Nếu chỉ là thoáng qua
Posted at 27/09/2015
626 Views
Thẩm Tiểu Giai đã luôn an ủi cô: “Cái cũ không đi, cái mới sao đến được? Không thay đổi cái cũ, sao có thể hướng về tương lai?” Rõ ràng chỉ là nói đùa, nhưng rất có lý. Cô cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nghiêm túc xem xét lời khuyên của mẹ, nghiêm túc nghĩ về tương lai, đã đến lúc nên thực tế hơn.
Hình Lợi Phong hình như cũng nhận ra tinh thần sa sút của cô, cho nên thường xuyên gọi điện, cũng thường xuyên hẹn gặp. Con người ta lúc cô đơn rất cần có ai đó ở bên, dù chỉ là một người bạn bình thường.
Hai người đi ăn lẩu, gọi rất nhiều đồ nhúng. Tử Mặc bỏ vào nồi, chống cằm nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút, tỏa hương vị đặc trưng của món lẩu ở đây. Cả người cô nóng sực, rất dễ chịu.
Thịt viên, thịt dê, rau cải lẫn lộn, sôi sùng sục trong nồi, chỉ một lát đã chín, nhìn thôi đã chảy nước miếng. Đã lâu hôm nay mới ăn ngon miệng như vậy, cô cầm đũa lên, cười hớn hở nhìn Hình Lợi Phong, hô: “Bắt đầu!” Nói xong, liên tục tấn công mục tiêu, như sợ bị ai tranh mất.
Ăn được một nửa, Hình Lợi Phong uống một ngụm rượu, ngẩng nhìn cô hồi lâu, giọng đột nhiên nghiêm túc hẳn: “Tử Mặc, hay là chúng mình thử qua lại xem sao?”
Cô vừa cắn nửa viên thịt, nóng bỏng lưỡi, nhả không được nuốt không trôi, phồng má trợn mắt mới ăn xong, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: “Gì cơ?”
Hình Lợi Phong nhìn vào mắt cô, vẫn giọng nghiêm túc: “Hãy làm bạn gái của anh!” Ánh mắt anh đầy thành ý, vậy là cuối cùng anh vẫn nói ra. Anh liên tục hẹn cô đi ăn, nhưng chưa bao giờ thổ lộ, hôm nay rốt cuộc đã nói ra, rất phù hợp tính cách bộc trực của anh.
Tử Mặc đặt đũa xuống, ôm đầu, đưa mắt ngắm nghía anh một hồi, cười hi hi: “Để em xem xét!”
Thực ra, Hình Lợi Phong là đối tượng không tồi, đồng hương, hai bên coi như biết gốc gác của nhau, lại tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nhất nhì trong nước, công việc tốt, ngoại hình lại khá. Thời gian qua lại vừa rồi, cô cảm thấy mọi mặt của anh đều rất tốt, chỉ tiếc còn thiếu chút cảm giác của tình yêu, thiếu sự rung động, ở bên anh, cô thấy thoải mái, tự nhiên như ở bên người anh hàng xóm. Tuy nhiên, nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, chỉ dựa vào cảm giác cũng không thể sống với nhau suốt đời!
Hình Lợi Phong cười, nói: “Không nghiêm túc tẹo nào!” Anh lại nhìn cô húp bát nước canh nóng giẫy, cô nheo nheo mắt, liên tục xuýt xoa, đáng yêu như một đứa trẻ. Anh nói tiếp: “Có bạn trai như anh là quá xịn. Em xem, thứ nhất, em có một tài xế không công đưa đi đón về. Thứ hai, em có một chân chạy việc miễn phí, em có việc gì, anh nhất định không quản ngày đêm lập tức đến ngay. Thứ ba, em có một đầu bếp không công, một cái máy rửa bát không mất tiền.”
Cô không nhịn được, bật cười khanh khách: “Nghe ra thật sự quá hấp dẫn! Có thể làm lái xe, bảo mẫu, đầu bếp, giúp việc... ha ha!”
Thì ra anh lại có khiếu hài hước như vậy. Hình Lợi Phong cũng cười, nâng ly rượu, chạm cốc với cô: “Xem xét đi nhé! Đàn ông như anh bây giờ soi đèn lồng cũng khó tìm lắm đấy!”
Điều này thì đúng. Có nhà, có xe, có công việc tốt, lại nhiều triển vọng được ở lại thành phố này... quả thật không tồi. Tử Mặc tay chống cằm, giả bộ suy nghĩ, cười hi hi: “Em cũng không tốt như anh tưởng đâu, xin nói trước với anh, em là người ích kỷ!”
