Nói Yêu Em 7 Lần
Posted at 27/09/2015
472 Views
Coi xong, hai nhỏ nhìn nhau rồi nhìn Tùng Linh ái ngại.
Trong hình đều là Tuấn Anh và Quỳnh Chi trong nhiều bối cảnh khác nhau . Có hình cả hai cùng đi xe song song với nhau. Có hình ngồi học chung ở đâu đó, có hình cả hai ở trong quán nước …
Nói chung là nhìn vào sự thân mật, sự vui vẻ tươi cười của hai người đó, quả thật là trông rất giống một cặp tình nhân.
- Thấy rồi chứ. Đã bảo rồi, kẻ xấu xí thì đời nào anh Tuấn Anh sẽ thích chứ - Nhỏ tóc ngắn mĩa mai Tùng Linh.
- Chỉ có vậy thôi sao. Chỉ có vậy thì mình cũng có thể chụp hàng ngàn tấm đấy. Hơn nữa là chụp hình công khai luôn, chứ không có cái kiểu chụp lén lút thế này đâu – Nhỏ đâu dễ bị lung lay bởi mấy tấm hình này, lập tức nói ngay – Hình làm bằng chứng minh hai người họ quen nhau, phải là hình nắm tay, hôn nhau kia kìa. Mấy bạn có không, có không, không có thì đừng có chạy đến đây tuyên bố tôi là người thắng cuộc như thế.
Ba nhỏ kia bị nhỏ hỏi lại thì nuốt nước bọt im lặng, không dám phản bác điều gì cả.
- Hứ, không thèm nói chuyện với mấy đứa xấu xí này nữa.
- Xấu mà biết phấn đấu. Xấu xấu nhưng kết cấu nó hài hoà còn hơn thứ người mặt đẹp mà ngực lép mông teo chẳng hài hòa gì hết.
- Ê, nói ai ngực lép mông teo hả? – Ba nhỏ kia tức giận kêu lên.
- Những điều không thể thay đổi, hãy chấp nhận nó – Nhỏ Phương mím môi cười bảo.
- Được rồi, không tin chứ gì. Cứ đợi đi, đến lúc đó đừng có shock quá đấy nhé.
- Đợi thì đợi. Ai sợ ai chứ.
- Đừng bao giờ cãi nhau với những đứa ngu – Nhỏ Chi bèn lên tiếng bảo - Vì chúng sẽ kéo mình xuống ngang bằng trình độ của chúng. Và....đánh bại mình bằng kinh nghiệm ngu mãn tính của họ.
Nhỏ Chi nói xong, nhỏ Phương gật gù bảo :” Chuẩn”, thế là ba nhỏ cười phá lên .
Ba nhỏ kia thấy không thể làm bẽ mặt Tùng Linh được, bèn quay mông bỏ đi.
- Nè, làm ơn đem hình của mấy bạn về đi nhé. Đúng là rảnh tiền quá, rửa bao nhiêu đây tấm hình mà đều vô dụng cả - Nhỏ Phương gom đống hình trên bàn đưa cho ba nhỏ đó.
Ba nhỏ quay lại với vẻ mặt tức giận vì đến đánh người không được còn bị đánh lại, cho nên quyết định lấy lại danh dự của mình bằng cách tuyên bố một câu xanh rờn.
- Được. Nếu như bạn này không tin thì 3 giờ chiều nay hãy đến quán cà phê gần công viên đi thì sẽ biết.
Nói xong ba nhỏ kia đắc ý cười khẩy, thích thú bước đi.
Nhìn ba nhỏ kia đi xong, nhỏ Phương bèn hỏi:
- Bà tin không?
- Cứ đi thì biết. Chiều nay đi không – Nhỏ Chi bèn hỏi.
- Đi – Tùng Linh quả quyết
***
Chưa bao giờ Tuấn Anh lại thấy vẻ mặt đó của nhỏ.
Đôi mắt to tròn xoe mở to nhìn cái nắm tay của cậu với Quỳnh Chi, càng khiến đôi mắt to tròn nhiều hơn. Nhỏ đứng đó nhìn chằm chằm, trong đôi mắt đen tròn , khoảng cách là 5m, cậu nhìn thấy đôi mắt kéo màn hằn lên vệt đỏ. Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi đôi mắt tròn to của nhỏ.
Không một lời nói nào, nhanh chóng quệt giọt nước mắt trên mặt, nhỏ khẽ nhoẻn miệng cười một cái, chẳng biết là cười với ai, cười điều gì. Tuấn Anh chỉ biết, cái khoảnh khắc nhỏ rơi nước mắt rồi quay lưng bỏ đi, trong lòng cậu thấy bối rối khó chịu vô cùng.
Tự nhiên muốn chạy theo nắm tay giữ nhỏ lại, nhưng không hiểu vì sao chân lại đứng yên như thế. Cuối cùng cậu bất lực nhìn bóng nhỏ rời xa.
Quỳnh Chi mĩm cười nhìn Tùng Linh rời đi, cô vui vẻ bảo với Tuấn Anh.
- Mình đi xem phim thôi.
- Ờ…
Tuấn Anh đáp một cái máy móc, trong lòng bối rối không yên. Cậu thật tình chẳng muốn đi xem phim, thế nhưng đành miễn cưỡng đi cùng với Quỳnh Chi.
Tuấn Anh ngồi nhìn màn hình, đó là một bộ phim hoạt hình hài khá vui nhộn, cậu từng cùng Tùng Linh đi xem phần 1 rồi. Phần 2 này cũng vui nhộn không thua gì phần 1, thế mà cậu lại chẳng thấy vui tí nào. Quỳnh Chi bên cạnh cũng chỉ cười khẽ mà thôi, chứ không cười lớn.
