Nơi ấy có anh
Posted at 25/09/2015
762 Views
– Nè, không thông báo mà đã chỉ người ta vào phòng làm việc của chị ấy. Không sợ chí Hằng la à.
– Có khi nào là đánh ghen không? Tranh giành tổng giám đốc chúng ta ấy. Biết đâu hay tin Tổng giám đốc cầu hôn với chị Ngân Hằng nên đến đây làm lớn chuyện – Một người đoàn mò theo cách nhiều chuyện, muốn có tuồng kịch để xem.
Ngọc Liên liền lườm mấy người nhiều chuyện này một cái rồi mắng.
– Nói bậy nói bạ không hà. Có biết chị gái xinh đẹp kia là ai không? Chị ấy là em gái của chị Ngân Hằng đó.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc, vì từ trước đến giờ có biết Ngân Hằng có một người em trai 12 tuổi, nhưng chưa từng gnhe nói có một cô em gái lớn thế này.
Ngân Quỳnh đi đến trước cửa phòng Ngân hằng khẽ đưa tay gõ cửa.
– Vào đi – Ngân Hằng không ngẩng đầu mà đáp.
Ngân Quỳnh mở cửa bước vào đúng lúc Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt hai chị em họ gặp nhau. Giống như những người xa nhau lâu lắm, đến nỗi cảm xúc bị nghẹn lại . Thật lâu Ngân Quỳnh mới bước đến trước mặt Ngân Hằng, lấy bản hợp đồng mà Ngân Hằng đã chuyển đến cho cô, đặt xuống trước mặt Ngân Hằng.
– Em biết, chị muốn giúp đỡ em và công ty. Nhưng em không xứng đáng. Nếu chị nghe xong những lời sau đây của em, mà vẫn muốn giúp đỡ em, em sẽ đồng ý với chị.
Ngân Hằng đứng bê kia góc đường nhìn thấy Lâm Phong và Hạ Huyền cùng nhau bước ra khỏi nhà cậu,Hạ Huyền ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Phong không buông. Mặc dù vẻ mặt của Lâm Phong vô cùng khó chịu, nhưng cũng không đẩy Hạ Huyền ra. Trái tim Ngân Hằng bỗng trở nen buồn bã vô cùng, cô ngồi xuống một bồn hoa bên vệ đường, vẻ thẩn thờ như người mất hồn.
Những lời trách của Lâm Phong ngày nào vang vọng bên tai cô. “ Cô là một cô gái đam mê vật chất” Ngân hằng khẽ bật cười khi nhớ lại lời trách này. Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống bên dưới.
Hóa ra cô chờ đợi 7 năm, oán hận 7 năm, thì Lâm Phong cũng như thế. Hóa ra năm xưa, không phải là Lâm Phong không đến mà là họ lỡ hẹn với nhau. Hóa ra ngời cuối cùng không đến chỗ hẹn lại là cô.
Đau quá. Ngân Hằng cảm thấy đau vô cùng, tim như bị thắt lại. 7 năm qua, cô mang theo niềm hy vọng gặp lại, cũng mang theo sự oán trách vì bị phụ bạc. Cho đến khi Ngân Quỳnh tìm gặp cô.
– Chị, em có lỗi với chị rất nhiều – Ngân Quỳnh mếu máo khóc ân hận vì lỗi lầm năm xưa của mình.
Lúc đó, cô không hiểu Ngân Quỳnh nói gì, nên chỉ đưa mắt nhìn. Sau đó, cô cho rằng Ngân Quỳnh ân hận vì chuyện cô và Gia Bảo bị đuổi đi, nên từ tốn đáp:
– Chị đã nói rồi, chuyện năm đó, chị không hề trách em. Dù em có ở nhà thì cũng khó lòng thay đổi được bất cứ điều gì đâu.
– Không phải chuyện đó – Ngân Quỳnh lắc đầu đáp, nước mắt vẫn khong ngừng rơi trên gương mặt đầy đau buồn của cô.
– Vậy thì là chuyện gì? – Ngân Hằng có chút khó hiểu, quả hật cô không thấy Ngân Quỳnh đã làm gì có lỗi với cô cả.
