Nếu không phải là anh
Posted at 27/09/2015
643 Views
Dưới đất là phần cơm trưa mà cô đã dồn tất cả tâm tư và tình cảm vào đó, là thư mà cô dành cả tâm huyết chỉ mong được làm lành với Huy.
“Nhi! Nhi!”
Tình cảnh này như đêm hôm trước, chỉ có điều người đau khổ lúc này lại là Gia Nhi. Giờ đây cô mới hiểu được cảm giác chua xót của Huy là như thế nào.
“Nghe anh giải thích!”
“Không! Không!” Cô vừa khóc vừa cười. “Anh không phải giải thích gì cả! Em hiểu mà!”
Hiểu ư? Hiểu chuyện gì? Giờ phút này cô hiểu được bao nhiêu về anh, ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu được mình đang nghĩ gì.
“Cô hiểu thì tốt thôi! Từ giờ trở đi, anh ấy sẽ chính thức là bạn trai của tôi!” Ngọc Hân bước đến, nắm chặt cánh tay Huy.
“Hân, em đang nói gì thế?”
“Em nói sự thật thôi!”
“Xin lỗi, em đã làm phiền giây phút lãng mạn của hai người.”
Gia Nhi chạy xuống cầu thang, Huy cũng chạy theo, ra đến khuôn viên của công ty, anh mới đuổi kịp cô và thoát khỏi sự lôi kéo của Ngọc Hân.
“Nhi! Xem như anh đã sai. Chúng ta làm lại từ đầu được không em?” Anh ôm cô vào lòng, giọng nói thành khẩn.
“Buông em ra! Giờ thì em đã hiểu rồi. Ngay từ đầu anh đổi địa điểm thực tập là vì cô ấy, phải không? Những ngày làm việc ở đây anh cũng dần lạnh nhạt với em, xa cách em, ít liên lạc với em, tất cả đều là cùng nguyên nhân. Em ngốc thật! Cứ nghĩ nấu một bữa trưa mang đến cho anh, tình cảm của chúng ta sẽ như gương vỡ lại lành, nhưng em đã sai. Thực chất chúng ta không thể làm lành.”
“Nghe anh nói đã…”
“Á!!!”
Tiếng hét vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người. Nhi vừa trông thấy cảnh tượng phía sau cũng la lên một tiếng.
“Anh Huy…cứu em…”
Một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi với gương mặt hốc hác, mái tóc lốm đốm những sợi bạc, mở to đôi mắt đỏ lừng chứa đầy sự thù hận. Điều đáng sợ hơn là trên tay ông cầm một con dao sắc nhọn, lưỡi dao đang kề ngay bên cổ Ngọc Hân. Cả ba đều hoàn toàn không biết người đàn ông này là ai.
“Ông là ai? Ông không được làm liều ở đây? Tôi sẽ báo công an đấy!” Huy vừa nhích tới gần vừa móc điện thoại từ trong túi ra.
“Mày thử gọi điện đi! Sau đó thì nhận xác của con nhỏ này về!” Giọng nói ồm ồm, ông ta dứ con dao sát ngay trên cổ, một vệt máu nhỏ loang ra.
“Đừng mà!” Ngọc Hân khóc lóc thảm thiết.
“Đừng! Được rồi! Ông muốn gì? Cứ nói ra, tôi sẽ giúp ông. Nhưng ông không được làm hại cô ấy!”
Huy vội buông điện thoại, trong lúc này việc nên làm chẳng phải là đe dọa ông ta, vì thực chất ông ta đã dám làm liều, còn sợ chuyện gì nữa, chỉ gây thêm phiền phức. Tốt nhất là nên biết mục đích của ông ta là gì.
“Tao muốn gặp thằng Cao Nguyên! Tao muốn nó trả lại cho tao chức Tổng Giám Đốc, chỉ có tao mới xứng đáng được làm Tổng Giám Đốc, hiểu không???”
“Ông là…Phạm Chí Khang?” Gia Nhi run rẩy hỏi.
“Con nhóc kia, mày giỏi lắm! Tao là Phạm Chí Khang! Là Tổng Giám Đốc của công ty này, chứ không phải là lão già kia!!!”
“Sao em lại biết?” Huy hỏi.
