Những ngón tay đan
Posted at 27/09/2015
500 Views
Mặc dù đã trang điểm khá kĩ nhưng Linh Trang vẫn không thể giấu nổi vết thâm đen ở một bên khóe môi và cuối chân mày. Tự nhiên, Hoàng Anh lại cảm thấy mình thật độc ác khi cố tình bày ra những trò chẳng đâu vào đâu chỉ để chọc giận người con gái mà mình từng rất yêu này.
Linh Trang vẫn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, hơi đánh mắt qua nhìn Phụng Anh, sau đó lại nhìn về phía anh, dường như cô chẳng hề bận tâm lắm tới ánh mắt đầy kinh nghi của Hoàng Anh dành cho mình. Ngày hôm nay, cô đã nhận quá đủ những ánh mắt soi mói kiểu đó rồi, nên bây giờ cô chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa.
- Mặt em bị sao thế? - Cuối cùng, Hoàng Anh vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
- À, em mới học lái xe. Đây là kết quả của lần đầu thử lái. May mà chỉ bị thương nhẹ… - Linh Trang cười đáp. – À, hôm qua lúc anh nhắn tin thì em ngủ rồi nên không trả lời anh được.
- Phụ nữ thường không làm chủ được tay lái những ngày đầu mới học. Lần sau em nên cẩn thận. - Hoàng Anh cố lờ đi câu nói sau của Trang, chỉ gật đầu căn dặn, sau đó lại quay sang hỏi Phụng Anh, người nãy giờ bị anh bỏ quên chỉ vì một, hai vết thâm tím trên mặt của người tình cũ. - Em đã quyết định ăn gì chưa?
- Ừm… soup bí đỏ đi. Và một phần Matcha. - Dường như chẳng để tâm tới câu chuyện qua lại ngắn gọn của Hoàng Anh và Linh Trang nên khi được hỏi tới, Phụng Anh vẫn còn đang chăm chú đọc cuốn menu, vài giây sau mới trả lời anh.
- Ăn như thế thì làm sao mà béo được. - Hoàng Anh hừ giọng, giống như một anh chàng đang quan ngại cho sức khỏe của bạn gái mình, anh còn nói thêm. - Hay em ăn thêm BBQ Fried Chicken nhé!
- Không, cảm ơn! Hôm nay em ăn chay. - Phụng Anh quay sang nhìn anh và nở một nụ cười tương đối ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại như đang tóe lửa.
“Rõ ràng là không vui mà còn làm bộ!” Hoàng Anh tự nhủ trong lòng, sau đó cũng nhún vai chiều theo ý của cô.
- Chắc chúng ta vẫn ăn combo cho hai người như mọi lần chứ anh? - Lúc này, Linh Trang lại hỏi, dường như cô đã chuẩn bị sẵn menu từ trước cho hai người rồi.
Rõ ràng biết Phụng Anh là bạn gái hiện tại của anh mà Linh Trang còn cố tỏ ra khiêu khích như thế, còn muốn gợi lại cả những thói quen trước đây của hai người, cô đang muốn làm gì đây? Hẹn anh đi ăn không phải chỉ vì muốn gợi những kỷ niệm yêu đương xưa cũ ấy chứ? Nếu hành xử như thế thì chẳng phải là Linh Trang thông minh và tinh tế mà anh từng biết nữa. Dù có muốn nối lại tình xưa và bắt đầu một cuộc tình phiêu lưu và tội lỗi với anh thì Linh Trang cũng sẽ làm một cách khôn khéo hơn nhiều. Hay sự xuất hiện của Phụng Anh đã làm thay đổi những tính toán của cô rồi?
- Không, hôm nay anh cũng ăn chay. - Hoàng Anh mỉm cười, nhã nhặn từ chối, sau đó cũng gọi cho mình một phần cơm sườn chay sốt cốt dừa và nước hoa quả.
