Nơi ấy có anh

Posted at 25/09/2015

779 Views


– Ngân Quỳnh đừng vậy mà, mình xin lỗi bạn. Bạn cũng biết mình xưa nay rất thích Lâm Phong mà. Khi biết cậu ấy ra đi, mình phải năn nỉ mãi, ba mẹ mới chịu cho mình cùng Lâm Phong đi du học. Bạn biết mà, mình chỉ có mình bạn là bạn tốt thôi. Vừa về nước, mình đã tìm bạn ngay rồi.
Ngân Quỳnh nhìn ánh mắt hối lỗi của Hạ Huyền, cô thở dài đáp:
– Thôi bỏ đi. Dù sao chuyện cũng đã qua.
Hạ Huyền thấy ánh mắt của Ngân Quỳnh dịu lại bèn lôi trong túi ra một món quà đưa cho Ngân QUỳnh.
– Cái này là quà hối lỗi của mình, mong bạn tha thứ cho mình.
Ngân Quỳnh cười khẽ cầm lấy món quà trên tay Hạ Huyền, hạ Huyền bèn giục cô:
– Mở ra xem đi.
Ngân Quỳnh bèn mở ra xem thứ bên trong, đó là một sợi dây truyền có mặt rất đẹp.
– Thích không?
– Đẹp lắm. Cám ơn bạn .
– Đừng khách sáo – Hạ Huyền xua tay bảo.
Im lặng một chút, Hạ Huyền giả vờ hỏi:
– Chị của bạn thế nào rồi? Đã có người yêu chưa?
Ngân Quỳnh tắt ngay nụ cười trên môi, cô nhíu mày nhìn Hạ Huyền, hóa ra không phải muốn tìm cô mà là muốn dò la tin tức của Ngân Hằng. Xem ra Lâm Phong đã trở về rồi, trong lòng vẫn nhớ tới Ngân Hằng, cho nên Hạ Huyền mới lo sợ như thế. Cô nhìn Hạ Huyền với ánh mắt khinh bỉ, năm xưa đã vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy. Cô hối hận vì đã làm bạn với Hạ Huyền. Cô bèn đứng bậy dạy nhìn Hạ Huyền nói:
– Xin lỗi, mình có việc bận mình phải đi ngay bây giờ. Món quà của bạn lớn quá, mình không dám nhận.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, nhưng trái tim không ngừng run rẩy. Lâm Phong đã trở về, vậy thì sự việc năm xưa cũng sắp được làm rõ. Cô nhất định phải nói rõ với Ngân Hằng, nhất định phải kể lại hết mọi chuyện. Nhất định không để cho Hạ Huyền lần nữa phá hoại tình cảm của hai người bọn họ được.
Người giúp việc theo giờ của Quang Khải hôm nay xin nghỉ, vì vậy Ngân Hằng đến nhà giúp anh nấu cơm. Quang Khải nhìn dáng vẻ nấu cơm của Ngân Hằng bèn cười nói:
– Hay là anh tìm cớ cho người giúp việc nghỉ việc nhỉ.
Ngân Hằng không hiểu ý của Quang Khải, cô quay đầu nhìn anh, hơi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Qaung Khải cười cười bước đến ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô rồi thỏ thẻ :
– Cảm giác này thật là thích.
Ngân Hằng bị Quang Khải ôm bất chợt, toàn thân cô cứng lại, nhưng vẫn ráng nở nụ cười với Quang Khải. Tay cầm dao của cô đang thái quả cà chua hơi run một chút. Cô hiểu ý Quang Khải nói gì qua cái ôm nhẹ này. Cô cười cười đáp
– Vậy cũng hay. Mỗi ngày em sẽ sang đây nấu cơm cho anh ăn.
– Vậy thì phiền phức lắm. Tốt nhất là em chuyển sang đây ở luôn đi.
– Em nghĩ để sang năm đi – Ngân Hằng dừng tay khẽ đáp.
– Tại sao? – Quang Khải nhìn chằm chằm vào mặt cô không chớp mắt.
– Gia Bảo vừa mới vào năm học mới. Chuyển đến đây sẽ rất xa trường. Sang năm sau, em sẽ tìm một trường ở gần đây chuyển Gia Bảo đến đó. Rồi chuyển đến đây luôn – Cô trầm mặc một lúc rồi nói.
– Được rồi, đến lúc đó rồi tính – Quang Khải buông cô ra rồi ngồi xuống ghế gần đó.
Ngân Hằng lén lén thở nhẹ rồi tiếp tục cắt quả cà chua bày lên trên dĩa. Nhanh chóng dọn bàn ăn cơm. Đang ăn cơm, Quang Khải chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi:
– Chuyện bên công ty gia đình em thế nào rồi?
– Em gái em vẫn chưa đồng ý – Ngân Hằng cắn môi một chút rồi đáp.
– Cứ từ từ để cô ấy suy nghĩ kỹ – Quang Khải quan tâm nói – Dù sao cũng vẫn chưa tiến hành khởi công mà.
– Cám ơn anh – Cô nhìn Quang Khải đầy cảm kích. Dù cô đã nói rõ ra mọi chuyện, nhưng Quang Khải vẫn không truy hỏi ngọn nguồn sự việc. Điều này khiến cô biết ơn anh ta rất nhiều.
Quang Khải từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu xanh mở ra đặt lên bàn, sau đó đẩy nhẹ về phía cô, nhìn cô nói:
– Chiếc nhẫn này anh mua từ 3 năm trước. Nhưng vì em vẫn chưa học xong nên anh vẫn chưa dám ngỏ lời. Hai năm vừa qua, anh để em phát triển sự nghiệp nên vẫn chưa dám ngỏ lời. Gần đây mẹ anh đã nhắc khéo chuyện anh cần cưới vợ.
– Nhưng mẹ anh…..
