pacman, rainbows, and roller s

Nếu không phải là anh

Posted at 27/09/2015

644 Views

Anh biết quan tâm đến gia đình, ít tranh cãi với mẹ và cô em gái bướng bỉnh. Anh còn tận tâm chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật linh đình cho Nguyên Dương. Không khí của buổi tiệc rất ấm cúng, vì cô không thể đến tham dự nên chỉ xem qua đoạn video mà cả nhà anh cùng quay lại. Cô trông thấy gương mặt anh rạng rỡ bế Nguyên Dương trên tay, bên cạnh là bà Xuân và má Lam cũng vui cười không kém. Ông Cường cũng có mặt trong video, phong thái vẫn không thay đổi, vẫn thư thái đứng một bên cười hiền hòa nhìn gia đình. Sau đó Ngọc Hân bắt nhịp bài hát Happy Birthday, cả nhà vừa vỗ tay vừa hát vang.

Có lẽ không chỉ riêng anh thay đổi.

Gia Nhi bất chợt hỏi.

“Tất cả mọi người đều có mặt trong video, thế ai là người cầm máy quay vậy?”

Cao Nguyên đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn còn trong trạng thái lâng lâng khó tả của niềm hạnh phúc, anh nói luôn. “Chồng sắp cưới của Ngọc Hân đấy!!!”

Bất chợt có một khoảng lặng, sắc mặt cô dần thay đổi.

“Ơ…hết rồi! Tắt thôi!” Anh nhận ra vẻ mặt đã trầm hẳn của Gia Nhi, biết mình lỡ lời, anh vội tắt máy. Đáng lý anh phải nghĩ đến điều này sớm hơn.

“Em không sao!” Cô gượng cười, ánh mắt nhìn xa xăm.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định hỏi. “Em vẫn còn nhớ cậu ấy sao?”

Cô thở hắt ra, rồi lại hít sâu một hơi thật mạnh, giọng nói đã nhuốm phần u sầu.

“Chuyện tình cảm thật sự rất khó diễn tả. Hai năm qua, em vùi đầu vào công việc, không để trong lòng mình có bất kì khoảng trống nào để nhớ đến Huy. Thế mà, mỗi khi em nghe được tên anh ấy, dù chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc những lần đi trên con đường năm xưa cả hai cùng sánh bước, trông thấy dáng người giống hệt anh ấy lướt qua, tim em lại đập mạnh từng cơn, cảm giác lồng ngực đau nhói. Em đã đuổi theo hình bóng ấy, rồi lại hụt hẫng khi chỉ là người giống người. Nhưng nếu đúng là anh ấy thật, em cũng chẳng biết phải đối mặt ra sao. Em đã quyết định chia tay, chấp nhận đau lòng, thì em cũng phải chịu đựng được nỗi cô đơn trống trải của cảm giác nhớ nhung đó.” Nước mắt cô đã rưng rưng.

Anh im lặng nghe cô nói, ân cần đưa tay lau nước mắt cho cô. “Em lại khóc nữa rồi! Anh thật đáng trách khi bỗng dưng lại lôi chuyện cũ ra tra khảo em! Không được khóc nữa! Anh mua kem cho ăn!”

“Ơ…anh nghĩ em là con nít hay sao mà lại muốn dỗ dành bằng kem?” Cô quẹt giọt lệ còn đọng trên mí mắt, rồi đấm vào vai anh một cái rõ đau.

Rành rành cả hai đều không phải là trẻ con, thế mà, người xung quanh công viên đều bắt gặp được hình ảnh, cả hai ngồi trên chiếc xích đu, cười đùa tranh nhau ăn một hộp kem ngon lành.

Kể từ lần Huy ra tay nghĩa hiệp, cứu Ngọc Hân thoát khỏi lưỡi dao sắc bén, anh chiếm được tình cảm của tiểu thư, con gái Tổng giám đốc. Hiển nhiên, sau đợt thực tập và tốt nghiệp ra trường, anh được tuyển thẳng vào công ty Thiên Tân tiếp tục làm việc.

Thời gian đầu chia tay Gia Nhi, có đôi khi anh cũng đi tìm cô, nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đó. Anh biết, một khi cô đã quyết định, không có gì là thay đổi được. Dẫu sao, anh cũng không muốn quay đầu. Tình cảm giữa hai người, anh đành chôn sâu tận trong đáy lòng, mãi mãi ghi nhớ.