Hình Lợi Phong mỉm cười, mắt lóe sáng: “Có thể hiểu em nói vậy nghĩa là đang khen anh?”
Cô nghiêng đầu ngắm anh một lát, trầm ngâm, đột nhiên bật cười, nụ cười tươi rói: “Ok! Thỏa thuận xong!” Nhưng rồi lại nháy mắt với anh: “Sau này, đừng trách em lừa anh!”
Sau này cô sẽ kết hôn với một người nào đó, ở thời gian, địa điểm nào đó, mặc dù không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai, nhưng sẽ đến thời khắc đó. Để mẹ liên tục giục đi xem mặt đám nọ đám kia, chi bằng lựa chọn luôn Hình Lợi Phong này, ít nhất ở bên anh cũng thoải mái, không hề có áp lực.
Về đến nhà đã mười một giờ. Hình Lợi Phong lái xe đưa cô đến cổng khu chung cư, mở cửa xe cho cô. Gió bấc ù ù, mang theo hơi lạnh thấu xương, Tử Mặc thu mình trong chiếc áo khoác to sụ, ngẩng nhìn anh: “Anh có muốn lên phòng ngồi một lát không?” Chưa bao giờ anh lên phòng cô, đã chấp nhận trở thành bạn gái anh, cô cũng nên có chút thành ý.
Hình Lợi Phong ngửa cổ, cười ha ha: “Sao? Hào phóng mời anh lên như vậy, có phải trong nhà em có cái đèn nào bị hỏng, hay tủ lạnh không hoạt động hả? Đã biết có bạn trai tiện ích thế nào chưa?”
Ha ha, không ngờ anh lại hài hước vậy! Quả thật Hình Lợi Phong cười rất đẹp, lộ hàm răng đều, trắng lóa.
Về đến phòng, việc đầu tiên là mở ti vi, bấm kênh văn nghệ tổng hợp, có một nhóm nghệ sỹ đang diễn hài rất sôi nổi. Nhà nhỏ cũng có cái hay của nhà nhỏ, cứ bật ti vi là góc nào cũng nhìn thấy, nghe thấy, đỡ buồn...
Cởi áo khoác ném lên sofa, cô vội vàng chạy đi tắm, nước nóng từ vòi sen xả xuống, xối vào mặt, vào người, toàn thân nóng ran, vô cùng sảng khoái, sữa tắm hương nhài thơm dịu, đã chia tay nên đoạn tuyệt luôn cả mùi sữa tắm của anh.
Đang lim dim thì láng máng nghe thấy tiếng chuông cửa, lẫn với tiếng ồn từ ti vi, cô thầm nghĩ, muộn thế này rồi, chắc không phải đến tìm mình. Không bận tâm, cô vẫn ung dung kỳ cọ, xong xuôi mặc bộ đồ ngủ đi ra, dùng khăn bông lau mái tóc ướt. Ra phòng khách mới phát hiện chuông cửa vẫn reo, hình như vẫn reo từ lúc đó. Đi ra phía cửa, tim cô bắt đầu đập thình thịch, hỏi: “Ai đấy?” Lòng chợt nghĩ tới một người, thực ra đã biết là ai. Quả nhiên giọng anh có vẻ rất sốt ruột: “Anh đây, mở cửa!”
Đương nhiên cô không thể mở. Hai người cứ như vậy, một người bên trong, một người bên ngoài, anh vẫn tiếp tục nhấn chuông như cố tình thúc giục. Tiếng chuông cửa vốn rất dễ nghe, bây giờ lại như tiếng động chát chúa, đập thẳng vào màng nhĩ. Tử Mặc thở dài, quay vào tắt vi ti, lại quay ra cửa, giọng rất nhẹ nhàng, nói: “Giang Tu Nhân, anh đừng nên sớm nắng chiều mưa như vậy được không? Anh coi tôi là hạng người gì?”
Anh không trả lời, cũng không nhấn chuông nữa, xung quanh trở lại yên tĩnh, có lẽ anh đã bỏ về. Vốn kiêu ngạo, chắc anh không dùng dằng hơn nữa. Đợi rất lâu, cô mới từ từ hé cửa. Anh vẫn còn đứng đó, có vẻ sẽ đứng mãi như vậy, mặt phờ phạc tựa như trong lòng đang phải dằn vặt chuyện gì.
Tử Mặc hốt hoảng, vội vàng đóng cửa, nhưng anh nhanh hơn, đã giơ tay chặn lại. Cô bất lực buông tay, quay vào phòng như muốn chạy trốn, nhưng mới được vài bước đã bị anh ôm eo bế lên. Cô tức giận, ra sức giãy giụa, đấm đạp: “Giang Tu Nhân, buông tôi ra!”