Linh Trang bặm môi một chút, cuối cùng đành gọi cho mình một phần mì spagetti và nước sinh tố. Chọn đồ ăn xong, Linh Trang nhìn sang Phụng Anh, lúc này đang ngắm nhìn quán bằng ánh mắt tò mò. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Linh Trang, Phụng Anh cũng quay vào nhìn cô, sau đó nhoẻn miệng cười một cái, cũng không nói gì. Linh Trang đành phải mở lời trước:
- Lần trước anh Hoàng có đưa em tới dự đám cưới của chị nhưng lúc ấy nhiều khách khứa quá nên chị cũng chưa hỏi thăm được em. Em đang đi làm à hay vẫn còn đi học?
Bình thường, trước mặt người khác, Linh Trang vẫn gọi Hoàng Anh là Hoàng, lúc này cô vẫn giữ cái thói quen gọi tên đó. Hoàng Anh hơi nhăn mày, nhưng cũng không phản đối, thói quen cố hữu, không phải nói bỏ là bỏ ngay được. Đến chính anh vẫn không thể bỏ được những thói quen cũ trước đây vẫn có khi còn yêu Trang đấy thôi.
- Em vẫn đang học đại học chị ạ! - Phụng Anh hoàn toàn không tỏ ra yếu thế, vẫn nhoẻn miệng cười rất tự nhiên.
Cô nàng này diễn đúng là có nghề sẵn rồi! Hoàng Anh âm thầm đánh giá, cũng để mặc hai cô nàng tự “làm quen” với nhau.
- À, thảo nào nhìn em trẻ thế! - Linh Trang gật gù. - Em học trường gì vậy?
- Em học về thiết kế nội thất chị ạ!
- A, thế à, hình như em gái anh Huy cũng học cái ấy anh nhỉ? - Trang kinh ngạc thốt lên, sau đó quay sang hỏi Hoàng Anh.
Phụng Anh thầm nguýt dài, tiếng “anh nhỉ” sao mà nghe ngọt xớt khiến cô cũng phải nổi da gà.
- À, ừ, cái Uyên.
- Đúng rồi, chả có dạo cô bé ấy theo anh suốt. - Linh Trang khúc khích cười.
Phụng Anh liếc nhìn Hoàng Anh đầy thâm ý, nhưng ánh mắt này rơi vào mắt Trang lại giống như một kiểu liếc mắt đưa tình, giống như một cô người yêu đang ngấm nguýt người yêu của mình khi có người nhắc về một cô gái khác vậy. Điều này làm cho Linh Trang đang cười vui vẻ cũng phải dừng lại, đổi sang một nụ cười vô cùng gượng gạo. Cô cũng là người từng có quyền nhìn Hoàng Anh bằng ánh mắt nửa như tra hỏi, nửa như hờn ghen ấy, nhưng cô đã đẩy cái quyền ấy sang cô gái xinh đẹp ngồi đối diện kia rồi.
- Làm ơn, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy nữa, anh lại tưởng em là người yêu của anh thật đấy… - Hoàng Anh không nhịn được, tranh thủ lúc Linh Trang chữa ngượng bằng cách di di màn hình Ipad xem gì đó, anh lập tức ghé sát tai Phụng Anh, thì thầm một câu như thế.
Phụng Anh lập tức đẩy anh ra, không hiểu sao gương mặt cô lại hơi ửng đỏ lên.
Hành động dường như rất tình tứ đó không lọt qua được cặp mắt của Trang, mặc dù cô đang giả bộ như nhìn vào màn hình Ipad trong tay mình. Cố lấy lại vẻ thản nhiên vốn có, cô lại ngẩng đầu, thôi không dò xét Phụng Anh nữa mà nhìn sang Hoàng Anh, nói:
- Đúng rồi, em có việc này muốn nhờ anh…
- Chuyện gì vậy. - Hoàng Anh rời mắt khỏi gương mặt ửng hồng của Phụng Anh, lấy lại vẻ nghiêm túc vốn có, quay đầu nhìn Linh Trang như chờ đợi điều cô muốn nói.
- Anh còn nhớ con bé Phương con dì út nhà em không?
Hoàng Anh như suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Ừ, hình như nó học trường Kinh tế Quốc dân?