Tuấn Anh bất giác nhớ tới Tùng Linh, cô nhóc chẳng có chút nữ tính nào cả, cứ cười rộ lên đầy thích thú. Lúc đó, Tuấn Anh chỉ thấy con gái con đứa chẳng có chút duyên dùng nào cả. Lúc đó , Tùng Linh luyến thắng biện hộ ngay:
- Anh thật không hiểu gì cả. Tác dụng của phim hài là giúp ta giải trí, sảng khoái mà cười. Con người thích cười thì cứ cười, thích khóc thì cứ khóc. Cười càng lớn thì tinh thần càng thoải mái, khóc càng to, nỗi buồn sẽ càng nhỏ lại. Được cười cứ cười, đau thì cứ khóc, vì sao cứ phải kìm nén. Mình sống cho chính mình, cứ là mình trước đã, đừng nhìn vào sắc mặt của người khác.
Cuối cùng, nhỏ còn kể một câu chuyện về hai cha con và một con lừa thế này để hiển thị cho câu nói của mình:
“ Có hai cha con dắt lừa ra chợ bán. Cha ngồi trên lưng lừa, con đi bộ theo sau. Người đi đường thấy thế bèn bảo: Cha gì mà không biết thương con, ngồi trên lưng lừa trong khi con đi bộ. Nghe vậy, người cha bèn nhảy xuống khỏi lưng lừa và nhường chỗ cho con cỡi. Đi được một chốc, hai cha con lại nghe người hai bên đường chỉ trích: Đồ con bất hiếu, ngôi ung dung trên lưng lừa trong khi cha cuốc bộ. Nghe thế hai cha con bảo nhau: Chỉ có cách để cho thiên hạ khỏi nói, đó là hai cha con cùng cưỡi lừa. Thế nhưng khi hai cha con lên lừa đi được một đoạn, người ta lại nói tiếp: Thật là vô nhân đạo! Làm sao con lừa chịu đựng được cả một sức nặng như thế. Nghe thế, hai cha con bèn xuống lừa đi bộ, thế nhưng người ta lại phê bình: Đồ dại dột, có lừa mà không cỡi, lại đi bộ. Hai cha con nhà đó đành phải khiêng con lừa đi ra chợ.
Kể xong, nhỏ hắng giọng nhấn mạnh là: Đôi khi phải tiếp nhận những lời có thiện chí giúp ta xây dựng, nhưng không thể rung động trước những lời dèm pha của kẻ khác.
Lúc nghe triết lí mà Tùng Linh nói, Tuấn Anh đã phì cười, cậu thấy Tùng Linh nói cũng đúng, cứ cười thoải mái đi vì đây là nơi không ai cắm cười mà.
Bây giờ lại thấy rằng không cười lớn thì đúng thật là khác với mọi người. Xung quanh ai cũng cười sảng khoái, thoải mái cả.
Tuấn Anh cảm thấy nhó nụ cười rộn ràng của Tùng Linh vô cùng.
- Mạnh mẽ lên – Nhỏ Phương vỗ vỗ vai Tùng Linh khẽ lay nhỏ vài cái kêu gọi.
- Người ta nói:” Để cuộc đời tươi đẹp,bạn phải thoả hiệp với rất nhiều nỗi đau...” Bà hãy nghĩ là nỗi đau này chẳng qua chỉ là để bà có cuộc đời tươi đẹp hơn mà thôi – Nhỏ Chi bèn lên giọng bảo, một cách an ủi ngầm.
- Đúng đó. Dù gì bà cũng còn tụi tui mà. Tui xin thề : chúng ta là bạn bè , tuy không sinh cùng tháng cùng ngày , nhưng nguyện sống cùng ngày cùng tháng cùng năm – Nhỏ Phương vỗ ngực bảo - Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Tùng Linh nghe mấy lời này thì úp mặt xuống gối tiếp tục khóc.
Nhỏ Chi bèn đập nhỏ Phương một cái mắng:
- Bà, an ủi gì kì vậy. Thôi để tui.
Nhỏ Chi lon ton ngồi xuống an ủi:
- Nếu muốn vui một phút: hãy trả thù. Nếu muốn yên vui một đời: hãy tha thứ! Bà nói đi, bà muốn trả thù hay tha thứ? Nếu muốn trả thù, tụi tôi nhất định sẽ giúp bà.
Tùng Linh hức hức vài tiếng không đáp. Nhỏ Phương và nhỏ Chi thở dài đưa mắt nhìn Diệp Hân và nhỏ Hằng cầu cứu.
Là bạn bè, nghe tin nhỏ thất tình, tất nhiên Diệp Hân và nhỏ hằng cũng chạy đến để an ủi. Thấy hai nhỏ bạn đã vô phương rồi, nhỏ Hằng bèn đứng dậy bảo:
- Để tui qua mắng cho thằng cha nhà bên kia một trận, thế là xong.
- Thôi đi. Bộ tui chưa đủ mất mặt hay sao bà còn qua khuấy cho đục thêm chứ - Tùng Linh bèn bật dậy bảo.
Diệp Hân cũng đứng lên và bảo:
- Bà nghe nè. Nếu bà trả lời được hai câu hỏi của tui. Tụi tui sẽ không qua đó mắng anh ý. Còn nếu không trả lời được thì một là tụi tui qua mắng, hai là bà không được khóc nữa. Chúng ta là những cô gái mạnh mẽ và cá tính, không thể khóc lóc vì tình đơn phương được. nếu buồn, tụi mình đi karaoke xã hết ra, hôm nay sẽ là live show của bà.
- Bà nói đúng – Tùng Linh chùi nước mắt gật đầu – Dù sao cũng không đau lòng đến chết được vậy thì tôi gì hành xác mình chứ - Đố đi thôi...