Nếu không phải là anh

Posted at 27/09/2015

610 Views

“À không, chào Giám đốc nhân sự!”

“Tại sao anh lại ở đây?” Hân vẫn còn trong trạng thái vô cùng bất ngờ.

“Cậu ấy là sinh viên thực tập, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên. Chẳng phải bên phòng Nhân sự cũng có sinh viên thực tập sao?” My trả lời hộ Huy, đưa ra trước mặt Hân tập tài liệu gì đó. “Đây rồi! Xin lỗi vì sự sai sót!”

Hân lườm My, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Huy ngay. “Hay quá! Cuối cùng em đã gặp lại anh! Nhưng bây giờ em phải về phòng làm việc rồi, hay là trưa nay mình cùng đi ăn trưa nhé?”

Huy hơi lúng túng nhìn My, cô không nói gì, chỉ nhún vai một cái rồi bỏ đi. Ánh mắt các nhân viên kia cũng đang đổ dồn về phía anh khiến anh càng khó xử hơn.

“Thật ra thì phần ăn trưa nay đã có người chuẩn bị cho anh rồi!” Anh từ chối thẳng thừng.

Gương mặt Ngọc Hân chùng xuống. “Là ai thế?” Trong đầu đã có câu trả lời nhưng cô vẫn không muốn tin là sự thật.

“Chuyện riêng tư không nên nói ở đây! Hay là hôm khác mình trò chuyện nhé! Anh còn nhiều tài liệu phải đọc!”

Ngọc Hân không phải là người không hiểu chuyện, cô biết có những người rất thích lo chuyện bao đồng, cứ dùng dằng mãi thì người thiệt thòi cũng chỉ là bản thân cô thôi.

“Xin lỗi vì đã làm phiền!”

Thời gian gặp mặt nhau giữa Huy và Gia Nhi dường như ngày càng ít dần. Lịch học ở trường không còn dày đặt như những năm đầu nên thời gian rảnh rỗi của cô cũng khá nhiều, còn Huy ngày ngày đi làm đều đặn từ sáng đến chiều, có khi cả tối cũng phải ở lại tăng ca. Đôi khi cô thầm nhủ, công việc của một sinh viên thực tập thực sự rất bận rộn sao?

Cô nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã bảy giờ ba mươi tối. Cả ngày hôm nay cô không thể liên lạc được với Huy. Không nghĩ ngợi thêm gì nữa, cô mở điện thoại gọi ngay cho anh.

Đầu dây bên kia chỉ là những tiếng “tút…tút…” kéo dài, anh không nhấc máy. Cảm giác bất an dần dần hiện rõ mồn một trong lòng cô. Cô lắc đầu, tự trấn an bằng suy nghĩ, “Có lẽ anh ấy đã ngủ. Khi tỉnh dậy thấy cuộc gọi của mình, nhất định anh ấy sẽ gọi lại thôi.”

Gia Nhi không còn tâm trí vào mớ bài tập nữa, cô ngồi thừ người trên giường, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi lăm. Chỉ mới năm phút thôi sao? Tại sao cô có cảm giác thời gian trôi qua lâu thế nhỉ? Căn phòng trong ký túc xá chỉ có mỗi mình cô, hai đứa bạn cùng phòng đã đi chơi đâu mất rồi, khiến cô muốn tấm sự để giải tỏa nỗi lòng mà cũng chẳng thể được.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng bật dậy, bước thẳng vào nhà vệ sinh, tát nước tới tấp vào mặt như muốn nhấn chìm mọi suy nghĩ vẩn vơ kia. Ngồi một mình trong nhà sẽ thêm nghĩ linh tinh, cô quyết định thay quần áo ra ngoài. Dù cô biết mình không thể đặt chân vào ký túc xá nam, nhưng đi dạo một vòng cũng giúp cho tinh thần thư thái thêm một chút, lại còn là một cách giết thời gian tuyệt vời trong khi chờ đợi điện thoại của Huy.

Gia Nhi bước từng bước ra khỏi cổng ký túc xá. Đường phố ngày cuối tuần náo nhiệt thật, dòng xe chạy nườm nượp hai bên đường khiến cho cô trở nên thật bé nhỏ. Bất chợt ánh mắt cô hướng sang phía đối diện bên kia đường, cô trông thấy một chiếc ô tô rất quen, nhưng trong lòng lại nghĩ chẳng thể nào. Cô định quay mặt đi, đột ngột phía đó có những âm thanh hỗn loạn.

“Này, ở đây không phải là chỗ cho mày đậu xe! Mau đi chỗ khác đi!”

“Các anh là ai mà có quyền ngăn cấm tôi! Con đường này có vạch dành riêng cho xe ô tô dừng, tôi không phạm pháp gì cả!”

Đúng là giọng nói đó! Anh ấy ở đây làm gì?

Gia Nhi thầm nghĩ.

“Tao muốn ngồi đây ngắm đường phố, mày đậu xe thế này chặn hết tầm nhìn của tao!”

“Muốn ngắm cảnh thì ra công viên mà ngồi!”

“Nguy rồi!” Gia Nhi biết những tên lưu manh này. Tối nào bọn chúng cũng đều ngồi đây trêu ghẹo đám sinh viên nữ. Thế nên rất hiếm có ai đi ngang qua đó vào thời điểm này. Tuy các sinh viên đã thông báo chuyện này với nhà trường, nhưng con đường đó không nằm trong sự quản lý nên chỉ có thể cảnh giác bằng cách tránh né những thời điểm bọn này lui tới. Chẳng lẽ cứ để mặc Cao Nguyên đứng đó tranh cãi với bọn chúng? Cô sực nhớ mấy ngày hôm nay tình hình trị an ở đây không được tốt, trộm cướp thường lảng vảng tìm kiếm con mồi, thế nên khoảng tám giờ sẽ có một đoàn dân phòng đi ngang qua. Thế là Gia Nhi đánh liều, hy vọng qua đó có thể kéo dài thời gian.

“Anh Nguyên!” Cô chạy đến bên cạnh Cao Nguyên.

“Nhi…Gia Nhi…đúng là em rồi…cuối cùng anh đã đợi được em…”

“Anh ở đây đợi em sao? Ôi, người anh nồng nặc mùi rượu thế này!”

“Ối chà! Cô em xinh đẹp muốn làm “mỹ nhân cứu anh hùng rơm” à? Cũng có bản lĩnh lắm!” Một tên cầm đầu nở nụ cười chớt nhả. Thì ra bọn chúng nhìn thấy Cao Nguyên đã say rượu nên làm bừa. Tên đó bước đến gần, giơ tay vuốt mặt Gia Nhi.

“Anh làm gì vậy?” Cô giật thót.

“Da mịn màng thật!” Nói rồi, hắn quay qua cười bỡn cợt với ba tên còn lại. Trong lúc cô còn hốt hoảng thì nghe một tiếng “hự”. Hắn gục xuống đất, ba tên kia vội chạy lại đỡ thân thể cục mịch của hắn.

“Tên khốn kiếp! Mày có biết cô ấy là ai không mà dám giở trò?”

“Mày dám đánh tao! Tụi bây cho nó biết tay!” Máu chảy ra từ khóe miệng khiến hắn như lên cơn điên, lập tức ra chỉ thị cho ba tên kia, bọn chúng lập tức nhào lên hướng của hai người. Gia Nhi vô cùng kinh hãi, chẳng biết làm gì ngoài việc kéo tay Cao Nguyên ra khỏi chỗ này. Người dân đi đường trông thấy cảnh tượng hỗn loạn, một cô gái nhỏ nhắn ra sức lôi một thanh niên cao to nhưng bước chân không vững vàng, đằng sau là ba tên lưu manh đang đuổi theo. Có người muốn vô can ngăn, nhưng dường như không ai đủ can đảm.

Gia Nhi kéo Cao Nguyên chạy được một đoạn, thế nhưng tiếng bước chân của ba tên kia mỗi lúc càng gần hơn, trong khi Cao Nguyên cứ gầm gừ chửi rủa mà không hay biết mình đã gây ra tội lỗi nặng nề. Chợt từ phía đằng xa trước mặt có ánh sáng lóe lên, chính là ánh đèn pin của đoàn dân phòng. Cô thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức lực chạy đến phía của đoàn người đó, nhưng bất thình lình mái tóc bị túm ngược lại đằng sau. Một trong ba tên đó đã đuổi kịp, nắm chặt tóc cô. Theo quán tính cô buông tay Cao Nguyên khiến anh ngã nhào xuống mặt đường. Hai tên còn lại chạy tới, dùng chân đánh túi bụi vào người anh.