Ngân Quỳnh bỗng khụy người sập xuống đất khiến cô kinh nạc vô cùng. Ngân Hằng đứng bât dậy đi đến bên Ngân Quỳnh, hố hoảng nói:
– Được rồi, có gì từ từ nói. Em mau đứng dậy đi.
– Không, chị ơi. Hãy để em quỳ ở đây, hãy để em được nói ra hết sự thật tội lỗi của mình – Ngân Quỳnh kiên quyết lắc đầu không chịu đứng dậy.
Ngân Hằng đành phải đưa mắt nhìn cô chờ đợi. Ngân Quỳnh bèn kể lạ trong nghẹn ngào.
– Năm xưa là do em ích kỷ, là do em chỉ biết lo cho bản thân mình. Là do em yếu hèn ích kỷ cho nên mới hại chị đau khổ biết bao nhiêu năm qua. Năm đó khi hay gia đình tên Hào nhất quyết bắt gia đình ta phải đền tiền hoặc gả chị cho con trai họ,em quả thậ rất lo lắng cho chị. Em biết hắn là một tên khốn, một kẻ xấu xa, nếu chị phải gả cho hắn, thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào hạnh phúc. Cho nên khi chị nhờ em đưa thư cho Lâm Phong muốn cùng cậu ấy cao bay xa chạy, em đã thật lòng giúp chị, em cầu mong cho chị có thể chạy thoát. Nhưng sau đó, em nghe mẹ nói, công ty không thể trụ vững nếu không gã chị đi, bởi vì không có tiền thì công ty sẽ phá sản, nói không chừng sẽ ngồi tù. Mà gia đình tên Hào chỉ cần một đứa con gái để chăm sóc và làm vợ cho hắn ta. Cho nên em nghĩ nếu chị đi rồi, bọn họ đến làm giữ thì sao? Có khi nào họ sẽ bắt em thay thế chị, gã cho tên Hào hay không? Nghĩ đến đây, em vô cùng sơ hãi. Em không muốn, một chút cũng không muố gã cho tên Hào.
Ngân Quỳnh đau khổ nhìn Ngân Hằng, cô khẽ lau nước mắt rồi tiếp tục nói:
– Lúc đi đưa thư cho chị, em đã đấu tranh dữ dội với chính bản thân mình. Với chính sự ích kỷ của bản hân mình. Nữa muốn chị có thể đi tìm một tương lai hạnh phúc cho bản thân, nữa lại khôg muốn chị rời đi. Nhưng mà em không thể không giúp chị, cho nên vẫn đều dặn gửi thư đi và nhạn thư cho chị. Nhưng cuối cùng em đã chọn sự ích kỷ cho bản thân.
Cánh tay Ngân Hằng từ từ buông lỏng khỏi người Ngân Quỳnh. Cho nhìn Ngân Quỳnh với ánh mắt phức tạp. Cô lạnh giọng hỏi:
– Rồi sao nữa.
– Lúc đó, lá thư Lâm Phong hẹn ngày giờ cùng trốn đi do Bảo Trâm đưa cho em. Cô ấy cũng nói rõ là ngày 26 sẽ là ngày cùng nhau giúp cho chị và Lâm Phong trốn đi. Trên đường về em gặp Hạ Huyền, cô ấ đã rủ em đi uống nước. Sau đó em đi tolet , Hạ Huyền đã lúc túi của em và thấy bức thư của Lâm Phong gửi cho chị. Lúc đó em đã đi ra à tận mắt thấy cô ấy sửa cái gì đó trên lá thư, em rất muón chạy ra trách mắng bạn ấy, nhưng không hiểu vì sao chân em không chịu bươc đi mà cứ đúng yên như thế cho đến khi Hạ Huyền bỏ lá thư trở lại vào trong túi. Có lẽ lúc đó sự ích kỷ bùng lên trong em, có lẽ từ lâu em mong muốn có người ngăn chặn sự ra đi của chị với Lâm Phong, cho nên mới để yên cho hạ Huyền sửa lá thư như thế.