Nếu nói vậy có thể làm anh buông tay thì đã không phải là anh. Đương nhiên anh làm như không nghe thấy, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Còn đang bàng hoàng thì người đã bị ném lên giường, sau lưng còn chèn cái chăn bông mềm mềm, êm êm. Anh đã áp tới, không khí toàn mùi của anh, đậm đặc như xông vào mũi làm cô choáng váng.
Anh hôn tới tấp như gió táp, mưa tuôn, hôn đến tối trời tối đất. Cô ra sức giãy giụa, muốn trốn nhưng không chống lại được sức vóc của anh, cô cuống cuồng nép vào góc giường, chạy đi đâu anh đuổi đến đó. Trên người cô vốn chỉ mặc bộ váy ngủ bình thường, trong lúc giãy giụa đã bị anh cởi mấy nút, bàn tay anh thành thạo sục vào trong, du ngoạn khắp nơi, tay anh rất lạnh do vừa từ bên ngoài vào, lướt trên da thịt nóng ấm của cô, cảm giác tê tê.
Dường như thấy mình đã ở thế yếu, toàn thân cô mềm ra, đành để anh làm theo ý muốn, trong lòng vừa tức vừa tủi thân, cuối cùng không kìm được, nước mắt trào ra. Nghe thấy tiếng nấc, anh giật mình, vội dừng lại, vẫn nằm trên người cô, vẻ mặt đầy áy náy, nhưng không giấu được niềm vui trong mắt.
Tay anh lại bắt đầu ve vuốt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau, Tử Mặc càng khóc dữ, nước mắt ào ào tuôn ra.
Anh hốt hoảng dỗ dành: “Tử Mặc, đừng khóc! Tất cả là tại anh, anh tồi tệ, xấu xa, cứ đánh anh đi, đừng khóc!” Anh cuống quýt cầm tay cô, đánh vào mặt mình, cô vẫn tủi thân, nước mắt tuôn ra không sao dừng lại được.
Anh lại hôn tới tấp khắp mặt cô, dùng môi hút nước mắt chảy thành dòng trên má, mằn mặn, chan chát. Anh ôm chặt cô, để cho nước mắt thấm ướt sơ mi của mình, rồi gục đầu vào vai cô, hít hà mùi hương trên tóc cô, lúc này mới cảm thấy tất cả là hiện thực: “Đừng khóc, đừng khóc! Mặc Mặc, tại anh, tất cả đều tại anh!”
Lát sau, cô mới thôi nức nở, anh khẽ nói: “Mặc Mặc, tại anh quá tồi tệ! Xin lỗi, tha thứ cho anh lần này được không?” Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên anh van xin người khác, nhưng không oan, đáng đời! Cô không nói, hơi thở nhẹ dần. Anh cũng không dám làm gì nữa, chỉ ôm cô, lòng cũng dần nhẹ nhõm.
Cô giãy giụa muốn vùng dậy nhưng anh không chịu buông. Cô khẽ nói: “Em muốn rửa mặt.” Giọng cô khàn khàn, lúc này anh mới chịu buông.
Rửa mặt xong, người cô nhẹ nhõm hẳn, đi lấy cốc nước, một hơi uống cạn, rồi mới quay lại phòng ngủ. Anh vẫn nằm đó, điềm nhiên như ngày trước.
Cô ngồi ở góc sofa, cách giường một khoảng, ngước nhìn anh: “Giang Tu Nhân, chúng ta phải nói chuyện!” Anh uể oải cười, vớ cái gối kê vào đầu, trông anh tiều tụy đi trông thấy, có vẻ rất mệt mỏi, dưới mí mắt có quầng thâm lờ mờ. Cô cúi đầu, nói tiếp: “Chúng ta không nên tiếp tục thế này, anh và em đã chia tay, không phải sao? Sẽ có người khác thay thế em, anh sẽ nhanh chóng quên em.”
Anh vốn đã sắp ngủ, trên giường toàn mùi hương của cô, thơm mát giống như cơn gió xuân mang mùi cỏ non nhè nhẹ. Nhưng lời cô lọt vào tai, lập tức hết buồn ngủ, anh mở mắt, lặng lẽ nhìn cô.
“Hơn nữa, em cũng sẽ có bạn trai. Em sẽ yêu, kết hôn và sinh con như những người bình thường, còn anh thì khác, cho nên dù bây giờ chúng ta không chia tay, sau này rồi cũng sẽ như vậy, đúng không? Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Cả hai chúng ta đều biết rõ điều đó.”
Anh đăm đăm nhìn cô, nghe cô nói, lòng thấy nhói đau. Cảm giác đó khiến anh không chịu nổi.
