Nếu chỉ là thoáng qua
Posted at 27/09/2015
625 Views
Bởi cô không thể, không thể chia sẻ người yêu với cô gái khác. Nếu anh muốn cùng cô thì chỉ có thể hoàn toàn thuộc về cô, nhưng anh không thể, cho nên cô không nói.
Sáng Chủ nhật, cô dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong, gọi điện cho Hình Lợi Phong. Anh chưa dậy, giọng khàn khàn ngái ngủ: “A lô!”
Cô cười, vui vẻ trêu anh: “Con lợn ỉn lười nhác, dậy đi!”
Lúc đó anh mới hơi tỉnh một chút, vừa ngáp vừa lúng búng: “Sao sớm thế? Hôm nay là Chủ nhật, không phải đi làm mà!”
Tử Mặc nhìn đồng hồ, đúng chín giờ, mặt trời hình như vừa ra khỏi đám mây, bàng bạc, lạnh lẽo như món đồ trang sức không có hơi ấm. Trong buổi sáng mùa đông gió hun hút, lúc này quả thật rất sớm, nhưng cô mặc kệ, đằng nào bây giờ đã là bạn gái anh, phải sử dụng đặc quyền đó: “Dậy đi! Trưa nay chúng mình đi ăn ở nhà hàng McDonald’s!” Ngày trước đi làm thêm, nhìn thấy các đôi tình nhân đến ăn ở đó, cô cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, thầm nghĩ, sau này có người yêu, hai người cũng nhất định nắm tay nhau đến đây ăn. Tuổi thanh xuân từng khóc, từng cười, nhưng nhất định không thể bỏ qua!
Đầu dây bên kia Hình Lợi Phong bật cười, cô bỗng mơ hồ đến mấy giây, cảm giác giọng nói đó tựa như giọng Giang Tu Nhân ngày trước, khàn khàn quyến rũ: “Chỉ mỗi thế thôi à? Chuyện vặt! Lệnh của bạn gái đương nhiên phải tuân thủ!”
Cô cười: “Đương nhiên!”
Thì ra có bạn trai vẫn tốt! Hình Lợi Phong lại ngáp: “Được! Em ăn tạm bữa sáng đi, khoảng một tiếng nữa anh đến đón!”
Cô cho cốc sữa vào lò vi sóng hâm nóng, uống mấy ngụm, hơi ấm tràn xuống cổ, cả người cũng nóng lên. Tay cô vuốt ve hình chú bướm trên thành cốc, lần theo những đường hoa văn lồi lõm như chạm khắc trên đó. Hồi nhỏ quả thực cô rất thích bướm, sau khi chiếc cốc đánh răng in hình con bướm bị vỡ, mấy ngày liền cô không đánh răng. Bây giờ nhớ lại tuổi thơ thật đẹp, thật sung sướng, hèn nào người ta không thích lớn, lớn rồi có bao nhiêu chuyện phiền phức! Lấy trong tủ chiếc áo khoác màu tím có đai lưng rộng cùng màu, bên trong mặc áo len và quần dài màu đen. Quần áo của cô, đa số có màu sẫm, cho nên mỗi khi Sính Đình nhìn thấy lại nói: “Bây giờ đang mốt màu hồng!” Xưa nay cô không chạy theo mốt, có lẽ quá lạc hậu. Thẩm Tiểu Giai cũng từng nói một câu kinh điển: “Những thứ mốt cũng giống như những công tử sớm nắng chiều mưa, các cô nàng quan sát sắc mặt, từng bước tiếp cận, ra sức nịnh bợ, nhưng vừa rời mắt là bị bỏ!” Cho nên cô không theo đuổi cái gọi là mốt.
Bởi đây là lần đầu hẹn hò với tư cách là bạn gái, cho nên Tử Mặc phá lệ dùng chút son môi màu sáng, mái tóc cũng chải cẩn thận, để sóng to buông lơi xuống vai. Soi gương, tự cảm thấy khá hơn nhiều, câu nói không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười trang điểm thì ra vẫn có giá trị! Kiểu tóc này là Thẩm Tiểu Giai một mực kéo cô đi làm, nói là tất cả phải làm lại từ đầu.
Tuy chưa đến giờ ăn, nhưng người đến hiệu McDonald’s vẫn khá đông. Hai người chọn chiếc bàn sát cửa kính, bên ngoài là cuộc sống ồn ào, người và xe qua lại tấp nập, cách tấm cửa kính trong suốt là sân khấu cuộc đời với bao trò theo đuổi danh lợi, cô và anh dường như chỉ là khán giả đang xem biểu diễn.