Sắc mặt Ngân Hằng tái nhợt, cô buông thỏng cánh tay xuống, cả người như vừa bị lấy đi linh hồn, khong gian bỗng im lặng đến đáng sợ, chi có tiếng khóc đầy ân hận của Ngân Quỳnh mà thôi.
Mãi thật lâu sau đó, Ngân Hằng mới lên tiếng hỏi:
– Có phải Hạ Huyền đã sửa số 6 thành số 8. Ngày 26 lại trở thành ngày 28 có đúng không?
Ngân Quỳnh ôm mặt gật đầu. Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dốc, cô như bị ai đó đán vào lòng ngực, đau đến không thỏ được.
– Chị em biết mình khong đủ tư cách, nhưng em xin chị hãy tha lỗi cho em. Bao nhiều năm qua, em sống trong hối hận dày vò. Chỉ vi sự ích kỷ của bản thân mà em đã khiến chị khổ sở biết bao nhiêu. Em đã rất ân hận trong đám tang của ba, có lẽ ba nhắm mắt vì nghĩ cuối cùng chị cũng được hạnh phúc. Là chính em đã hủy hoại hạnh phúc của chị, ba biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cho nên em không dám đối mặt với chị, em xa cách chị, em hổ thẹn với lương tâm của chính mình. Đã như vậy, chị còn vì em mà đi thi đại học thay. Chị ơi,em hối hận lắm, em có lỗi với chị lắm.
Trước sự thật mà Ngân Quỳnh vừa thú nhận, Ngân Hằng giống như người rơi vào khoảng không vô trọng lượng, cứ rơi, cứ rơi mà chẳng biết khi nào dừng, cô lạnh lùng buông một câu.
– Em di về đi.
Ngân Hằng cũng không biết từ khi nào, cô đã chạy đến đây rồi. Căn nhà không thay đổi nhiều lắm, vẫn giồng như năm nào khi cô buóc chân vào đây. Chỉ có điều, người bên trong đã không còn chờ cô như cũ.
Ngân hằng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô biét rằng sự thật này mình phải chôn giấu mãi mãi. Bởi cô sợ, một khi Lâm Phong biết được, cậu sẽ nhất định không rời cô mà ra đi. Còn Quang Khải, anh đã cho cô cơ hội lựa chọn, chỉ tiếc rằng cơ hội đến quá muộn khiến cô không chọn lựa được, chắc chắn , Quang Khải sẽ không buông cô ra. Mà cô đã nợ anh quá nhiều, dù muốn cũng không thể rời anh đi.
Sự thật này quả thật quá đau khổ.
Ngân hằng cười khổ chấp nhận cay đắng lần nữa đến với mình, cô chỉ tham lam mong ước một điều:” Trong trái tim Lâm Phong vẫn chứa bóng hình cô, giống như hình ảnh Lâm Phong mãi mãi ngự trị trong cô”
Ngân Quỳnh rời khỏi công ty của Ngân Hằng, cô đi về trong tình trạng vô hồn, từng mảng ký ức hiện về trong đầu cô.
– Mẹ….- Ngân Quỳnh cũng bất mãn khi nghe mẹ mình nói hét lên phản đối – Sao mẹ lại yêu cầu kì quái như vậy chứ.
– Mẹ làm như vậy vì con thôi – Bà Kim Lương quắt mắt đáp.
– Con không cần. Nếu con không thi đậu đại học được thì con sẽ học cao đẳng hay trung học là được mà. Sao lại phải làm ra những chuyện phải hổ thẹn như thế chứ.
– Không được, công ty nhà mình, mai này sẽ do con tiếp quản. Là một giám đốc, ít nhất con cũng cầm cái bằng Đại học trên tay thì nhân viên mới nể phục chứ – Bà Kim Lương ngọt nhẹ khuyên lơn.
– Còn chị Ngân Hằng mà, chị ấy quản lí chắc chắn sẽ tốt hơn con – Ngân Quỳnh bèn đáp.
– Ngân Hằng không được, nó đừng hòng bước chân vào cái công ty đó – Ba Kim Lương nói với giọng hằn học.
– Mẹ, Ngân Hằng cũng là con của ba mà – Ngân Quỳnh phẫn nộ nói.
– Vậy thì sao...