- Vâng, qua Tết này nó sẽ đi thực tập. Nó muốn xin thực tập vào công ty mình. Em nghe nói sắp tới cũng có một đợt tuyển nhân viên Kinh doanh mới, anh xem có thể nhận con bé vào làm nhân viên thử việc luôn được không? Nó cũng mong muốn ra trường sẽ được vào làm tại một công ty như NASSCO. Lực học của nó thì không cần phải bàn, cả bốn năm đều xếp loại giỏi cả.
- Thực ra, em là người hiểu rõ nhất, dù có học lực xuất sắc đi chăng nữa thì sau khi ra trường, tất cả các sinh viên đều trở lại vạch xuất phát bằng nhau, đều cần phải học việc từ đầu, nhất là khi ở môi trường như NASSCO chúng ta thì kinh nghiệm thực tiễn quan trọng hơn hết. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ cho em gái em một cơ hội cạnh tranh công bằng như mọi sinh viên đã tốt nghiệp khác, nếu em gái em qua được vòng phỏng vấn thì có thể tới thử việc ở công ty mình. Chúng ta chưa từng có tiền lệ nhận nhân viên thực tập, anh nhận em gái em coi như là trái với nguyên tắc rồi. Lúc nào công ty bắt đầu đăng tin tuyển nhân viên thì hãy bảo cô bé mang hồ sơ tới gặp anh.
Hoàng Anh đáp thẳng thừng. Không cần biết người xin việc có mối quan hệ thế nào, nhưng đã động tới công việc thì anh vô cùng nguyên tắc, không thiên vị bất kỳ ai. Đó cũng là lý do ban lãnh đạo của NASSCO rất trọng dụng Hoàng Anh. Họ luôn cần những người thực sự tâm huyết với công ty như thế.
Biết rõ tính cách của Hoàng Anh nên Linh Trang cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu cám ơn anh. Bữa trưa nhạt nhẽo nhanh chóng trôi qua trong sự im lặng của ba người, thỉnh thoảng Linh Trang sẽ hỏi hai người một câu hỏi gì đấy, khi thì về cuộc sống riêng tư của Phụng Anh, khi thì nói về công việc tại công ty với Hoàng Anh, nhưng tuyệt nhiên cô không đả động tới mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Hoàng Anh và Phụng Anh đều trả lời cho đúng phép, thực ra cũng chẳng mặn mà lắm, thế nên bữa trưa vừa kết thúc là hai người lập tức chào Trang, lấy lý do về công ty giải quyết công việc để rút lui khỏi café Topical.
Chương 9: Gặp lại người quen cũ
Sau khi cả hai đều yên vị trên ghế, Hoàng Anh ngồi vào vị trí vốn có của mình, còn Phụng Anh ngồi ở chiếc ghế tựa êm ái ở đối diện anh, chiếc ghế mà lúc nãy vào cô đã ngồi ở đấy. Trong lúc Hoàng Anh xem xét hồ sơ xin tài trợ của câu lạc bộ, Phụng Anh mới có thời gian để ngắm căn phòng làm việc rộng không đầy mười sáu mét vuông của anh. Phòng làm việc này không tính là rộng, nhưng cách sắp xếp ngăn nắp trong phòng khiến cho không gian bên trong vô cùng thoáng đãng. Ngoài bàn làm việc của Hoàng Anh kê ở sát cửa sổ, trong phòng còn có hai giá sách lớn, bên trong bày đầy sách về kinh doanh, về tuyển dụng, về kiến trúc, thậm chí cả tiểu thuyết tình cảm cũng có. Phụng Anh không biết Hoàng Anh có thật sự đọc được hết những cuốn sách trong đó không, nếu có thì cô sẽ thực sự khâm phục anh ta đến chết mất. Ở sau bàn làm việc của Hoàng Anh có một cánh cửa khép kín, Phụng Anh đoán sau cánh cửa là toilet. Ở góc tường đối diện bàn làm việc của Hoàng