Trước mặt Hình Lợi Phong, Tử Mặc luôn tự nhiên, thoải mái, chưa bao giờ ý tứ, giữ gìn mong tạo ấn tượng tốt với anh. Cầm chiếc cánh gà rán hồn nhiên gặm, Hình Lợi Phong đưa cho cô lon Coca, vui vẻ hỏi: “Sao lại nghĩ đến ăn McDonald’s?”
Tử Mặc hít một hơi thật sâu, nuốt xong mới ngẩng đầu: “Thích ăn thôi mà!”
Hình Lợi Phong nghiêng đầu suy nghĩ, như không tìm được lý do phản bác, chỉ cười: “Vậy buổi tối em muốn ăn gì?”
Cô cười hồn nhiên, thực ra cũng chưa nghĩ tới, lại uống một ngụm Coca nữa, lắc đầu. Hình Lợi Phong dường như cũng rất vui, ngửa cổ cười ha ha.
Xem xong phim, về đến nhà đã mười một giờ. Trên đường đi họ tranh luận với nhau về bộ phim, Steven Spielberg xứng đáng được coi là đạo diễn thiên tài, phim nào có bàn tay phù thủy của ông chạm vào là lập tức trở thành bộ phim kinh điển.
Tươi cười nhìn Hình Lợi Phong lái xe đi, cô thầm nghĩ, rất ổn, cuộc hẹn hò đầu tiên vẫn tốt đẹp, mặc dù không có cảm giác tim đập thình thịch nhưng cũng rất vui vẻ, thân thiện. Cảm giác có là gì, nếu người mình có cảm giác không coi trọng mình? Giống như người ta uống nước, nóng lạnh chỉ mình biết. Cuộc đời vốn chẳng thể yêu cầu người ta nên sống bình lặng! Những gì quá náo nhiệt đã không hợp với mình nữa, rốt cuộc đã qua tuổi nông nổi rồi.
Quay người đi lên phòng, cầu thang máy không có ai, tháng Chạp rét buốt, vào lúc này mọi người đã sớm đi tìm chỗ sưởi rồi. Đến trước cửa nhà, bỗng giật mình, Giang Tu Nhân đang đứng trước cửa nhà cô. Tim cô đập như đánh trống, không biết do cảm thấy may mắn vì vừa rồi Hình Lợi Phong không lên nhà, hay là do sợ anh lên gặp cảnh này sẽ khó xử, hoặc có lẽ là nhìn thấy tia hy vọng mong manh cuối cùng cũng hiện ra trước mắt... Trong chốc lát, cô quả thật không rõ vì sao tim lại đập dữ dội như vậy!
Nhìn thấy cô, anh từ chỗ tối bước ra. Đã không còn vẻ tiều tụy như hôm trước, hình như chỉ hơi gầy hơn. Hôm đó, sau khi anh ra về, họ không liên lạc lại. Đột nhiên anh lại xuất hiện trước mặt, Tử Mặc bàng hoàng, dường như không tin cảnh tượng trước mắt mình là thật, không thể có chuyện đó!
Anh đăm đăm nhìn cô, mặt lạnh lùng: “Chúng ta nói chuyện!” Không nhận ra tâm trạng anh thế nào, hình như rất bình tĩnh, có điều, không hiểu sao, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình, không phải ánh mắt của người đến nói chuyện chia tay. Lòng bỗng bắt đầu rối loạn, cô luôn cảm thấy sự bình tĩnh đó có gì bất thường, giống như sự yên tĩnh trước cơn dông.
Cô gật đầu: “Được, anh nói đi!” Cô không định mở cửa, cũng không cần thiết, đằng nào cũng chỉ cần nói vài câu là xong, hà tất phải câu nệ nói ở chỗ nào?
Anh cười, hỏi: “Đi chơi vui không?” Nụ cười chưa kịp dâng lên mắt đã tiêu tan, khuôn mặt anh lạnh lùng và tăm tối. Cô chỉ nhìn anh, không nói, lòng càng rối loạn, bởi chưa từng thấy sắc mặt của anh như lúc này, giống như họ chưa từng quen nhau. Anh tiếp tục cười, mắt cũng nheo nheo: “Chúng ta thử tranh luận một vấn đề. Em nói xem, một người đàn ông có thể hy sinh bao nhiêu cho một người phụ nữ? Giới hạn cuối cùng của sự hy sinh đó là gì?”
