Insane

Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

495 Views



Lần này đón tiếp anh lại là một nhân viên khác, có lẽ những người ở đây thay phiên nhau làm theo ca hoặc theo ngày thì phải. Gã trai trẻ với mái tóc rẽ ngôi giữa nhìn vô cùng sến súa đang dán mắt vào cái màn hình laptop cũ trên bàn, thấy anh bước vào thì lập tức đứng dậy hỏi han.

- Chào anh, anh tới tìm việc làm hay tìm người làm việc?

- Tôi tới tìm người. - Hoàng Anh ngồi xuống ghế, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. - Hai tuần trước tôi có thuê cô ấy đóng giả bạn gái một ngày, bây giờ tôi lại tiếp tục muốn thuê cô ấy nữa, nhưng hình như cô ấy đã đổi số nên tôi không thể liên lạc được.

- À… - Gã trai trẻ lập tức hiểu ra vấn đề, sau đó lại cười cười. - Những cô gái của công ty chúng tôi thường xuyên đổi số để tránh bị khách hàng làm phiền. Nếu anh muốn liên lạc lại với họ, anh lại phải một lần nữa thông qua công ty chúng tôi.

Hoàng Anh không nói nhiều lời, rút ví, lấy ra một tờ hai trăm nghìn, đẩy về trước mặt hắn, nói:

- Lấy cho tôi số của Thạch Thảo, số tiền này anh cứ giữ luôn cũng được, khỏi cần làm hợp đồng phiền phức.

Đang hí hửng chuẩn bị ghi ghi chép chép, gã trai chợt ngẩng phắt đầu khi nghe tới cái tên kia, sau đó gã nhíu mày một cái, buông cây bút, thờ ơ nói:

- Tiếc quá, nó nghỉ hẳn rồi.

- Nghỉ rồi? - Hoàng Anh sửng sốt, sau đó lại ngẩn ra. - Cô ấy nghỉ bao lâu rồi?

- Hai tuần.

Hoàng Anh giật mình, có vẻ trùng hợp với thời điểm anh thuê cô giả làm người yêu mình để tới đám cưới của Linh Trang. Chẳng lẽ cô nghỉ ngay sau lần ấy? Khi ấy Hoàng Anh có gọi cho cô một lần nhưng số máy cũng không liên lạc được, chẳng lẽ cô tắt máy từ tận lúc đó?

- Anh có biết tại sao cô ấy nghỉ việc không?

- Không biết. - Gã lắc đầu, từ chối cung cấp thông tin.

- Anh có thể cho tôi địa chỉ của cô ấy không? Chẳng phải khi cô ấy mới tới đây đăng kí môi giới việc làm, các anh đã xem chứng minh thư của cô ấy. Hoặc anh có biết cách nào để tìm cô ấy không? Tôi có việc rất gấp.

- Việc kiểm tra chứng minh thư là để đảm bảo số tuổi hợp pháp của người tới xin việc, ai quan tâm để ý xem nó ở đâu chứ. Hơn nữa, Thạch Thảo làm ở đây ba năm rồi, tên thật của nó còn chẳng ai nhớ nổi chứ nói gì là địa chỉ. Thôi, hay tìm đứa khác đi, ở đây thiếu gì đứa xinh đâu…

- Cảm ơn anh, vậy tôi sẽ quay lại sau.

Hoàng Anh đứng dậy, cũng chẳng buồn lấy lại tiền của mình, dợm bước đi ra cửa. Gã trai nhìn tờ tiền vẫn nằm yên trên bàn, suy nghĩ thoáng qua, sau đó vội vàng gọi giật lại:

- Này, khoan đã…

Hoàng Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt nghi hoặc.

- Tôi không biết nó ở đâu, cũng không biết tên thật của nó là gì, nhưng hình như nó vẫn đang là sinh viên, chuyên ngành vẽ thì phải, không biết là của trường nào. Có lần đã vô tình thấy nó mang theo cuốn giáo trình đồ họa…

Hoàng Anh đứng hình, gần như ngay lập tức nghĩ tới buổi tối cách đây gần ba tuần, khi anh tình cờ gặp Uyên đi cùng một cô gái khác mà anh thấy giống Thạch Thảo tới 90%, chỉ khác là cô gái đi cùng Uyên nhìn chân phương và giản dị hơn mà thôi. Sau đó, lần anh hẹn Thạch Thảo đi cafe tiếp theo, anh có dò hỏi sở thích của cô, và trong một phút sơ ý, Thạch Thảo cũng đã nói với anh rằng cô thích đọc sách về hội họa. Nghĩ tới đây, tim Hoàng Anh như nảy lên một cái và đập mạnh vào lồng ngực khiến anh cảm thấy khó thở. Anh chỉ gật đầu một cái với gã trai của công ty Hoa Linh, sau đó lại dợm bước rời khỏi cái văn phòng tồi tàn bậc nhất này.

