Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

389 Views



- Chết thật! - Người đàn ông lẩm bẩm. - Dạo này thằng con nhà tôi hay lấy cớ học khuya, rồi đòi nối mạng internet để vào kiếm đề thi đại học, tìm bài ôn. Bố mẹ thấy nó đòi thế thì cũng cứ chiều thôi, chứ có ai để ý nó làm gì bao giờ. Có khi tôi phải rình xem mới được. Chứ nó mà dính vào mấy cái tệ nạn ấy rồi cả đời này không ngóc đầu dậy nổi mất.

- Đúng đấy chú ạ! Cứ phải kiểm soát chặt vào, chứ đến lúc hỏng người rồi thì chỉ có nước bán nhà cho nó đi cải tạo thôi.

- Vâng! Thế thôi tôi về đây cô ạ! Tôi gửi tiền cô!

- Ba bắp ngô của chú là 21 nghìn nhé!

Người đàn ông móc trong túi ra mấy đồng tiền lẻ nhàu nhĩ, đếm đủ rồi đưa cho chị bán hàng, sau đó lại tất tả rời đi cùng với chiếc xe chở than tồi tàn của mình.

Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn theo cho tới tận khi nghe chị bán ngô bắt chuyện với mình:

- Thế cô nhà đâu mà hôm nay chú đi có một mình thế?

Hoàng Anh hơi ngẩn ra, sau đó cười cười:

- Cô ấy đang bận lắm chị ạ, chỉ có em là rảnh và nhớ tới chị thôi.

- Chú này khéo nịnh nhỉ, thế cô chú có mấy cháu rồi?

- Bọn em chưa tính tới chuyện có con!

- Ôi dào, tính với chả không tính làm gì, đẻ được thì cứ đẻ thôi. Chỗ tôi á, có mấy đôi ấy, cưới nhau rồi cứ thích làm vợ chồng son, cứ nín rồi nín mãi, giờ thì nhịn hẳn luôn, mong mãi không được đứa con nào. Xong quay ra lục đục bỏ nhau…

- Cuộc sống còn nhiều cái phải lo mà chị, đẻ con ra rồi không lo được cho nó lại thành ra mình có tội với con.

- Trời sinh voi, trời sinh cỏ cơ mà… Ăn ngô, ăn khoai gì không em? - Đang nói dở câu chuyện với Hoàng Anh, thấy có một đôi dừng lại trước hàng của mình, chị lại quay ra mời chào.

Hoàng Anh lẳng lặng vứt cái lõi ngô nham nhở vào đống vỏ ngô, lõi ngô gần đấy, rút tiền trả, chào chị bán ngô và trở về nhà.

Nhiệt độ càng về đêm càng giảm. Đợt rét đậm cũ vừa qua được mấy ngày, đợt rét mới đã ùn ùn đổ về. Cả Hà Nội chìm trong màn mưa giăng mù mịt, thê lương, buồn tẻ. Nhà của Hoàng Anh ở tít trên tầng 21, vào những ngày mùa đông trời u ám, từ dưới nhìn lên sẽ thấy nửa trên tòa chung cư chìm trong mây, mưa và sương mù. Hoàng Anh thích ở trên cao, bởi từ balcon nhìn xuống Hà Nội vào ban đêm sẽ có một cảm giác hoàn toàn khác, giống như thành phố này chưa từng có tiếng ồn, chưa từng có khói bụi, chưa từng có người xe đông đúc… Chỉ có một Hà Nội lộng lẫy, cao quý, mang theo cái hào khí thiêng liêng khiến ta phải nghiêng người kính cẩn.

Con đường rẽ về khu chung cư vắng vẻ tới nhàm chán. Nếu trời không mưa, sẽ có rất nhiều người đi bộ trên vỉa hè để thể dục, nhưng hôm nay thì chỉ có lác đác vài người đang cố bước thật nhanh xuyên qua cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Một chiếc xe máy chạy chầm chậm ngược qua mang theo tiếng cười giòn tan của hai cô gái làm Hoàng Anh không thể không đưa mắt nhìn về phía họ. Dù họ mặc áo mưa đôi kín mít, nhưng gương mặt tươi sáng cùng với nụ cười rạng rỡ của cả hai đều rơi trọn vào đáy mắt anh. Hoàng Anh sửng sốt đứng ngay lại, thậm chí khi chiếc xe máy vụt qua, anh còn ngoái đầu nhìn theo. Cả hai gương mặt đều quen đối với anh. Nhưng anh cũng không dám chắc mình có nhìn nhầm hay không, bởi anh không nghĩ là hai người này quen nhau. Cô gái lái xe là Uyên, em gái của Huy, hiển nhiên là rất quen thuộc rồi. Còn cô gái ngồi sau, nếu anh không nhận nhầm người thì chính là Thạch Thảo, cô gái làm ở công ty dịch vụ cho thuê người yêu, người mà anh đã có hợp đồng thuê đi cùng mình tới dự đám cưới của Trang ba ngày sau. Cô gái này dù có cuốn hút người khác phái mạnh mẽ đến đâu thì cũng đã bị Hoàng Anh vứt ra khỏi đầu ngay sau hôm gặp đầu tiên. Anh dự định sẽ gọi hẹn gặp cô trước một ngày để đưa cho cô chiếc váy mà anh muốn cô mặc khi đi dự tiệc. Chiếc váy màu trắng trước đây anh đặt mua cho Trang, định tặng cô và muốn cô mặc nó vào ngày anh cầu hôn cô. Thế nhưng mọi chuyện chưa thực hiện được thì hai người chia tay, và chiếc váy, không hiểu sao vẫn còn nằm dưới đáy tủ của Hoàng Anh tới tận bây giờ. Trước đây, tất cả những đồ đôi của anh và Trang ở nhà anh đều đã bị anh đóng thùng và đem ra ngoài bãi rác. Anh không muốn bất kỳ sự tồn tại nào có liên quan tới cô còn tồn tại trong nhà mình, ấy vậy mà cuối cùng anh lại bỏ qua chiếc váy.

Hoàng Anh phải thừa nhận nước da trắng ngần của Thạch Thảo, đôi mắt hơi u buồn và vẻ già dặn của cô hợp với màu tím hơn, nhưng anh vẫn tin cô sẽ rất đẹp trong chiếc váy vốn là dành cho Trang kia. Chiếc váy dài qua gối, trễ vai, may bằng lụa màu trắng, tay áo may bằng vải ren cao cấp, một bông hoa cài lớn bằng lụa đồng màu ở bên ngực trái. Chiếc váy được thiết kế tương đối đơn giản, nhưng giá của nó cũng không hề rẻ hơn giá của chiếc nhẫn kim cương anh đã mua để cầu hôn Trang chút nào.

Cái khiến anh không dám chắc đó là việc Uyên và Thạch Thảo quen nhau. Uyên học ở trường Mỹ thuật công nghiệp, có vài người bạn rất thân, đã vài lần Uyên ngỏ ý mời anh đi gặp những người bạn đó nhưng anh đều từ chối. Anh cảm thấy vị trí của mình không phù hợp để đi với Uyên tới gặp những người kia. Hoàng Anh chợt nhớ ra, nếu đúng như Thạch Thảo từng nói, thì thật sự cô và Uyên bằng tuổi nhau. Nếu là như thế thì chuyện họ quen biết nhau cũng không hẳn là điều không thể xảy ra.

Vì trái đất này vốn tròn.

Vì Hà Nội này rất nhỏ.



Chương 3: Gặp lại



Ấn tượng của Hoàng Anh về Thạch Thảo vẫn còn mới nguyên như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy. Vẫn quán cafe ấy, vẫn chỗ ngồi ấy, dường như Thạch Thảo cũng thực sự rất thích màu tím. Hôm nay cô cũng mặc váy màu tím nhạt, mang bông tai màu tím và trang điểm đậm đà. Chiếc váy dài tay bằng ren, bên trong là một lớp vải lót dày dặn, kết hợp với đôi bông tai đính đá thạch anh tím làm cho cô càng trở nên quý phái và luôn cho người đối diện cô cảm giác xa cách, lạnh nhạt, không thể nào tiếp cận được.

- Tại sao em lại chọn tông trang điểm này? Tôi cứ có cảm giác mình đang ngồi đối diện với nàng thiếu phụ De Cambes của Dumas vậy. - Hoàng Anh chống tay dưới cằm, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ngồi đối diện, buông một câu nhận xét.

Đúng thế, không hiểu tại sao khi nhìn Thạch Thảo, Hoàng Anh đột nhiên lại nghĩ tới nàng tử tước phu nhân De Cambes trong tiểu thuyết “Những quận chúa nổi loạn” của A. Dumas cha, một người phụ nữ trẻ đẹp tuyệt, đã yêu người tình của mình bằng thứ tình yêu thánh khiết, tinh khôi nhất. Nàng có trái tim yêu đương nhiệt thành như một thiếu nữ mới lớn, nàng trung thành tuyệt đối với trái tim của mình, chống lại cả một hệ thống những rào cản, quy củ phong kiến. Nhưng nếu chỉ có thế, chắc Hoàng Anh sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào cho số phận của nàng. Khi De Cambes khóc trong cơn mê sảng suốt 9 ngày đêm vì mất đi người yêu, Hoàng Anh cũng đã khóc cho cuộc đời nàng. Hoàng Anh chưa bỏ qua bất cứ tiểu thuyết nào của Dumas, nhưng đây là truyện đầu tiên và duy nhất ám ảnh anh cho đến tận bây giờ. Anh đã nghĩ, có lẽ trên đời này sẽ chẳng bao giờ có một nàng De Cambes như thế cả, cho đến lúc này, khi ngồi đối diện với Thạch Thảo, không hiểu sao anh lại có sự liên tưởng táo bạo đến như thế.

- Rất tiếc, em không quen cô ấy. Nhưng em sẽ tìm hiểu về cô ấy sau ngày hôm nay. - Thạch Thảo nhìn anh, đôi mắt cô phẳng lặng, trong suốt, không nổi một gợn tâm tư nào.