Cô nhìn anh không hiểu, Giang Tu Nhân vẫn đứng ở chỗ nửa tối nửa sáng, ánh đèn trên hành lang yếu ớt hắt vào, làm hiện lên một cái bóng lờ mờ. Anh vẫn cười, ung dung nhìn cô: “Ví dụ như, người được gọi là bạn trai của em có thể vì em mà từ bỏ bao nhiêu? Công việc? Tiền đồ xán lạn?” Chưa bao giờ cô nghĩ, những lời uy hiếp đốn mạt đó lại thốt ra từ miệng Giang Tu Nhân một cách trơn tru, ráo hoảnh như vậy. Quả thật, cô chưa từng nghĩ anh lại là loại người hèn hạ đến thế! Không kịp nghĩ, cô tay vung lên, “bốp” một tiếng khô khốc: “Anh là đồ bỉ ổi!”
Giang Tu Nhân không né tránh, vẫn cười, nhưng nụ cười trông đau khổ, méo mó. Chưa bao giờ cô giận đến vậy, nhìn dấu tay in trên má trái của anh, vẫn chưa hết giận. Nụ cười đó đâm vào mắt đau nhức, cô nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Anh muốn thế nào?”
Anh giơ tay sờ lên mặt, khóe miệng nhếch lên đau khổ, nhìn cô chằm chằm: “Em nói xem anh muốn thế nào?”
Cô ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh như sắp bốc lửa, bàn tay vẫn nắm chặt, khi cảm thấy móng tay ấn vào lòng bàn tay đau điếng, mới kìm được ý nghĩ muốn tát anh cái nữa: “Không thể! Anh đừng có mơ!”
Giang Tu Nhân đi đến: “Vậy chúng ta thử đánh cược xem anh ta có thể vì em đến mức nào!”
Cô nhướn mày, nhìn anh: “Nếu anh ấy bằng lòng.”
Anh đi đến trước mặt cô, dừng lại: “Anh ta bằng lòng hy sinh vì em là một chuyện, em bằng lòng chứng kiến vụ cá cược này lại là chuyện khác.”
Đó chính là tư duy của những kẻ có quyền có thế! Hình Lợi Phong bây giờ là con cá trên thớt, còn Giang Tu Nhân là người cầm dao. Cô hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn Giang Tu Nhân, lần đầu tiên cô thấy khinh bỉ bản thân, sao có thể qua lại với loại người đó đến hai năm cơ chứ? Thức ăn cuộn lên trong dạ dày, suýt nôn ra, cô quay đi, không muốn nhìn anh thêm nữa, chỉ tay về hướng thang máy, lạnh lùng nói: “Anh cút đi cho tôi!”
Giang Tu Nhân vẫn đứng bất động, rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, nó âm thầm chạm vào từng dây thần kinh, dấy lên từng cơn đau đớn. Xung quanh, ngoài tiếng gió thì chẳng còn âm thanh nào khác, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe từng nhịp đập của trái tim anh, cũng chậm, cũng nặng nề như tiếng trái tim cô.
Nghe thấy có nhà bên cạnh mở cửa sổ “rầm” một tiếng, sẵng giọng nói: “Muộn thế này còn hét tướng lên như thế! Có cho người ta ngủ không, ngày mai còn phải đi làm!”
Cô lại thấy nhẹ nhõm, như vừa trải qua một giấc mơ, anh và cô cũng đứng ở đây cãi nhau, cũng giận dỗi, nhưng cơn giận qua đi sẽ là cảnh sớm mai rực rỡ, lại âu yếm, mặn nồng. Nhưng hôm nay, rốt cuộc đã đến giới hạn cuối cùng, không còn tương lai nữa. Cô bỗng nghĩ tới câu nói của một nhà văn: “Trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi sẽ thành đường thôi”, nhưng bây giờ, tất cả mọi nơi đều có người đi qua, quá nhiều đường cũng đồng nghĩa với không có đường...
Bởi đã đi đến đường cùng...
Không chỉ một lần cô nhớ lại cảnh tượng hôm đó, băn khoăn không biết lời Giang Tu Nhân là thật hay giả. Thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Hình Lợi Phong, cô muốn thăm dò anh xem đã có động tĩnh gì chưa.
Nhưng không có bất cứ động tĩnh gì!
Tay cầm cốc trà, nhìn khói bốc lên, cô vẫn đang nghĩ tới lời anh, Thẩm Tiểu Giai vẫy vẫy tay trước mặt, cô vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Thẩm Tiểu Giai đẩy vai cô: “Làm gì vậy? Mới ba giờ chiều đã ngơ ngẩn rồi?”