Anh linh cảm rằng, dường như anh đã biết nơi anh có thể tìm thấy cô.

Một cô gái như thế, chưa bao giờ anh nghĩ lại có thể chỉ là một cô gái kiếm tiền nhờ vào thân thể và sắc đẹp của mình.

Sau cái vẻ ngoài dụ hoặc đó là một khối óc mẫn tiệp và thông minh đáng kinh ngạc.

Hoàng Anh tin là như thế!



Chương 6: Phượng Cầu Hoàng



- Em đang ở đâu mà ồn thế? - Hoàng Anh nói như hét qua điện thoại, ở bên kia đầu dây, tiếng loa đài to đập cả vào tai làm anh phải kê điện thoại ra xa một chút.

- Anh - đợi - em - tí… - Ở bên kia, Uyên cũng hét to không kém, cố át âm thanh nhạc chát chúa gần đó.

Sau đó mấy giây, Hoàng Anh nghe tiếng nhạc nhỏ dần, tới gần nửa phút sau mới lại nghe thấy tiếng Uyên, lúc này đã rõ ràng hơn.

- Em đây ạ! Em đang ở trường. Hôm nay khoa em kỷ niệm ngày thành lập, câu lạc bộ tình nguyện của bọn em phải tới để làm công tác trật tự. - Giọng Uyên đầy háo hức khi trả lời anh.

Hoàng Anh đã từng được nghe Uyên kể rằng cô có tham gia hoạt động đoàn hội ở trường, sinh hoạt trong câu lạc bộ tình nguyện trẻ có quy mô lớn nhất trong khối các trường Đại học trong thành phố, tên của câu lạc bộ ấy là gì thì anh cũng không nhớ nổi nữa. Uyên là một cô gái năng động và giỏi giang, chỉ là Hoàng Anh không thể nào thay đổi cảm giác dành cho cô được. Cô mãi mãi chỉ là một đứa em gái trong lòng anh mà thôi.

- Anh muốn gặp em một chút để hỏi chuyện này, em có rảnh không?

- Không được anh ơi, hôm nay là hội thi văn nghệ, lớp em cũng chưa thi nữa, em không đi được đâu. Hay anh tới đây chơi đi, ở đây đông vui lắm, còn có hội trại nữa đó.

Hoàng Anh chần chừ một chút, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đáp:

- Vậy cũng được, để anh tới trường em. Tới nơi anh sẽ gọi em, thế nhé!

- Vâng, anh tới ngay đấy. - Uyên vui vẻ đáp, sau đó lập tức cúp máy.

Hoàng Anh đồng ý tới trường Uyên vì anh hy vọng, nếu như cô gái đi cùng Uyên hôm trước đúng là Thạch Thảo, thì có thể họ là bạn cùng lớp, hoặc cùng câu lạc bộ, có thể anh cũng sẽ gặp được cô ở đó.

Uyên tìm ra anh chỉ sau hai phút, khi anh gọi điện và nói với cô rằng anh đang đứng ở sân thể dục, trước một gian hàng đồ lưu niệm sinh viên. Khu hội trại rất rộng, và Hoàng Anh, nổi bật giữa những cô cậu sinh viên với bộ vest đĩnh đạc và chín chắn, gương mặt ưa nhìn. Vừa nhìn thấy anh, Uyên đã lập tức tiến lại, cười một cách vui vẻ:

- Em tưởng anh trêu em. Có việc gì quan trọng mà anh phải tới tận đây tìm em thế?

Hoàng Anh nhìn cô nhỏ nhắn trong chiếc áo sinh viên tình nguyện màu xanh da trời, bên trong là áo len cao cổ màu đen, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt tươi tắn hơi trang điểm nhẹ, cả người mang một dáng vẻ năng động và lanh lợi khiến ai nhìn cũng phải yêu quý.

Nhìn lướt qua cô một chút, sau đó anh nghiêng đầu nhìn những gian trại rực rỡ cờ hoa xung quanh, sau đó nhún vai buông một câu nhận xét rất không liên quan:

- Trường em đẹp thật, lần đầu tiên anh tới đây đấy. Đúng là dân nghệ thuật, chỉ làm trại thôi cũng thấy độc đáo và tinh tế mà những sinh viên trường khác không làm được rồi.