“Dạo trước kia báo chí có đưa tin tức về ông ta, nói rằng ông ta có liên quan đến việc cho vay nặng lãi, vi phạm pháp luật. Nhưng em không ngờ việc này lại liên quan đến anh Nguyên.”
“Hai đứa mày to nhỏ gì đó? Có muốn tao cắt cổ nó không? Tao muốn gặp Cao Nguyên! Nghe rõ chưa?”
“Ông bình tĩnh lại đã! Tôi sẽ gọi cho Cao Nguyên ngay!” Huy trấn tĩnh. Tiếc là giờ này còn trong giờ ăn trưa, các nhân viên vẫn chưa về, khuôn viên này lại nằm khuất trong một góc của công ty và được ngăn bởi một vách tường cạnh căng tin, thế nên những người từ ngoài cửa chính ra vào sẽ không nhận thấy. Trước mắt nên liên lạc với Cao Nguyên.
“Anh Huy…mau cứu em…em không chịu đựng được…”
Trong lúc Huy đang tìm cách trì hoãn, Ngọc Hân thều thào kêu cứu. Gương mặt cô đã tái xanh, có lẽ vì hoảng sợ và vết thương trên cổ, cô trông như sắp xỉu đến nơi.
“Tổng Giám Đốc Khang…”
“Mày vừa gọi tao à?”
“Ông là Tổng Giám Đốc mà, đúng không? Có phải ông rất hận Cao Nguyên?”
Nghe nhắc đến tên Cao Nguyên, ông ta lại như hóa điên.
“Phải! Tao rất căm ghét nó! Chính nó đã làm tao ra nông nổi này. Nó chưa điều tra kĩ mọi chuyện đã cắt chức của tao, nó nghĩ cho tao vào làm nhân viên quèn thì có thể bù đắp cho tao sao? Chẳng qua nó chỉ muốn chiếm luôn cái công ty này vào tay gia đình nó thôi! Mày đã gọi cho nó chưa? Tao muốn gặp nó, nếu không tao sẽ giết con nhỏ này!”
“Ông bình tĩnh! Nghe tôi nói!” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt đang trắng bệch của Ngọc Hân, anh hít một hơi thật sâu. “Ông đã bắt lầm người rồi! Cô ấy không có liên quan gì đến Cao Nguyên, anh ta sẽ không liều mạng lại đây gặp ông vì cô gái này đâu!”
Ông ta có vẻ suy nghĩ một chút. Bàn tay thả lỏng, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để cảnh giác. “Mày nói thì tao phải tin sao?”
“Ông nên tin tôi!” Bất ngờ anh nắm lấy tay Gia Nhi, kéo cô về phía trước. “Cô gái này là người yêu của Cao Nguyên! Nếu biết cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhất định anh ta sẽ đến đây ngay!”
Gia Nhi há hốc mồm nhìn Huy.
“Huy…anh…anh nói gì vậy?”
“Anh xin lỗi!”
“Con nhỏ kia, mày có phải là bạn gái của thằng Cao Nguyên không?” Ông ta lớn tiếng hỏi.
“Ông nên tin tôi! Thả cô gái kia ra, tôi sẽ đưa cô gái này cho ông giữ!”
Ông ta suy nghĩ một lúc. “Được! Nếu mày lừa tao, tao sẽ cho nó về chầu ông bà ngay! Mày lùi ra xa đi! Con nhỏ đó, mày từ từ đi lại đây!”
Huy buông tay cô ra. Ngay giây phút này đây, cô cứ nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng. Người mà cô từng yêu, người từng đau khổ vì cô, anh ấy đang giao cô cho một tên tinh thần không ổn định làm con tin, có nghĩa là lấy mạng sống của cô để đổi lấy Ngọc Hân.
Cô đau khổ nhích từng bước về phía ông ta, nước mắt ướt đẫm. Dường như cô đã bị từng nhát dao cứa vào tim rồi, thế nên cô chẳng còn sợ lưỡi dao trên tay ông ta nữa.
Gia Nhi vừa bước tới, ông ta nhanh chóng đẩy mạnh Ngọc Hân về phía trước, cô ngã sóng soài trên mặt đất. Ông vội chụp lấy Gia Nhi, lại kề dao ngay cổ.
“Anh Huy…em sợ lắm…em không muốn ở đây nữa.”
Huy chạy đến đỡ lấy Ngọc Hân, cô ôm chặt anh, khóc nức nở.
