Những ngón tay đan
Posted at 27/09/2015
519 Views
- Hoàn Anh lắc đầu và chậm rãi đứng dậy. - Nếu cần danh tiếng, chúng tôi cũng không tìm tới các cậu. Tôi chỉ nói là nếu có mà thôi. Cứ vậy đi nhỉ?
- Vâng. Vậy em sẽ liên lạc với anh khi nào em chuẩn bị xong hồ sơ. - Như trút được gánh nặng, Huân cười thật tươi, sau đó bèn đứng dậy theo Hoàng Anh.
Bắt tay chào cậu sinh viên xong, Hoàng Anh cũng không rời đi ngay, nói:
- Tôi còn có hẹn với Uyên, chúng tôi sẽ đi tìm cô ấy. - Vừa nói, anh vừa liếc sang Thạch Thảo, ngụ ý muốn cho Huân biết người mà anh nói trong “chúng tôi” là ai.
- Vâng. Thế anh cứ đợi cô ấy ở đây đi, em phải quay lại với nhóm. Bọn em đang làm công tác kêu gọi quyên góp quần áo và sách báo cũ cho chương trình thiện nguyện lần này. - Huân chào anh, sau đó rời đi, để lại Hoàng Anh và Thạch Thảo đứng đó.
Huân trở về chỗ rồi, Hoàng Anh gỡ ngay bộ mặt nghiêm túc của mình ra, mỉm cười nhìn Thạch Thảo, nói:
- Đi nào người đẹp, giờ tới chuyện của hai ta.
Thạch Thảo chỉ cảm thấy, cái gương mặt tươi cười này còn đáng sợ hơn là vẻ mặt khi anh ta nghiêm túc, và đột nhiên cô muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng không hiểu sao vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta, cất bước về phía cổng trường.
Chương 7: Tên tôi là…
6h30 phút tối, sau khi lòng vòng một hồi, cuối cùng Hoàng Anh cũng nghĩ ra được một nơi thích hợp cho bữa tối, một nơi có không khí thật lãng mạn để ăn tối cùng Thạch Thảo.
Du thuyền hồ Tây Potomac.
Chọn ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ trên tầng 2 du thuyền, nơi có thể dễ dàng nhìn vào thành phố hoa lệ dưới ánh đèn, Hoàng Anh tin rằng Thạch Thảo sẽ bị chinh phục bởi lựa chọn tinh tế này. Nhưng sau đó Hoàng Anh lại cảm thấy hối hận, bởi suốt từ lúc lên tàu, Thạch Thảo chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, một lần nhìn thẳng vào mắt anh cũng không có.
- Em đang nghĩ gì thế, người đẹp? - Anh lên tiếng, muốn kéo sự chú ý của cô về phía mình chứ không phải mấy thứ chết tiệt ngoài kia.
- Tôi đang nghĩ liệu có mang đủ tiền để trả cho bữa ăn này hay không?
- Đừng lo, anh sẽ trả tiền. - Hoàng Anh cười. - Chẳng lẽ em nghĩ món nợ giữa chúng ta có thể giải quyết dễ dàng bằng một bữa ăn thế này sao?
Anh lắc đầu, sau đó vẫy tay người phục vụ, gọi đồ ăn xong xuôi mới quay lại câu chuyện bỏ dở với cô:
- Thực ra, anh định tặng cho em cái váy đó, nhưng không ngờ nó lại bị rách mất, thật đáng tiếc.
Thạch Thảo nhíu mày, tỏ ý không hiểu những gì anh đang nói:
- Anh nghe nói em đã thôi việc ở chỗ đó? - Hoàng Anh khoanh tay lên bàn, chăm chú nhìn vào cô.
- Anh đã tới đó tìm tôi? - Cô nhíu mày.
- Ừ, anh đi tìm em, nên bất cứ chỗ nào có thể có cơ may tìm được em là anh đều tới. Trường học của em là một ví dụ. - Hoàng Anh nhún vai giải thích.
- Sao anh biết tôi học ở đó?
- Vì tôi từng nghe em nói em thích vẽ. Lại có một lần, tôi tình cờ nhìn thấy em đi với Uyên ở gần nhà tôi. Hôm ấy trời mưa, hai em đi xe máy nói chuyện rất vui nên có lẽ không thấy tôi.
Thạch Thảo nhớ lại, sau đó thở dài:
- Hôm ấy câu lạc bộ của chúng tôi tổ chức chương trình “Nắm xôi ấm lòng”, có tặng xôi và áo khoác cho những người lang thang cơ nhỡ, những người lao động vất vả quanh thành phố này.