– Mẹ anh bảo, chuyện cưới vợ tùy anh quyết định, và anh cũng chưa từng vì mẹ phản đối mà thay đổi ý định của mình. Người cưới vợ là anh
Quang Khải đáp xong thì nhìn cô, Ngân Hằng cũng bối rối nhìn Quang Khải. Quang Khải bèn lên tiếng hỏi:
– Em có đồng ý làm vợ anh không?
Ngân Hằng biết, cô đã không còn sự lựa chọn nữa, sau bao nhiêu ân tình mà cô đã nợ Quang Khải. Và niềm hy vọng duy nhất của cô cũng đã tiêu tan, tình yêu trong lòng cô cũng như con thuyền chòng chềnh trước gió. Cô đã không còn mong đợi điều gì hơn nữa.
Ngân Hằng cầm chiếc hộp lên rồi tháo chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Cô xăm soi chiếc nhẫn một hồi lâu rồi khẽ cười nhìn Quang Khải bảo:
– Anh cũng tinh mắt thật, lựa đúng kiểu dáng mà em thích nhất. Mau đeo vào xem có vừa hay không.
Quang Khải bị hành động nhìn xăm xoi của Ngân Hằng làm lo âu, nghe cô nói vậy thì ngẩng người ra sau đó vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Ngân Hằng, rồi nắm lấy tay cô, vuốt nhẹ những ngón tay của cô. Từ từ lồng chiếc nhẫn vào bàn tay cô, chiếc nhẫn vừa khít.
Chiếc nhẫn lồng vào tay cô cũng giống như một sợi dây buộc chặt trái tim cô, miệng vẫn nở nụ cười tươi, nhưng lòng cô nặng trĩu. Tựa như những chiếc là vàng khô rời cây, đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, bỗng bị một cơn gió mạnh thổi vèo qua, khiến nó chao đảo rồi gãy lìa, rách nát.
Quang Khải bỗng nhiên nắm lấy tay Ngân Hằng, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp vô cùng:
– Em vẫn còn cơ hội suy nghĩ lại. Anh không muốn ngượng ép em. Em hãy suy nghĩ cho thật kỹ một lần nữa. Nếu như ngày hôm nay em vẫn chưa chịu thay đổi quyết định của mình thì ngày mai dù em hối hận đến thế nào. Anh cũng buộc chặt em bên cạnh anh. Không cho em có cơ hội thoát khỏi anh đâu.
Ngân Hằng nhìn ánh mắt phức tạp khó dò của Quang Khải, cô biết có nhiều sự việc anh biết nhưng không hỏi cô cho rỏ, nhất là truyện của Lâm Phong. Hôm nay anh đột ngột cầu hôn cô thế này thì xem ra anh đã sắp đặt hết cả, Chị giúp việc xin nghỉ là giả, muốn ăn cơm nhà là giả, mục đích thật sự là màn cầu hôn này.
Quang Khải biết tính cô, nên thay vì một lời cầu hôn ở một nhà hàng lãng mạn nào đó, anh lại chọn ở nhà mình. Cũng một phần sợ cô từ chối, nên chọn cách cầu hôn này. Ngân Hằng khẽ thở dài, cô nhìn Quang Khải khẽ nói:
– Phụ nữ chỉ cần người đàn ông có thể che chở cho mình những lúc hoạn nạn khó khăn nhất. Vào lúc em lâm vào bế tắc, chính anh đã giơ tay ra kéo em thoát khỏi vực sâu. Tuy rằng lúc đó anh giúp em là vì nhìn em giống như bạn gái cũ đã mất của anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, anh đã chăm sóc cho hai chị em em rất chu đáo. Chẳng những cho em tiếp tục ăn học, còn cho em tiền chữa bệnh cho Gia Bảo. Ơn của anh đối với em sâu nặng vô cùng. Dù dùng cả đời mình, em cũng chưa chắc báo được. Nhưng em chỉ sợ rằng anh xem em như chị ấy mà thôi, em không muốn mình mãi mãi là hình bóng của chị ấy.
Quang Khải cũng không ngờ Ngân Hằng lại nghĩ như vậy, nèm cúp mắt buồn bã nói:
– Đã từ lâu trong mắt anh chỉ có hình bóng em.
– Vậy thì em nhận lời.
Ngân Hằng đeo trên tay chiếc nhẫn mà Quang Khải đã cầu hôn cô đến làm việc khiến mọi người trầm trồ bàn tán xôn xao.
– Mọi người nói xem, đó có phải nhẫn đính hôn hay chỉ là nhẫn kiểu mà thôi.
– Chắc là nhẫn đính hôn rồi. Lúc sáng có nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta, sắc mặt hồng hào vui vẻ vô cùng. Xem ra đã ngỏ lời và trưởng phòng đã đồng ý rồi.
– Mọi người mau góp tiền đi là vừa.
Cả đám người đang bàn tán xôn xao việc nên tặng quà gì chúc mừng cho hai người thì Ngân Quỳnh bước vào. Cô ho khẽ báo hiện sự xuất hiện của mình, khiến mọi người giật mình.
– Xin hỏi. Chị Ngân Hằng có ở đây không ạ? – Ngân Quỳnh nhìn họ lịch sự hỏi.
Ngọc Liên nhận ra Ngân Quỳnh, cô bèn bước đến bảo.
– Trưởng phòng của bọn em đang ở trong phòng, chị cứ vào trong đi ạ.
– Cám ơn – Ngân Quỳnh khẽ cúi đầu chào, rồi bước đi về hướng tay chỉ của Ngọc Liên...

Disneyland 1972 Love the old s