CHƯƠNG 19:
Cao Nguyên vừa đến kịp lúc. Đập vào mắt anh là Gia Nhi đang bị kề dao ngay cổ, đằng kia Ngọc Hân đang khóc lóc trong vòng tay Huy, trên cổ bị một vết thương nhỏ. Anh thắc mắc không thể hiểu, trong điện thoại, người mà Huy nói bị ông Khang bắt giữa là Ngọc Hân, tại sao bây giờ lại xuất hiện Gia Nhi ở đây? Anh không muốn suy nghĩ thêm nữa. Chạy theo sau là một nhóm người bảo vệ của công ty.
“Ông Khang! Tôi đã đến rồi đây! Ông thả cô ấy ra trước đã!”
“Cuối cùng mày cũng chịu đến rồi sao?” Ông ta chợt phát hiện ra nhóm bảo vệ kia đang trong tư thế sẵn sàng hành động, ông nổi cáu. “Tụi mày muốn bắt tao sap? Thế thì đến nhận xác con nhỏ này trước đi!”
“Đừng! Đừng! Các anh có thể lùi lại một chút được không?” Anh hốt hoảng. “Được rồi! Ông muốn tôi phải làm sao ông mới thả cô ấy?”
“Mày còn hỏi tao muốn gì à? Chính mày đã hại tao thê thảm như thế này, sự nghiệp không còn, gia đình tiêu tan, mày bảo tao muốn gì đây? Mày có biết mày ngu ngốc lắm không? Tại sao không điều tra kĩ mọi chuyện đã cắt chức của tao? Chủ mưu của tất cả chuyện này không phải là tao! Mày hiểu không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu! Là tôi đã sai khi cắt chức của ông, không liên quan đến cô gái ấy! Ông thả cô ấy ra, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi hứa sẽ giúp ông!”
“Mày lo cho nó quá nhỉ! Thằng nhóc này, cảm ơn mày đã nhắc nhở tao, nếu không thì tao đã bắt lầm người, xem như công cốc!” Ông ta cười ha hả nhìn về phía Huy, Cao Nguyên lờ mờ đoán ra. “Thế này vậy, mày giao lại công ty cho tao, tao sẽ thả nó ra, không đụng tới một sợi tóc của nó.”
“Được, được! Tôi sẽ kí quyết định ngay!”
“Không! Mặc kệ em! Anh đi đi! Đừng lo cho em!” Gia Nhi hét lớn, cô không cần anh cứu. Trong thâm tâm cô nghĩ cô không quan trọng để được anh đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Vả lại, ngay từ lúc Huy dùng tính mạng cô đánh đổi với Ngọc Hân, trái tim cô dường như đã chết. Thế thì có được cứu hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh biết tính toán mà! Anh không thể bỏ mặc em!” Anh vừa nói ra, biết mình lỡ lời. Quả nhiên ông ta nghe được.
“Thì ra mày đã có mưu tính, mày muốn lừa tao à? Mày muốn nó chết phải không?” Ông ta giơ mũi dao nhọn hướng thẳng vào người Gia Nhi.
“Không!”
Cao Nguyên không phải là bác sĩ tâm lý, không biết cách để đánh động đến tinh thần của một người đang trong trạng thái vô cùng kích động. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, trong lúc nguy nan như thế này, người anh yêu thương nhất đang gặp nguy hiểm, thế mà đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể hồi hộp theo từng nhịp dao của ông ta. Anh chưa kịp định thần, thì đã nghe tiếng ông ta la oai oái.
“Mày dám cắn tao?”
Thì ra Gia Nhi cả gan làm liều, kéo tay của hắn cắn một cái thật mạnh, tranh thủ lúc ông ta còn trong cơn đau chạy thật nhanh. Các nhân viên bảo vệ cũng nhân cơ hội này chạy đến để bắt ông ta, nhưng không ngờ ông ta nhanh trí, lấy chân đạp mạnh Gia Nhi ngã xuống đất, nhào lên người cô, giơ mũi dao cắm phập xuống. Cô kinh hãi, nhắm tịt mắt.