Hoàng Anh cũng nhớ lại, tối hôm ấy anh có gặp một người đàn ông bán than ghé vào quán ngô nướng vỉa hè, khi ấy ông ta có nhắc tới chuyện có sinh viên tình nguyện mang tặng xôi và áo cho mình. Thì ra chính là câu lạc bộ của Thạch Thảo tổ chức chương trình đó.
- Thú thực, anh rất mừng khi tìm thấy em. Anh tìm em muốn phát điên lên cả ngày hôm nay.
- Chỉ vì món nợ đó mà anh phát điên lên sao? Thật là xui xẻo khi làm con nợ của anh nhỉ? - Thạch Thảo cười nhạt, giọng có vẻ châm chọc.
- Đừng hiểu lầm. Anh tìm em không phải vì món nợ, chẳng phải từ đầu anh đã nói anh định tặng cả chiếc váy cho em đó sao? Nếu anh không nhắc tới món nợ, chắc giờ này em đã không ngồi ở đây với anh.
- Tôi ngồi đây không phải để chơi trò cân não với anh đâu, anh cần gì ở tôi thì nói đi.
Hoàng Anh nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, trong lòng cảm thấy chợt thất vọng, thì ra trong lòng cô, anh giống như thứ đồ vất đi mà cô chỉ mong cầm chổi quét đi cho khuất mắt. Lấy lại vẻ nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Anh cần em giúp. Thậm chí nếu em không đồng ý giúp, thì anh muốn chúng ta có một hợp đồng khác. Anh sẽ trả lại cho em số tiền em đã để lại, cộng với đôi hoa tai, và còn trả công đúng theo thoả thuận tới đây của chúng ta. - Thấy Thạch Thảo định lên tiếng, anh vội nói tiếp. - Đừng ngắt lời anh, anh biết em kiếm tiền không dễ dàng gì, anh chưa bao giờ tỏ ra coi thường những cô gái như em. Hơn nữa, dường như đôi bông tai ngọc trai này rất quý, anh thấy nó không giống những món trang sức hiện đại, có thể là do người trong nhà để lại cho em…
- Anh đừng tỏ ra như đã hiểu hết tôi như vậy. Những gì chúng ta từng trải qua đều chỉ là đóng kịch. Và nữa, đôi bông tai đó với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một món đồ ném đi không được nên đành giữ lại, lúc cần tiền thì đem bán đi mà thôi. - Thạch Thảo lạnh lùng đáp. - Như anh đã biết, tôi đã không còn làm công việc đó nữa. Thế nên anh hãy tìm người khác giúp anh việc này đi thôi.
Đôi mắt của Hoàng Anh sầm lại, anh muốn làm gì đó để cô gái đối diện kia đừng tỏ ra lạnh nhạt và bướng bỉnh mãi với mình như thế. Chẳng lẽ, cô thật sự ghét con người anh tới mức ngay cả thương lượng cũng không cho anh cơ hội hay sao. Hoàng Anh đột ngột nắm lấy bàn tay cô, xuống nước:
- Coi như anh năn nỉ em, hãy giúp anh lần này nữa thôi. Nó liên quan đến mạng người đấy.
Thạch Thảo giật mình nhìn anh, không hiểu sao gương mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng rụt tay lại. Hoàng Anh thấy mình hơi đường đột nên cũng tỏ ra bối rối, vội vàng nói:
- Đây là sự thật, bố anh nói nếu anh không dẫn được cô gái anh đã đưa tới đám cưới của Linh Trang về thì ông ấy sẽ không đồng ý phẫu thuật tim. Mà ông ấy cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu để nặng hơn thì có phẫu thuật cũng vô ích.
Nghe Hoàng Anh giải thích, Thạch Thảo mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô luôn tự nhủ mình không được dây dưa với anh thêm nữa bởi cô thấy sợ người đàn ông này, lúc nào cũng như thỏi nam châm hút chặt lấy suy nghĩ của cô, mặt khác lại cũng không nỡ từ chối anh vì chuyện này dường như quyết định tới sự sống của một người khác. Cô rất muốn nghĩ rằng Hoàng Anh đang nói dối, chẳng có người cha nào lại lôi chuyện yêu đương của con cái ra để đặt cược với mạng sống của mình như thế, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy sự chân thành, có chút lo lắng của anh, cô thật sự không thể làm ngơ được. Thạch Thảo hít sâu một hơi, nói:
- Nói một chút về chuyện của anh đi.