Huy chẳng phải là người chóng quên và mau tiếp cận điều mới mẻ. Khoảng thời gian đó, Ngọc Hân bỏ qua lòng tự trọng vốn có mà theo đuổi anh. Anh đã từng cứu cô, cô ghi lòng tạc dạ mang ơn suốt đời. Nhưng cô yêu anh, đó là tình cảm mà trong lòng cô từ lâu đã có sẵn. Cô dám quyết định nài nỉ ông Cường cắt chức Giám đốc nhân sự của cô, để cô trở thành nhân viên bình thường như Huy, để được ngày ngày cùng làm trong một bộ phận với Huy. Hai vợ chồng ông đã khuyên răn hết lời, cô vẫn nhất mực không thay đổi ý định, ngay cả Cao Nguyên cũng phải vào can thiệp. Thế nhưng bản tính tiểu thư đã thấm sâu trong máu, Ngọc Hân đòi sống đòi chết khiến cho bà Xuân hoảng sợ và đồng ý. Nhưng bà không chấp nhận con gái mình làm nhân viên bị cấp trên sai khiến, bà đành bảo ông Cường chuyển Huy sang bộ phận nhân sự, thế thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa.

Một điều khó khăn nữa là, Huy không đồng ý, anh chỉ thích làm ở bộ phận kinh doanh như những ngày thực tập. Vả lại, anh nói rằng, anh vào làm việc, mong muốn được thành công trong một môi trường công tư phân minh, nếu như chuyển sang bộ phận khác mà không có lý do thỏa đáng với các nhân viên khác, chẳng những anh mà cả ban điều hành công ty cũng phải nhận những điều tiếng không hay.

Cao Nguyên thật lòng rất ghét Huy, nhất là sau khi anh biết được chuyện Huy bán đứng người yêu mình, mặc dù người bị uy hiếp là em gái của anh, nhưng có thể dùng cách khác để cứu, hà cớ gì phải dùng tính mạng Gia Nhi để đánh đổi. Thế mà trong chuyện này, anh thấy Huy cũng có lý. Nhất định không thể vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến công ty. Cuối cùng anh nhường quyền quyết định lại cho ông Cường, cũng có nghĩa là bà Xuân sẽ có một phần quyết định trong đó. Bà nghĩ ra, trưởng phòng kinh doanh là My, con gái của bạn thân bà lâu nay, bà bèn bảo ông thăng chức Giám đốc nhân sự cho cô ấy, còn vị trí trưởng phòng đó sẽ do Hân đảm nhiệm. Dù sao My cũng là chỗ thân tình, bà luôn xem cô ấy là con gái, bà không lo Hân sẽ bị cô chèn ép.

Xem như Hân được thỏa lòng mong ước. Ngày ngày hăng hái đi làm đều đặn và đúng giờ. Thậm chí có khi còn vào thật sớm để mua thức ăn sáng cho Huy.

Nàng là cô gái tuổi thanh xuân phơi phới, lại vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, xung quanh biết bao chàng trai phong độ, lịch lãm và xứng đôi chỉ trông mong một cái liếc nhìn của nàng, nhưng nàng mặc kệ, phớt lờ những kẻ ong bướm ấy, chấp nhận từ bỏ mọi thứ để giành lấy tình cảm của người mình yêu. Một tảng băng dù dày đặc như thế nào đi nữa, thời gian qua rồi băng cũng sẽ tan. Huống gì Huy là con người bằng xương bằng thịt, mà đã là con người thì ai không có những dục vọng thường tình, thế nên chuyện anh bị nàng làm cho động lòng cũng có thể được xem là một việc tất nhiên. Ngoại lệ nếu vẫn còn nguyên nhân nào khác, thì vẫn chỉ mỗi mình anh hiểu.

Valentine năm ngoái, Huy chính thức trở thành người yêu của Ngọc Hân. Cao Nguyên có phần bất bình, không ngờ anh ta lại mau chóng thay đổi đến thế. Trong khi Gia Nhi vẫn một mình đơn độc lẻ loi, anh ta lại vui vẻ bên người con gái khác. Suốt thời gian hai người họ bên nhau, anh chẳng thèm ngó ngàng đến, cũng không quan tâm mỗi khi Hân đưa Huy về nhà ra mắt gia đình.

Gia Nhi cũng biết chuyện này, liền thắc mắc tại sao anh lại có hành động khiếm nhã như vậy.

“Anh không thích những người mau chóng thay đổi tình cảm. Trước kia khi Hân theo đuổi, nào là khăng khăng từ chối, tạo cơ hội thăng chức cũng không đồng ý, anh cứ nghĩ cậu ta thật sự là người đàn ông si tình, cũng có phần đồng cảm. Thế mà đùng một cái đã xoay chuyển tình thế, quen nhau đã bao lâu mà lại đòi tổ chức đám cưới. Ngày trước anh đã cảnh cáo cậu ta, nếu như khiến em đau lòng, anh nhất định sẽ không bỏ qua.”

Dù trong lòng cô rất đau, nhưng hành động khinh khỉnh và lời nói của anh khiến cô bật cười.

“Thế anh định làm gì anh ta?”