Một tiếng “hự” phát ra, Gia Nhi mở mắt. Cả cơ thể Cao Nguyên đang nằm nhoài trên người cô. Anh đã kịp thời chạy đến đỡ nhát dao này cho cô, nếu không thì…
Nhóm bảo vệ ùa vào, người nắm tay người vật ngã Tổng Giám Đốc Khang xuống mặt đường, miệng ông ta vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Anh Nguyên!!!”
Gia Nhi run rẩy ngồi dậy, cô lay mạnh Cao Nguyên, nhưng sắc mặt anh đã tái dần.
“Mở mắt ra, mở mắt ra đi anh! Em xin anh! Đừng làm em sợ! Anh sẽ không sao, không sao đâu! Gọi cấp cứu mau!!!” Tiếng cô kêu gào lẫn vào âm thanh hỗn loạn của những người hiếu kì, nghe thật thê thảm.
Một cơn gió từ đâu lùa về xào xạc, xuyên qua những kẽ lá thành từng âm thanh xào xạc. Cơn gió bướng bỉnh cố thổi một chiếc lá đang cố vươn thân mỏng manh bám víu vào cành cây to lớn, cuối cùng cơn gió cũng đưa lá rời xa cây. Gió cứ thổi, thổi mãi những chiếc lá còn sót lại trên cây, sau cùng chỉ còn mỗi cây và gió.
Ừ thì Gia Nhi là chiếc lá mong manh, đã cố gắng bỏ qua tất cả lòng tự trọng của người con gái, để bám víu vào thân cây to và vững vàng là Huy, níu kéo thứ tình cảm đã từ lâu không còn tên gọi rõ ràng, mơ hồ, mông lung như sương sớm. Ngọc Hân như cơn gió ấy, cơn gió muốn độc chiếm cây, thổi tan giấc mơ về tình yêu đẹp đẽ của hai người.
Chiếc lá nhẹ nhàng bay đến, vương trên vai của người con gái đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Bên cạnh, người con trai thỉnh thoảng quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy chua xót. Cả hai im lặng rất lâu, và rất lâu rất lâu sau đó, chàng trai mới có thể thốt ra được những từ thật khó nhọc.
“Anh xin lỗi!”
Gia Nhi ngạc nhiên nhìn Huy. Đến giờ phút này rồi, anh vẫn chỉ nói được những lời đó thôi sao? Anh nghĩ một câu xin lỗi thì cô sẽ không buồn, không khóc, không đau lòng nữa à?
“Anh không có lỗi!” Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia, nhưng dường như nó cũng đã loang một màu xám xịt. Chợt cô bật cười, nước mắt thì giọt ngắn giọt dài. Cô cảm thấy mình đã dần hóa điên rồi.
“Em…em không sao chứ?”
“Anh muốn em có chuyện à?”
“Em hiểu lầm rồi!” Huy nhích tới gần, nắm lấy tay cô, nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
“Anh đừng nói nữa! Giữa chúng ta đã không còn tồn tại sự hiểu lầm nào cả, mọi thứ đã trở thành sự thật rồi!”
“Em phải hiểu rằng nếu như lúc đó anh không làm như thế, Ngọc Hân sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô lại bật cười trong làn nước mắt. “Nếu như nhát dao kia đâm vào em, thế thì tính mạng của em không nguy hiểm ư?”
“Anh…anh thật sự không nghĩ ông ta sẽ làm liều đến như vậy.”
“Anh không nghĩ ông ta dám ra tay, hay là không nghĩ đến em? Hôm đó anh không cứu em, lần này anh lại giao sinh mạng em vào tay người khác! Em thật không hiểu, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì khiến anh phải đối xử với em như vậy? Anh trả lời đi!” Cô không còn kiềm chế được nữa, gào khóc.
“Anh Huy!!!”
Từ xa Ngọc Hân chạy lại, ôm choàng lấy Huy. Cô đột ngột hôn anh nồng nhiệt.
“Ơ…Hân…” Huy không biết phải làm gì trong tình cảnh này, anh chỉ có thể nhìn Gia Nhi đang trong trạng thái suy sụp.
“Đến bây giờ em vẫn còn sợ anh à! May mà lúc đó có anh, nếu không thì…nhưng hai người đang nói chuyện gì thế?” Cô bắt gặp ánh mắt Huy ngượng ngịu, không dám đối diện với Gia Nhi.
“Tôi đã nói với anh ấy…từ giờ về sau…đường ai nấy đi…giữa tôi và anh ấy sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa...