Ôsin nổi loạn
Posted at 27/09/2015
842 Views
Không thể nào nuốt nổi tên này."
Két...
Tiếng bánh xe phanh lại trên đường làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong Kim Anh. Mặt cô vẫn đang đỡ đẫn bị tiếng xe làm cho thức tỉnh may đầu không bị đập về phía trước/
- Hả?- Kim Anh tròn mắt. – Là sao?
- Vào cốp.
- Sao phải vậy.
- Thì cậu bảo ngại mà với lại đi với cậu... cũng ngại thật.
"Ý ý... tua lại nào. Hắn bảo đi với mình là mất mặt kìa..."
Kim Anh hiểu ra ý Thế Du, mặt cô phừng phừng lửa, cơn giận không kìm nén được mà bộc phát :
- Cậu nghĩ toi muốn đi với cậu sao.
Nói xong cô tức tối mở cửa x era rồi đống "sầm" lại như muốn phá vỡ thật không may chiếc xe quá "kiên cố".
Cô làm vẻ bất cần rồi tự khen hành động của mình lúc nãy rất "cool". " Thế nào trả năn nỉ ỉ ôi mình lên xe, giám chê mình à."
Một làn khói mỏng lướt qua còn lại Kim Anh với vẻ mặt đóng băng,
Chương 58:
Đứng bần thần trong phút chốc khi lấy lại được bình tĩnh cũng là lúc phát giác sắp đến giờ vào tiết. Vừa chạy vào cửa Kim Anh mồm không ngừng nguyền rủa Thế Du. Đi được vài bước thì có tiếng phanh xe lại sau lưng cô. Ngoái lại nhìn, Kim Anh bất giác đưa tay lên che ánh nắng phát ra từ người bước từ trên xe xuống. Một gương mặt tươi roi rói nhìn cô.
Đang tức lại cộng them được chiêm ngưỡng vẻ mặt của tên này tâm trạng của Kim Anh y như núi lửa phun trào. Thấy Kim Anh vừa nhìn thấy mình đã khó chịu, Tử Kỳ lại gần hỏi :
- Sao vậy?
Kim Anh không them trả lời. " Toàn cá mè một lứa, đểu như nhau hỏi á tôi them vào mà trả lời." Cô quay đầu bước đi tiếp, Tử Kỳ khó chịu chui vào xe phóng lên chặn ngang đường Kim Anh :
- Lên xe.
" Một người đuổi một người mời, định dở trò gì đây. Chắc lại đi được một đoạn nữa rồi đuổi mình xuống để hạ nhục mình đây mà ." Kim Anh cười khinh khỉnh rồi đáp lạnh lung :
- Không.
- Lên đi, sắp muộn học rồi đấy.
Một vẻ mặt chân thành. Kim Anh tự dưng rung động đứng suy nghĩ.
" Nếu không lên xe thì sẽ đến trường muộn mà nếu muộn sẽ bị " sát thủ học đường" cho đeo dép trên cổ chạy vòng quanh sân trường mất. Nhưng nếu lên xe nhỡ được nửa đường hắn đuổi mình xuống thì sao.
Suy nghĩ một hồi quyết nếu hắn đuổi cô xe bám vào x echo bằng được dù gì ở trên xe cũng chả ai nhìn thấy mặt mình.
- Thế chứ.- Tử Kỳ cười nói khi thấy Kim Anh sau một hồi suy nghĩ đã ngồi lên xe mình.
Cả hai không nói câu gì đi đến trường làm trấn động trong trường của các fan và bà tám nổi lên. Đám con gái yêu thầm Tử Kỳ mặt long song sọc nhìn Kim Anh với vẻ căm phẫn. Cả lũ bà tám đúng như tên gọi bàn tán xôn xao rồi chỉ chỏ Tử Kỳ đang sánh bước cùng Kim Anh.
Trong khi Kim Anh sửa lại dáng đi cho thanh cao thì Tử Kỳ vẫn lạc quan tâm hồn nhiên đi qua những người xung quanh.
- Phu nhân à, đi dịch vào đây không bị ném trứng bây giờ.
- Này, cậu nói cái gì thế.
Kim Anh bước lùi lại mấy bước trước câu " phu nhân".
- Chẳng phải lần trước ở nhà hang cậu với tôi đính ước thề non hẹn biển rồi thây.
- Cậu...
Kim Anh chỉ chỉ, mắt trợn hoả không làm gì được trước thái độ nhăn nhở của Tử Kỳ.
- Haha... phu nhân à, lại đây với anh. Haha...
Hai người cứ thế cười cười đùa đùa đi vào lớp trước ánh mắt lạnh lùng của một người trên tầng.
- Tiểu Kim, cậu làm gì đấy.
Hữu Thiện từ đằng sau đập nhẹ lên vai Trịnh Kim hỏi cậu.
Trịnh Kim khuôn mặt vẫn toát vẻ lạnh lung hướng mắt xuống dưới sân trường nơi hai người một trai một gái đang sánh bước. Hữu Thiện thấy tò mò cũng nhìn theo hướng mắt của Trịnh Kim.
Mắt cô cau lại " Lại là Kim Anh. Ai kia? Tử Kỳ ư, sao họ lại đi chung. ,... Hay là họ yêu nhau. Tử Kỳ không bị les?... Haha... Vậy tốt quá... mình bớt đi một lúc hai đối thủ....". Hữu Thiện kéo tay Trịnh Kim.
- Trịnh Kim xuống căn tin ăn sáng thôi.
Trịnh Kim không nói gì chỉ thở ơ đi theo Hữu Thiện. Hữu Thiện cười tươi rói tự nhiên khoác lấy tay anh tỏ vẻ hai người rất tình tứ như đang yêu nhau vậy. Trịnh Kim không quan tâm vì mải suy nghĩ.
Đến căn tin một cảnh tưởng làm mọi người phải nín thở chờ đợi. Tử Kỳ cùng Kim Anh đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay Trịnh Kim khi được Hữu Thiện khoác..
" Hèn gì... đuổi mình xuống giữa đường sợ Hữu Thiện hiểu lầm chứ gì....