Anh có đặt một bình lọc nước lớn, kế ngay bên cạnh là một tủ cá nhân, lúc vừa vào phòng Hoàng Anh đã cởi áo vest và treo vào trong tủ đó, cô còn thoáng thấy qua trong đó có cả khăn quàng cổ nữa. Anh chàng này đúng là người luôn ăn mặc rất chỉn chu. Ngoài những thứ đó ra, trên một bức tường trong phòng có treo hai cái bằng khen gì đó. Ngay trên bàn làm việc của Hoàng Anh cũng chỉ có một chậu cây xương rồng nhỏ, lúc này trên thân có một bông hoa màu vàng nhỏ tí xíu. Một căn phòng tương đối đơn điệu, sử dụng tông màu trắng là chủ yếu khiến cho người vào có một chút cảm giác ớn lạnh khó tả. Phụng Anh cảm thấy, dường như đời sống nội tâm của Hoàng Anh hoàn toàn khác với anh chàng hễ mở miệng là thích nói những lời hoa mĩ. Dân nội thất bọn cô có một tâm niệm, cách bài trí nội thất trong phòng riêng của một người chính là thế giới nội tâm của người đó. Cách bài trí đơn giản trong phòng với màu trắng chủ đạo cho thấy Hoàng Anh giống như biển cả, bề mặt lúc nào cũng nổi sóng, nhưng trong lòng lại yên ả, lặng lẽ và mênh mông, một khi người khác để mình chìm vào đó, mãi mãi cũng không thể khám phá hết, mãi mãi không thể tìm ra một bến bờ bình yên để nghỉ lại.
Làm sao có thể yêu một người đàn ông mà mình mãi không thể hiểu hết được?
Phụng Anh vừa nghĩ tới đó thì chợt nghe thấy tiếng của Hoàng Anh vang lên:
- Nghĩ gì vậy người đẹp? Nhìn em có vẻ lơ đãng quá.
- Tôi đang nghĩ nếu trong phòng này có một hai bức tranh thì nhìn sẽ thấy đỡ nhàm chán hơn. – Phụng Anh quay vào nhìn anh ta, chỉ thấy Hoàng Anh đang nhìn mình rất chăm chú nên cô lại vội quay đi.
- Theo em thì anh nên treo tranh gì? – Hoàng Anh chống hai tay lên cằm, hứng thú nhìn cô, hỏi.
- Tranh về biển. Căn phòng này lạnh lẽo quá!
- Chẳng phải màu của biển là màu lạnh? – Hoàng Anh tỏ vẻ không đồng tình.
- Sai rồi. Biển lúc nào cũng có nắng, có gió, ngày bão thì có giông tố, có màu xám xịt của giận dữ, nói chung là lúc nào cũng dữ dội, sao có thể lạnh lẽo được. – Phụng Anh cười nhạt.
- Nói cũng đúng. – Hoàng Anh gật đầu. – Vậy một ngày nào đó rảnh, em hãy giúp anh kiếm một vài điều mới mẻ cho căn phòng này nhé! Đúng rồi, hồ sơ của bọn em anh đã xem xong rồi. Trước khi cho em câu trả lời, em có thể cho anh hỏi mấy câu được không.
- Tất nhiên. – Phụng Anh gật đầu, nhưng sau đó lại nói thêm – Miễn là việc này liên quan tới hoạt động của Câu lạc bộ.
- Chứ em nghĩ anh sẽ hỏi em cái gì? – Hoàng Anh bật cười khi thấy cô luôn tỏ ra đề phòng mình.
Phụng Anh trừng mắt không nói gì.
- Bọn em đã từng đi xin tài trợ bao giờ chưa?
- Rồi. – Phụng Anh gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm – Đã xin hai lần, lần này là lần thứ ba.
- Có xin được không? – Hoàng Anh nhìn cô, dường như anh rất hứng thú khi nói tới chủ đề này.
- Hai lần trước bọn tôi đều gửi tới các công ty, nhưng họ đều từ chối. Hai lần ấy chúng tôi đều phải nhờ vào quỹ của đoàn trường.
- Các em có biết lý do mình bị từ chối không?
- Có lẽ chúng tôi không có một người có đủ khả năng thuyết phục những người tài trợ đó...