“Cứu tôi với!” Cô hét thật to, nước mắt rơi lã chã.

“Có chuyện gì vậy?” Đoàn dân phòng đó nghe thấy tiếng hô hoán, đằng trước lại có một đám đông đang đứng xung quanh, họ nhanh chóng chạy đến.

“Mấy tên kia! Làm loạn à? Thả người ra!”

Tên cầm đầu vẫn còn lót tót chạy theo ba tên đàn em, nhìn thấy đoàn dân phòng, hắn quay đầu bỏ chạy trước. Ba tên còn lại như rắn mất đầu, hốt hoảng dừng tay, quay người chạy theo “đại ca”. Một thanh niên dẫn đầu đoàn dân phòng ra lệnh cho vài người chạy theo bọn chúng, còn anh chạy đến gần Gia Nhi lúc này đã ngối bệt xuống đường, mái tóc rối bù, gương mặt lem luốc nước mắt. Một bên khóe miệng đang rỉ máu vì bị tên hung ác kia tát một cú trời đánh vào mặt. Anh lắc đầu, tên đó là loại người gì thế? Ngay cả cô gái nhỏ nhắn mềm yếu này cũng nỡ ra tay. Anh đang thắc mắc giữa cô và bọn chúng đã xảy ra chuyện gì, nhìn sang bên cạnh thì thấy còn một người nữa. Anh chàng đó đang nằm vật vã trên mặt đường.

“Cô không sao chứ?” Người thanh niên đó ân cần hỏi.

“Không…sao…” Gia Nhi lắc lắc đầu, cơ thể vẫn còn run bần bật. Nghĩ kĩ lại, tại sao mình lại có cái gan tày trời thế chứ? Nếu đoàn dân phòng này không đến kịp thời, mình có còn được ngồi khóc lóc như thế này không? “Cảm…cảm ơn anh…”

“Hình như bạn cô không được ổn lắm!” Anh đến gần kéo Cao Nguyên ngồi dậy, đặt anh tựa vào thành tường của dãy bồn hoa được trang trí trên đường.

“Á!!!” Lúc này cô mới sực nhớ đến Cao Nguyên, quay lại nhìn, càng chết khiếp khi trông thấy gương mặt anh bê bết máu. “Anh Nguyên…anh Nguyên…” Cô lay anh thật mạnh, thở phào nhẹ nhõm khi Cao Nguyên từ từ mở mắt.

“Gia…Nhi…anh…xin…lỗi…” Anh nói từng chữ khó nhọc, nặng nề giơ tay ôm chồm lấy Gia Nhi.

Không biết vì sao trong lòng cô lúc này như những đợt sóng cuộn trào, cảm xúc lẫn lộn đan xen nhau. Vòng tay này khiến cô hồi tưởng lại cái ôm trước kia ở bệnh viện, khi cô nhận được tin Gia Tuấn bệnh tình trở nặng. Chẳng phải giây phút đó, tim cô đã nảy sinh một cảm giác rất an toàn sao? Nhưng Cao Nguyên hiên ngang, phong độ của ngày trước đâu rồi? Tại sao anh lại thành ra như thế này? Chỉ vì một hành động khiếm nhã của tên lưu manh kia với cô mà anh dễ dàng bỏ qua hình tượng mình gìn giữ bấy lâu nay sao? Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh trong tình trạng say khướt và mất kiềm chế như lúc này! Tất cả là vì cô ư? Nếu thế thì…anh thật ngốc!

“Có vẻ như anh ấy không được ổn. Tôi sẽ bắt taxi đưa anh ta vào bệnh viện!”

“Cảm ơn anh nhiều lắm!” Cô nhìn người thanh niên đó với ánh mắt long lanh đầy xúc động khiến anh chợt ngượng ngùng. Anh cúi xuống đỡ Cao Nguyên đứng lên, lúc này Gia Nhi mới nhận ra xung quanh rất đông người vây lại tỏ vẻ hiếu kỳ. Cô cảm thấy thật khó chịu và dè dặt.

