Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Posted at 27/09/2015
616 Views
Làm mình ngại quá. Về đến nhà Linh đã thấy em và Linh đứng đợi ở cổng. Trời lạnh thế này mà em mặc mỗi bộ quần áo ngủ mỏng tang. Dừng xe cái mình chạy ra chỗ em luôn.
- Trời ơi thằng kia. Mày vứt em tao suýt lộn cổ xuống đường
- Ơ xin lỗi, Linh đỡ hộ anh nhá
- Rồi. Ông cứ bày tỏ nhớ thương đi!
Quay ra nhìn em. Tức quá. Xa mình mấy ngày mà béo lên trông thấy. Má phúng phính hồng hào. Em ngượng nghịu cười với mình. Mình cũng ngượng vì không ngờ hôm nay được gặp em.
- Ăn mặc thế này à? Mất nết!
- Ơ sao Hoàng quát em?
- Còn gì nữa. Trời thì lạnh!
- Tại anh Hưng gọi gấp quá em chạy ra luôn
- Đừng có lý do. Hư thân!
- Ơ...
Ơ cái gì. Thằng Hưng và Linh vừa khiêng con Hoa vào nhà là mình kéo em vào lòng luôn. Ghét cái mặt. Em cứ đứng trong lòng mình cười khúc khích. Cười gì chứ. Không nghe thấy tim người ta đập thình thịch à.
- Nhớ anh không?
- Hông!
- Cái gì?
- Hông có nhớ!
- Vậy thì chào! Đi về!
Định quay lưng đi mà em cứ ôm chặt lấy mình. Đứng ôm em mà chỉ muốn thời gian ngừng lại thôi.
- Hai ông bà xong chưa? Vào nhà cho tôi đóng cửa.
Dắt xe vào. Mở cốp xe lấy cho em mấy cái váy mẹ mua. Em cười tít mắt.
- Khiếp. Nhận quà nhìn mặt khả ố dã man!
- Kệ em!
Lại cái kiểu nhăn mũi vênh mặt trêu ngươi. Phát ghét! Mình cùng Hưng khiêng Hoa lên tầng hai. Cái con bé này. Con gái mà không được nét nết na nào hết. Đã say xỉn miệng còn tóp tép.
- Đây, đưa bà nội vào đây!
- Đêm nay cho nó ngủ một mình thôi. Con này mà say là hay đái dầm lắm!
- Cái gì? Lớn tồng ngồng từng này rồi?
- Ui nó say biết gì đâu. Em tao tao hiểu
- Thế bọn anh giờ sao?
- Anh mới Hoàng về nhà anh ngủ. Mai anh qua đón nó.
Tiếc quá. Gặp em được một lúc mà phải về. Trèo lên xe mà tiếc mãi. Thằng Hưng cấu mấy cái mới chịu nhấn ga đi. Về phòng thằng Hưng mình cũng vật ra giường vì mệt quá. Chẳng thằng nào đánh răng rửa mặt, nằm ngủ vật vã luôn.
Nửa đêm mình bị gọi dậy bởi điện thoại của em. Bấm máy nghe vội. Nghe tiếng em và Linh xì xào trong điện thoại mà hoảng hồn.
- Hoàng ơi! Nhà em có trộm!
- Cái gì? Đợi anh! Hưng, Hưng ơi!
- Cái giề? Nhà vệ sinh ra cửa rẽ trái
- Không. Dậy đi. Nhà Linh có trộm.
- Cái gì?
- Nhanh lên.
Nửa đêm hai thằng phi vù vù như điên. Rồi, mai đến lớp lại có thêm lý do an ủi mấy anh em FA. Yêu khổ lắm. Ngủ cũng không yên. Mình không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất nữa. Mấy ngày nay tâm hồn mọi người bình yên không bận tâm đến những hiểm nguy, mình cũng chẳng muốn nói với em và thằng Hưng việc lão Tùng có gọi điện hẹn gặp mình nói chuyện hai hôm trước nhưng mình không chịu. Giờ nỗi sợ hãi lại tràn về. Cố xua đi để tập trung lái xe. Trong tim mình, hình ảnh em cười lại hiện lên rõ nét. Trong trẻo và ấm áp đến lạ. Chap 30. Đến gần cổng nhà Linh thì Hưng tắt xe máy dắt bộ. Hai thằng đi một đoạn đợi Linh nhắn tin lại. Nhìn thằng Hưng lo đến nỗi răng đánh lập cập làm mình càng rối trí.
- Hưng ơi!
- Gì?
- Liệu có phải lão Tùng biết nơi ở của Vi rồi không?
- Dm đừng dọa bố. Sắp đái ra quần rồi đây.
- Tao nói thật.
- Thì tao sẽ giết mày. Vì mày mà tao lôi cả Linh vào lò lửa.
Hic. Thằng mất dậy. Đang định nói cho nó chuyện chú Tùng hẹn mình mấy ngày hôm nay thì nó dọa thế sợ quá nên lại thôi. Thằng bé thấy điện thoại rung móc ra đọc tin nhắn ngay.
- Trộm có vũ khí. Trời ơi quả này chết cmnr Hoàng ơi.
- Đừng dọa tao. Tao đã nhát sẵn
- Dọa cứt. Bố mày sợ thật.
- Hay gọi cảnh sát?
- Điên. Mày nghĩ cảnh sát lại đến ngay chắc? Phải đến sáng mai. Giết người xong rồi các chú mới đến hiện trường khám nghiệm rồi truy tìm thủ phạm.
- Mày không được xúc phạm thế. Ông tao là cảnh sát. =3=
- Thế thì mày về mà hỏi ông mày xem tao nói có đúng không?
- Thôi im đê! =.= Giờ phải làm sao?
- Tao có chìa khóa cổng đây. Mở cổng mà vào chiến chứ sao.
Mình có nên nhắn cho mẹ cái tin tạm biệt không đây. Vụ này không biết sống chết ra sao. Mình có mệnh hệ gi thì sau này ai chăm sóc mẹ khi già yếu. Mới sống chưa được 20 năm mà đã phải chết thảm rồi sao (_ _"). Người xấu như ông Tùng còn được sống đến bốn chục năm. Vậy mà mình số yểu thế hả trời
- Vào nhanh thằng kia. Muốn chết à?
- Ơ. Còn xe tao?
- Để đấy. Xử lý xong vụ này đã.
Mò mẫm men theo đường vườn để ra đằng sau. Linh và Vi đã hạ thang xuống cho mình từ bao giờ rồi. Trèo lên thì thấy hai bà nội đang rúm ró ngồi đợi...