế thốc Kim vào giường, nói thôi cô không cần tìm vô ích, biết cô ghen tuông vớ vẩn, anh dẹp hình con mèo vô .......nhà vệ sinh rồi. Fernando không ngờ anh làm Kim sung sướng vì điều này, cô ôm ghì cổ anh nói "Em biết anh yêu em hơn nó! Em không sống được đâu nếu thiếu anh!", làm Fernando cảm động trước cái vẻ yếu đuối của cô.
- Hình như em mệt phải không?- Fernando nhẹ nhàng hỏi sau những nụ hôn âu yếm không được Kim đáp lại nhiệt tình- Thôi em ngủ đi!
Kim ậm ừ:
- Em mệt! Tự nhiên em thấy nhớ nhà!
Fernando ngạc nhiên:
- Nhà nào?
- Nhà em, nhà ở Việt Nam... Tháng bảy em sẽ về thăm gia đình! Hai năm rồi..... Không thể nào ba mẹ em tưởng tượng nổi đứa con gái út lúc nào cũng núp trong vòng tay mình lại đi một chuyến dường như không muốn về.
- Em hứa rồi đó, cho anh về nữa- Fernando ôm Kim vào lòng âu yếm- Anh tò mò muốn biết gia đình em thế nào mà có một cô con gái "ngộ nghĩnh" như em!
Kim im lặnh không đáp. Chưa bao giờ cô dám thú nhận với gia đình mình có bạn trai rồi, lại là một người phương Tây. Kim có viết email kể với mẹ cô về Fernando, như một người thấy giúp cô trong học tập. Lúc giận dỗi bỏ nhau dạo anh mơi đi Mỹ, Kim viết "Con không thèm cần ai hết vẫn có thể sống tốt!" làm mẹ cô "đánh hơi" được.Bà cố răn đe trong sự tuyệt vọng biết con gái đã vượt ra khỏi vòng tay mình: "Ráng giữ mình nghe con, sống không gần gia đình ở nơi xa lạ như vậy, mẹ lo quá! Con là con vàng con bạc của mẹ, gia đình mình có gia phong lễ giáo, nếu ai mà nói xấu con, mẹ không sống nổi đâu!". Mẹ cô là giáo viên cấp hai, suốt đời chỉ biết chăm sóc dạy dỗ con cái, sống với niềm hãnh diện các con đem lại. Lúc này khi Kim báo tin sang Mỹ thăm bạn, mẹ cô biết ngay cô sang tìm Fernando. Bà rên rỉ trong email: "Biết con yếu đuối như vậy thà trước kia không cho đi du học còn hơn! Tại sao để bị sa đà vô những truyện như vậy chứ! Con mà hư rồi chắc mẹ chết mất!" làm im buồn lòng không muốn đi nữa. Nhưng Fernando đã mưa vé máy bay gửi về, làm thủ tục xin visa cho cô và xin nghỉ phép để có thời gian chăm sóc cô nên cô không dám chọc giận anh.
Fernando bật đèn nhìn Kim lo lắng:
- Sao em không ngủ? Em đói bụng không? Anh có nấu súp cho em nhưng thấy em mệt không ăn nên anh cũng không ăn!
- Không....