- Hì, anh mà nhìn trại lớp em thì anh còn choáng nữa. Thôi, anh đi vào đây với em đã, sắp tới tiết mục biểu diễn văn nghệ của lớp em rồi.

- Ừ… - Hoàng Anh cũng không từ chối, dợm bước đi theo cô.

Uyên đi một mạch, dẫn anh vào trong hội trường lớn, nằm trong khu giảng đường cách đó không xa. Trong hội trường chật kín người, mang đủ loại băng rôn khẩu hiệu cổ vũ, tiếng nói cười không ngớt. Vừa bước vào, Hoàng Anh đã bị một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, có lẽ do trong này có quá nhiều người nên không khí trở nên nóng nực hơn bên ngoài rất nhiều. Uyên rẽ qua những sinh viên đang đứng dọc hai bên hành lang vì không còn ghế ngồi, một tay kéo tay áo của anh, sau đó đi về phía những hàng ghế đầu tiên. Ở đấy, có mấy cô bé cũng mặc áo xanh tình nguyện đang ngồi xem văn nghệ, thấy Uyên dẫn theo Hoàng Anh vào thì cười chào, sau đó nhường đường cho cô đi vào trong, nơi có sẵn hai ghế trống mà Uyên đã nhận từ đầu tới giờ.

- Mấy bạn ấy cũng ở trong câu lạc bộ với em, nhưng khác lớp. - Sau khi cả hai đã ngồi xuống ghế, Uyên cười giải thích.

Ngồi ở hàng ghế thứ ba nên Hoàng Anh có thể dễ dàng quan sát sân khấu. Anh không tự chủ đưa mắt tìm kiếm một vòng, dù biết quá khó để xảy ra khả năng có thể tìm thấy Thạch Thảo giữa hàng trăm con người này, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại nhen nhóm một chút hy vọng nhỏ nhoi.

- Sau tiết mục này là tới tiết mục múa của lớp em. Anh đừng đi đâu cả nhé, đảm bảo sẽ cực kỳ hay. - Uyên quay sang dặn dò.

- Lớp em đi cổ vũ có đông không? - Hoàng Anh tỏ vẻ quan tâm, hỏi.

- Đông chứ anh, ngoài mấy đứa ở ngoài trang trí trại thì lớp em ở trong này hết đấy. - Uyên quay đầu nhìn ra phía sau, sau đó khẽ ghé vào gần anh, nói tiếp - Cái đám mặc áo đồng phục màu xanh có chữ YOLO màu trắng trước ngực kia kìa anh. Đồng phục của lớp em đấy ạ!

Hoàng Anh đưa mắt theo hướng Uyên chỉ, quả nhiên thấy một đám đông sinh viên nam có, nữ có, đều mặc đồng phục màu xanh lá cây, chữ YOLO trắng nổi bần bật trước ngực, tất cả ngồi tụm lại ở một khu khán đài, đầu mang băng đô đỏ dán chữ trắng cũng nổi không kém. Hoàng Anh đưa mắt thật nhanh, cố gắng tìm gương mặt quen thuộc mà anh đang tìm kiếm.

- Anh, tới tiết mục của lớp em đây rồi… - Uyên vội vàng túm lấy cánh tay anh lắc lắc.

Một bản nhạc du dương nổi lên, Hoàng Anh chỉ hơi quay lên, thấy sân khấu được chiếu đèn mờ, có người từ trong cánh gà đi ra, rồi anh lại lập tức quay đầu, cố gắng tìm kiếm gương mặt quen thuộc mà từ sáng tới giờ vì cô mà anh bị xoay như chong chóng, chạy ngược chạy xuôi khắp mọi nơi. Sau cùng, dường như đã mỏi cổ, anh nén một tiếng thở dài thất vọng, lại quay lên, dự định sẽ ngồi hết chương trình này rồi kéo Uyên ra ngoài hỏi thăm một chút.

Trên sân khấu, năm cô gái mặc váy dài màu đỏ, thân áo thiết kế theo kiểu yếm, điểm những họa tiết theo hình lông chim màu vàng, trông như những nàng phượng hoàng xinh đẹp chuẩn bị vỗ cánh bay lên trời cao. Mỗi người đều mang một dải lụa đỏ trên người, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hoàng Anh khẽ chắt lưỡi, đúng là có sự đầu tư khá kỹ lưỡng nên người xem đã bị mê hoặc ngay từ trang phục rồi.