“Mấy người nhìn gì nữa? Thấy người gặp nạn không vào can ngăn, chỉ biết đứng dòm ngó bàn tán. Nếu chúng tôi không lại kịp lúc, chắc mấy người bỏ mặc cho hai người họ bị bọn lưu manh kia đánh đến chết luôn phải không? Thật là…” Anh thanh niên tặc lưỡi.

Người dân bị nói trúng điểm yếu nên dần dần tản ra, có người thấy thế bèn vẫy tay gọi taxi tấp vào lề, một người xung phong thì lại có hai ba người ùa theo, họ chạy lại giúp anh khiêng Cao Nguyên lên xe tới bệnh viện.

“Cảm ơn anh!”

“Tôi chỉ giúp được cô một việc, nhưng cô đã cảm ơn tôi ba lần rồi đấy! Anh tài xế à, đến bệnh viện có thể giúp đưa bạn trai của cô gái này vào trong được không? Một mình cô ấy sẽ không gánh vác nổi đâu!” Anh dặn dò người lái taxi, người đó gật đầu, rồi anh đóng cửa xe, vẫy tay chào Gia Nhi. “Lần sau nhớ khuyên bạn trai cô đừng dại dột đụng vào những tên lưu manh nữa nhé! Cô cũng nên khám sức khỏe cẩn thận, sắc mặt cô xanh xao lắm!”

Cô định giải thích Cao Nguyên không phải là bạn trai của mình, nhưng chợt nhận ra lúc này chuyện đó không quan trọng. Cô mỉm cười chào người thanh niên kia. Chiếc taxi từ từ lăn bánh.

Huy bước xuống xe buýt, đi dọc vỉa hè trên con đường dẫn đến ký túc xá của Gia Nhi. Trong lúc đợi đèn đỏ sang đường, anh chợt nhìn thấy bên kia đường khung cảnh hỗn loạn. Một cô gái kéo theo một chàng trai chạy thục mạng trước sự đuổi bắt của ba tên lưu manh. Anh kinh ngạc khi nhận ra người con gái ấy, Gia Nhi. Lại càng thất thần hơn khi người cô đang ra sức giữ lấy chính là Cao Nguyên. Anh định chạy đến cứu Gia Nhi, nhưng có một đoàn dân phòng đã kịp thời chạy đến, anh bỏ ý định, đứng hẳn sang một bên đường, quan sát mọi chuyện. Cô thoát được, nhưng bên má đã bị bầm và khóe miệng rỉ máu, gương mặt đờ đẫn vì sợ hãi. Tuy vậy, cô lại còn nhớ đến Cao Nguyên, cô vừa khóc vừa lay anh ta thật mạnh. Anh ta từ từ mở mắt, nói gì đó rồi ôm cô vào lòng.

Huy nắm chặt bàn tay. Tại sao em lại không đẩy hắn ra, bỏ mặc hắn đi, đã có người giúp đỡ, em còn nhọc nhằn cùng hắn đến bệnh viện làm gì? Chẳng phải em đã nói em chưa bao giờ có tình cảm với hắn sao? Em cứ tử tế với hắn như thế chẳng khác nào cho hắn thêm cơ hội. Em có biết tội lỗi của mẹ hắn lớn như thế nào không?

Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu khiến Huy càng lúc càng khó chịu và ấm ức. Có tiếng điện thoại lại reo, Gia Nhi gọi đến. Có lẽ tình thế nguy hiểm vừa rồi khiến cô rất sợ, cô chỉ muốn được nói chuyện với anh, nghe giọng nói của anh cô sẽ không còn lo lắng nữa. Huy nhìn màn hình, nghĩ đến cảnh tượng hai người ôm nhau, anh bực tức tắt máy.



CHƯƠNG 18:


Cao Nguyên mở mắt, nhưng cơn đau bỗng ập đến bên con mắt phải. Anh đưa tay sờ, nó đã được băng bó lại. Mí mắt nặng trĩu khiến anh không thể mở to mắt để nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ cảm nhận được mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Thì ra anh đang ở bệnh viện...

Insane