“Ờ…thì…thì…”

“Anh chỉ giỏi ba hoa thôi! Hi hi! Em nói nghiêm túc đây! Em và anh ấy dù sao cũng đã chia tay một năm rồi, chẳng lẽ cứ buộc anh ấy phải sống vùi trong quá khứ và đau buồn vì một thứ đã đánh mất không thể giữ lại được. Chẳng phải anh luôn khuyên em phải luôn hướng đến tương lai sao? Thế nên anh ấy cũng cần sống cho bản thân, cho tương lai. Em không thể bên cạnh Huy thì đành phải để người khác thay em chăm sóc anh ấy vậy.”

“Em thật sự vẫn ổn chứ?”

“Không ổn cũng phải ổn. Dù sao cũng đã nhớ, đã khóc, đã đau lòng rồi, sống trên đời chẳng thể bi quan mãi được.”

“Em đã nói thì phải giữ lời hứa, không được buồn vì chuyện này nữa đấy! Phải tiếp tục vươn đến cuộc sống mới!”

Anh mỉm cười giơ ngón tay út, cô hiểu ý cùng ngoéo tay với anh. “Anh cũng phải hứa với em, đừng để tâm đến chuyện ấy nữa. Một cuộc sống không có hờn oán sẽ thanh thản hơn.”

Từ lần đó, Cao Nguyên không hậm hực chuyện tình cảm của hai người họ, cũng hiếm khi nhắc đến Huy trước mặt Gia Nhi. Chỉ thỉnh thoảng anh lỡ lời, khiến cô mắt ươn ướt, mặt buồn buồn nhưng vẫn gượng cười lảng qua chuyện khác.

Điều kì lạ là, Ngọc Hân cũng dần thay đổi tính tình, không còn trẻ con và ương bướng như trước kia nữa. Cô trò chuyện vui vẻ với anh hơn, thân mật với anh hơn, quả là đã chấp nhận lại người anh trai này. Phải chăng tình yêu luôn có những điều kì tích?

Giáng Sinh tưng bừng đã đến. Sài Gòn thời điểm này ai cũng nô nức cùng người thân yêu đi dạo hòa vào dòng người đông đúc trên những con đường sáng rực đèn màu treo lấp lánh. Tiết trời lành lạnh thật dễ chịu, không quá rét và tránh được cái nóng gay gắt thường ngày. Đáng lý những đêm này Gia Nhi lại được cùng đồng nghiệp đi ăn uống hoặc karaoke ăn mừng như năm trước, nhưng hiện tại cô đang lạc lõng một mình ở tận Đà Lạt xa xôi vì chuyến công tác một tuần lễ để chuẩn bị cho buổi đấu thầu sắp đến. Cùng đi với cô là người trưởng phòng đáng kính, làm việc trong công ty đã lâu năm nên được ưu tiên đưa vợ con đi cùng. Thế là tối nào gia đình ông cũng tranh thủ đi dạo chơi khắp nơi trong thành phố sương mù, hạnh phúc hưởng thụ không khí Giáng Sinh náo nhiệt. Như cảm thấy bứt rứt khi bỏ lại Gia Nhi một mình trong khách sạn, vợ ông đã rủ cô cùng đi, hiển nhiên cô không muốn mình trở thành kỳ đà cản mũi, cô viện lý do ở lại khách sạn tiếp tục nghiên cứu thị trường.

Đồng hồ điểm thời gian sáu giờ chiều, ngày 24 tháng 12. Cô thở dài, chẳng biết làm gì cho ngày dài qua mau. Vừa dùng cơm tối xong, chẳng lẽ lại chui vào chăn nệm êm ấm ngủ một giấc đến sáng. Thật là lãng phí một không gian lãng mạn như thế này.

Tiết trời ở Đà Lạt khiến cô lạnh run, hắt xì liên tục. Cả ngày hôm nay đôi mắt cứ lờ đờ và sụt sịt mũi vì cảm, cô nghĩ thôi đành về phòng vậy, cứ đứng lóng ngóng trước cổng nhà hàng, nhìn dòng người qua lại chỉ càng thêm tủi thân. Giáng sinh rồi cũng sẽ qua, mọi việc sẽ trở lại bình thường, ngủ một giấc sẽ không còn cảm giác gì nữa.

Gia Nhi tăng nhiệt độ của máy lạnh, nằm trên giường đắp chăn kín mít. Cô nhắm mắt, rồi mở mắt. Hình như thiếu thiếu điều gì đó, cô lại nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém mười. Sự bất động của chiếc điện thoại khiến cô chợt thấp thỏm. Hai ngày trước, sau giờ cơm chiều, Cao Nguyên sẽ liên lạc với cô, cả hai nói đủ thứ chuyện về những diễn biến xảy ra trong ngày. Nhưng hôm nay, dường như chiếc điện thoại muốn đình công, tiếng nhạc chuông quen thuộc không vang lên nữa. Cô tự nhủ, có lẽ anh vẫn còn bận nên chưa thể gọi cho cô thôi. Cô lại nằm mở game chơi để quên đi thời gian.

Thuốc trị cảm đã có tác dụng...