Năm cô gái vừa ra đã lập tức ngồi thành hình tròn, chụm đầu vào nhau, nhạc dạo cũng đột ngột dừng lại, không hiểu sao hội trường cũng theo đó im phăng phắc. Hoàng Anh cảm thấy kỳ quái, đưa mắt sang nhìn Uyên như muốn thắc mắc, nhưng Uyên chỉ cười cười và lại đưa mắt nhìn lên sân khấu. Đột nhiên, lại có tiếng nhạc vang lên, nhưng không phải bản nhạc vừa nãy, nó dường như là được độc tấu từ một loại nhạc cụ vậy. Cùng với tiếng nhạc vừa vang, tấm màn nhung trên sân khấu cũng được từ từ kéo ra. Một màn khói mỏng lan ra, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, Hoàng Anh chỉ thấy đó là một cô gái mảnh mai đang ngồi sau một chiếc bàn, tay khẽ gẩy lên cây đàn đặt trên bàn. Người này vừa xuất hiện, cả hội trường, đặc biệt là chỗ lớp của Uyên đã reo hò ầm ĩ. Hoàng Anh không biết tại sao, nhưng vẫn cứ chăm chú nhìn lên sân khấu. Khói dần tan, điệu nhạc vẫn tiếp tục, năm cô gái ngồi trên sàn đồng loạt hất tung dải lụa đỏ của mình lên, khán giả lại một lần nữa hò reo ầm ĩ. Lúc này, Hoàng Anh mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái kia một chút, bởi trên sân khấu, chỉ có chỗ của cô là sáng nhất. Cô mặc váy đỏ dài giống những cô gái đang múa, nhưng phần áo trên không phải áo yếm mà là váy cổ vuông, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, tay áo dài, hơi xòe ở phần cổ tay. Cô gái vẫn cúi mặt, chăm chú đánh đàn tranh, dường như lúc này một mình cô ở riêng một thế giới.

Hoàng Anh lại bị vũ điệu thướt tha của năm cô gái thu hút sự chú ý. Bản nhạc rất hay, thực sự thích hợp với điệu múa uyển chuyển và mềm mại này, thảo nào mà Uyên lại tự tin với tiết mục văn nghệ của lớp mình như thế.

Bản nhạc vừa kết thúc, cả hội trường đã vỡ òa trong tiếng reo hò, cổ động, tiếng vỗ tay rào rào. Uyên quay sang nhìn anh, cười hỏi:

- Anh thấy hay không?

- Ừ hay. - Hoàng Anh gật đầu trả lời, muốn nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện hơn là ngồi đây. - Lớp em hết tiết mục chưa? Anh em mình ra ngoài kiếm chỗ nào uống nước…

Hoàng Anh còn chưa nói hết câu thì lập tức im bặt, bởi lúc này anh hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng hình, mắt không chớp, càng không rời khỏi người con gái mặc váy đỏ vừa bước ra khỏi nơi ngồi đàn trên sân khấu để ra chào khán giả. Anh gần như shock toàn tập, dù đã nghĩ ra mọi tình huống về việc có thể sẽ gặp lại Thạch Thảo ở đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại thấy cô trong hoàn cảnh này. Thạch Thảo, trong mắt anh,vẫn mỹ lệ như lần đầu gặp mặt, nhưng màu váy cô mặc trên người cùng với cách trang điểm làm cho anh có cảm tưởng cô thật giống một con phượng hoàng kiêu sa đang tự đốt cháy mình trong lửa đỏ.

Cùng lúc ấy, một cảm giác nóng rát lan tỏa khắp người, cảm giác như có ai đang dùng ánh mắt đốt cháy mình làm cho Thạch Thảo không khỏi đưa mắt về một hướng theo bản năng mách bảo. Mắt cô bắt gặp ánh mắt nửa sững sờ, nửa si mê, nửa nghi hoặc của người đàn ông mà cô đã cố gắng gạt ra khỏi tâm trí thời gian cách đây không lâu, mà người đàn ông đó, còn đang ngồi cạnh bạn thân nhất của cô, Uyên thậm chí còn đang lay lay cánh tay anh một cách thân mật. Người đàn ông ấy vẫn không rời mắt khỏi cô, Thạch Thảo bối rối quay đi, hơi mỉm cười chào khán giả, sau đó vội vã lui vào sân khấu, quên đem theo cả chiếc đàn tranh của mình.

- Anh Hoàng Anh, làm gì mà ngây ra thế, cảm nắng hoa khôi nào của lớp em rồi à? - Uyên lay tay Hoàng Anh lần nữa...