Anh biết, cô đã nguội lòng, quyết chí muốn chia tay. Hằng ngày anh tặng hoa, nhắn tin xin cô tha thứ, bởi sợ cô giận nên không dám đến tìm, tối nào cũng lái xe đến dưới nhà cô, ngơ ngẩn đợi như một kẻ ngốc, ngồi trong xe nhìn ánh đèn phòng cô sáng rồi lại tối, ngày hôm sau lại thế, cứ như vậy bao nhiêu ngày anh cũng không nhớ nữa...
Hôm nay nhìn thấy Hình Lợi Phong đưa cô về. Thực ra anh đã nhìn thấy mấy lần, nhưng lần này đặc biệt hơn, chứng kiến họ nói cười trong xe, tự nhiên, thoải mái, khi bước xuống, Hình Lợi Phong còn hôn trán Tử Mặc rồi mới để cô lên phòng, anh ta còn đứng nhìn cho đến khi ánh đèn phòng cô sáng lên mới lái xe đi.
Tử Mặc đã cho anh ta hôn lên trán, chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ sẽ tiến triển. Mặc dù dạo đó anh và cô bắt đầu trong hoàn cảnh khá thoáng, nhưng anh biết Tử Mặc vẫn là người rất truyền thống. Trang phục thông thường chỉ có mấy chiếc váy liền cộc tay, chưa bao giờ lộ ngực hở lưng, ngay bộ đồ ngủ ở nhà cũng kín đáo.
Lúc nãy anh ngồi trong xe, chứng kiến tất cả, điếu thuốc lá cháy cả vào tay, bỏng rát mới giật mình, bàng hoàng, rối loạn. Ngồi thêm chút nữa cho bình tĩnh lại, anh mới xông lên tầng.
Anh từ từ trở dậy, đến trước mặt cô, gục đầu vào đùi cô, lắp bắp như nói mơ: “Tử Mặc, em đừng như thế! Em tha thứ cho anh lần này, được không?”
Cô sửng sốt, cảm giác có vật gì lành lạnh rơi trên áo mình, lan rất nhanh, thấm ướt một mảng, dán vào da thịt làm hằn lên nỗi đau.
Lòng cô bỗng run lên trong nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng. Bằng ấy tháng ngày, cuối cùng đã trở thành dĩ vãng. Thời sinh viên cô hầu như không có bạn, chỉ cắm đầu vào học và làm thêm. Tốt nghiệp, đi làm, ngày nào cũng sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về. Trong hành trình đó, cô luôn nghĩ tới một đoạn trong tiểu thuyết:
Trở về nhà khi thành phố đã lên đèn, nhìn những cặp đôi hôn nhau ngay trên đường, lâu dần cũng coi như không thấy. Nhưng mỗi khi nhìn thấy có đôi nắm tay nhau, xách bó rau, con cá từ chợ về, trái tim lại đau như bị bàn tay ai khẽ bóp, hai con người cùng chia sẻ bữa cơm thanh đạm rất có thể sẽ mãi mãi bên nhau! Còn những đôi ôm riết nhau trên phố, rất có thể đến đêm sẽ chia tay!
Sống mũi cô cay cay, trong mắt hình như có vật gì rơi vào, sao lại có nhiều nước mắt như vậy? Hít một hơi thật sâu, cô quay đầu, nghiến răng nói: “Không! Em không thể tha thứ cho anh! Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!” Từng lời nói ra rất rõ ràng, đến mức cô dường như cũng không tin vào tai mình!
Thì ra cô cũng có thể cương quyết và bình tĩnh như vậy. Từ khi anh quay lưng lại, rồi lặng lẽ bỏ đi, lòng cô đã tê cứng, như không còn cảm giác, thì ra khi đau đến tột cùng, mọi giác quan sẽ tê liệt, không còn cảm giác.
Cô co mình trong chăn, trong không khí vẫn phảng phất mùi hương của anh, mùi thuốc lá như có như không, nhưng lại xông vào mắt, vào mũi cô cay nhức. Nước mắt không mong đợi vẫn trào ra, cô cũng không còn sức để lau, mặc cho nó chảy, cứ để nó chảy đủ rồi sẽ tự ngừng. Cô rất muốn tha thứ cho anh, nhưng tha thứ rồi sẽ thế nào? Chuyện rồi cũng sẽ lặp lại thôi!
Tử Mặc biết, cô không nói dối Hình Lợi Phong, thực ra cô rất ích kỷ! Cô yêu Giang Tu Nhân, nhưng vì ích kỷ nên tuyệt đối không nói với anh...