Thấy cô đồng ý thoả hiệp, Hoàng Anh tỏ ra mừng rỡ, sau đó bắt đầu kể cho cô nghe về gia đình mình, về chuyện của mình và Trang đổ vỡ làm ông bà thất vọng thế nào, về bệnh tình của bố anh và những mong mỏi của gia đình dành cho anh. Hai người cứ thế người hỏi, người trả lời, không biết từ lúc nào đã gần xong bữa tối. Đến lúc hai người ăn tối xong thì cũng là lúc Hoàng Anh kết thúc được câu chuyện của mình. Sau đó anh lặng yên, đợi chờ phản ứng của Thạch Thảo. Cô im lặng hồi lâu, như để sắp xếp lại câu chuyện, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
- Anh nghĩ nói dối phụ huynh là một biện pháp hay sao?
Hoàng Anh hơi bối rối, nó giống như một câu chê trách hơn là một câu hỏi cần lời giải đáp. Anh nhún nhún vai:
- Anh không nghĩ nhiều như thế. Lúc này anh chỉ nghĩ tới cách nào đó để bố anh nhanh chóng đồng ý phẫu thuật thôi.
Thạch Thảo lại lặng im, cố cân nhắc những gì anh vừa nói. Sau đó cô cũng không trả lời ngay, mà lại hỏi một vấn đề khác:
- Anh quen với Uyên lắm không?
- Thực ra anh chơi cũng với anh trai của Uyên, bọn anh làm chung một công ty.
- Vậy bố mẹ hay người nhà anh, nói chung là nếu tôi đồng ý về nhà với anh, thì những người ở nhà anh biết mối quan hệ của chúng ta, có ai biết Uyên không?
Hoàng Anh nghĩ nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Thạch Thảo thở dài:
- Thôi được, coi như tôi vì tấm lòng của một đứa con như anh dành cho bố mình mà nhận lời. Tôi không cần tiền công gì cả, cũng chỉ là một chuyến về thăm quê thôi, ngược lại, tôi cần anh phải cam kết mấy chuyện.
- Được, em cứ nói đi. - Hoàng Anh lập tức mỉm cười, trong lòng thở phào một cái.
- Thứ nhất, tôi không muốn Uyên biết mối quan hệ của chúng ta. Vì thế, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi không hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau hay còn liên hệ gì cả. Thứ hai, tôi rất mong anh có thể giúp đỡ câu lạc bộ của chúng tôi chuyến từ thiện mùa đông này. Nó rất quan trọng với nhiều người. Lúc nãy nghe anh nói với anh Huân, tôi đoán là anh có thể quyết định được việc này. Nếu anh đồng ý hai chuyện này, thì chúng ta có thể bắt đầu thoả thuận từ hôm nay. Lúc nào anh về quê, chỉ cần gọi báo trước cho tôi 1, 2 ngày là được.
- Không thành vấn đề. Nhưng hình như em đổi số điện thoại rồi phải không? Anh gọi số cũ của em không được.
- À, chỉ khi nào đi làm tôi mới dùng số đó. Giờ nghỉ rồi nên cũng bỏ luôn. Anh ghi số điện thoại mới của tôi vào đi. - Thạch Thảo đọc cho anh số điện thoại của cô, sau đó còn dặn dò thêm. - Nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng gọi điện hay nhắn tin gì cả. Tôi không thích phiền phức.
Hoàng Anh chỉ cười mà không nói gì nữa. Dù sao anh cũng đã đạt được mục đích, sau đó thế nào anh cũng chẳng để tâm. Mặc dù khá bị ấn tượng bởi hình ảnh mặc áo phượng ngồi đánh đàn tranh hồi chiều của Thạch Thảo, nhưng anh sẽ không dễ dàng bị rơi vào một mối quan hệ tình cảm lằng nhằng với một cô gái phong trần làm một nghề không mấy được hoan nghênh giống như cô. Nói cánh đàn ông ích kỷ cũng đúng, chẳng ai thực sự muốn yêu một cô gái đã làm người yêu của không biết bao nhiêu người, nhất là khi anh lại vô cùng có thế trong mắt những cô gái đáng giá hơn. Anh luôn tự mặc định cho mình phải yêu một cô gái tương xứng với chính địa vị của mình, một cô gái trong trắng như tờ giấy, dù có khó khăn thế nào cũng không bao giờ đánh mất bản thân mình.
- Chúng ta đi cafe chứ? - Lúc du thuyền cập bến, Hoàng Anh đã hỏi một câu như thế. Anh chưa muốn kết thúc buổi tối vào lúc này, có lẽ hơi sớm.
- Cũng được, tôi muốn tìm hiểu một chút về bố mẹ anh. Tôi không muốn trở thành đứa con gái tuỳ tiện trong mắt hai bác, để rồi bố anh càng tức giận hơn vì con trai dẫn về một cô gái không ra gì...