- Em thích đọc sách của tác giả nào?

- Em không hay đọc truyện.

- À, thế em quan tâm tới loại sách gì? Ví dụ như anh thường đọc tiểu thuyết của Dumas, tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long và sách kinh doanh chẳng hạn. - Hoàng Anh nhìn cô đầy hứng thú.

- Sách về kiến trúc và du lịch. - Thạch Thảo đáp tương đối ngắn gọn.

- Em thích kiến trúc sao? - Hoàng Anh ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì lập tức liên tưởng tới chuyện Uyên cũng đang học chuyên ngành thiết kế nội thất ở trường Mỹ thuật, cực kỳ có liên quan tới kiến trúc rồi. Có khi hai người này quen nhau thật! Anh thầm nhận định như thế.

- Một chút. Nhưng anh hẹn em ra đây chỉ để nói chuyện sách vở sao? - Thạch Thảo cau mày hỏi lại.

- À không, anh nghĩ nếu đã giả làm người yêu thì cũng phải đóng cho giống một chút. Mà như thế thì không thể quan tâm một chút tới sở thích của đối phương được. Ví như anh phải tìm hiểu xem thói quen ăn uống của em là gì, lỡ như trong đám cưới anh lại gắp cho em một món ăn mà em không thích thì sao?

- Anh yên tâm, em rất dễ nuôi. - Thạch Thảo cười nhẹ, hình như cô không tin lắm cách lý giải này của anh.

- Anh thì rất kén ăn, nhất là các món thủy, hải sản thì anh không bao giờ động đũa. Anh còn không ăn các loại rau cải, su hào, cà rốt. Anh cũng không ăn nước mắm.

- Mẹ anh nuôi anh hẳn vất vả lắm?

- Không, trước đây nhà nghèo, cơm còn không có mà ăn, kén chọn như thế thì có mà chết đói. Giờ cuộc sống đầy đủ quá mới làm con người ta dễ sinh ra những thói hư tật xấu thôi. - Hoàng Anh lắc đầu cười.

- Vậy ra anh cũng là một người dễ sa ngã?

- Không, dễ hư hỏng thôi, chứ dễ sa ngã thì nghe nặng nề quá! - Anh phá lên cười, cảm thấy cô gái này thật sự thú vị, luôn thích nói chuyện theo xu hướng khiêu khích người khác.

Thạch Thảo định nói gì, nhưng cuối cùng lại quay ra ngoài nhìn. Hoàng Anh cũng đưa mắt nhìn theo, nhưng sau đó anh hiểu ra, đây là cách cô gái này muốn chấm dứt chủ đề sở thích ở đây. Anh hơi cười, sau đó mới đặt chiếc túi lớn lên bàn, bên trong là hộp đựng chiếc váy trắng anh muốn Thạch Thảo mặc khi đi dự lễ cưới của Linh Trang. Anh đẩy chiếc hộp về phía cô, sau đó nói:

- Váy của em đây, anh nghĩ nó rất hợp với em, mặc dù không phải màu em thích.

- Màu mà em thích? - Thạch Thảo vừa đón lấy chiếc hộp, vừa nhướn mày nhìn anh hỏi lại.

- Màu tím mà em vẫn mặc ấy.

Thạch Thảo mở chiếc hộp ra, chỉ nhìn mà không động vào chiếc váy chút nào, sau đó lại đậy nắp hộp lại và bỏ vào túi rồi đặt xuống chân mình. Sau đấy cô mới lại khoanh tay lên bàn, nhìn anh và nói tiếp:

- Màu em thích không phải màu tím.

- Thật à? Anh nghĩ là em phải thích nó lắm thì mới hay chọn trang phục màu đấy chứ. Cả phụ kiện cũng thế luôn còn gì.

- Một số sinh vật chọn cách thay đổi màu da để ngụy trang, tự bảo vệ mình. Còn em, em chọn những bộ đồ này để tạo cho mình sự tự tin.

- Và phong trần? - Hoàng Anh tiếp lời cô, nhưng chỉ thấy câu hỏi của mình sau đấy rơi vào một trận im lặng đầy ngột ngạt.

Cô gái này thực sự không thích đùa rồi!

- À phải, anh nghĩ cần phải đi mua cho em một bộ nữ trang phù hợp với chiếc váy này nữa. Giờ ăn trưa em có rảnh rỗi không, anh đưa em đi luôn, đầu giờ chiều anh có cuộc họp rồi? - Như sực nhớ ra, anh vội chuyển chủ đề.

- Em chỉ cần thêm một cái mặt dây chuyền thôi, em không có cái nào phù hợp với chiếc váy này cả. Nhưng em có thể tự đi mua được.

- Không sao, anh sẽ đưa em đi. Hay mình đi ăn chút gì đã nhé!

- Em có hẹn ăn trưa với bạn rồi, mình có thể đi luôn bây giờ được chứ?

- À, được, không thành vấn đề. - Hoàng Anh nhún vai. - Đợi chút, anh đưa tiền cho em luôn...

XtGem Forum catalog