Cô giật mình, nước trà trong cốc sánh ra ngoài, giả vờ bực bội: “Làm gì thế?”
Thẩm Tiểu Giai vẫn không tha: “Bây giờ vẫn chưa đến mùa xuân, xin cậu đừng có trưng ra bộ dạng ấy!”
Bực thật! Dám bảo mình tương tư mùa xuân! Tử Mặc ném tập tài liệu vào người cô bạn: “Ngứa miệng hả?”
Thẩm Tiểu Giai cười khanh khách đón lấy, để lên bàn: “Vậy phải khai ra, đang nghĩ gì? Đây sẽ tha cho!”
Cô lườm Tiểu Giai, cười: “Đang nghĩ nên lột da cậu thế nào!”
Thẩm Tiểu Giai trừng mắt: “Đồ xấu xa, độc ác, định lột da người ta! Nhớ lại xem, lúc ốm nằm bẹp ở bệnh viện, ai đã chăm sóc cậu để bây giờ đỏ da thắm thịt như thế?”
Tử Mặc nhướn mày, bật cười. Đúng là hồi đó Thẩm Tiểu Giai rất nhiệt tình, nhưng nếu nhận hết công về mình như thế cũng không được: “Thôi, thôi! Biết rồi, hôm nào mời đi ăn lần nữa là được chứ gì?”
Lúc đó Thẩm Tiểu Giai mới nhoẻn miệng cười sung sướng: “Có thế chứ! Niệm tình đằng ấy thành tâm thành ý, đây tạm tha cho!”
Mới uống ngụm nước, Thẩm Tiểu Giai đã ghé sát lại: “Tối nay cùng đi siêu thị nhé, nhân tiện cậu mời ăn luôn!”
Lâu lắm rồi không đi siêu thị, thời gian này cô rỗi nhưng Hình Lợi Phong lại rất bận, hai tuần không gặp cũng thấy bình thường, anh bận, cô lại có thời gian một mình, vui vẻ, thoải mái, thích làm gì thì làm. Thực ra nghĩ lại, cô cảm thấy tư cách “bạn gái” này thật không xứng. Khi còn ở bên người kia, cô cảm thấy vấn vương hơn nhiều, có lẽ do anh thường xuyên đến, lâu dần thành quen, không đến lại mong đợi.
Người ta khi rỗi thường hay nghĩ ngợi linh tinh, vậy là cô vui vẻ đồng tình: “Được, đi thì đi!”
Dạo quanh siêu thị một vòng, cũng không có gì muốn mua, nhưng Thẩm Tiểu Giai lại thu hoạch lớn, mấy tiếng đồng hồ đã có bao nhiêu chiến lợi phẩm, túi lớn túi nhỏ cầm không hết. Đằng nào cũng sắp đến Tết, nên sắm sửa cho mình một chút.
Lên taxi, cô thầm nghĩ, hai ngày rồi không gọi cho Hình Lợi Phong, vậy là lấy di động gọi luôn. Chuông reo mãi anh mới nhấc máy, chỉ thấy giọng anh khe khẽ: “Tử Mặc, có chuyện gì?”
“Không có gì, anh vẫn đang bận à?” Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ.
Anh khẽ “ừ” một tiếng, rồi than thở: “Anh còn chưa được ăn tối!”
Cô cười: “Việc gì phải làm bán sức như thế? Em sẽ mua bữa tối mang đến cho anh!” Đằng nào cũng tiện đường, hơn nữa trước giờ đều do anh cung phụng, lúc này cũng nên thể hiện vai trò của người bạn gái chút.
Hình Lợi Phong chỉ “ừ” một tiếng, hình như anh đang rất vội: “Em cứ đến tầng mười lăm đợi anh.”
Cô mua ít đồ ăn ở nhà hàng Đài Loan mang đi, báo tên với bảo vệ rồi đi thang máy lên tầng. Đèn ở đại sảnh sáng choang, cô ngồi trên sofa đợi. Có tiếng tranh luận ồn ào vọng ra từ căn phòng cuối hành lang, có lẽ cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Một lúc lâu sau, khi cảm thấy hơi buồn ngủ mới nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng nói mỗi lúc một gần. Hình Lợi Phong chạy đến, bối rối gãi đầu, cười: “Chờ lâu quá phải không?”
Cô lắc đầu: “Không, mới đến được một lúc!” Sờ hộp thức ăn thấy đã nguội, cô mỉm cười, ngẩng đầu hỏi anh: “Về được chưa? Mình đi ăn thịt dê đi, bên ngoài lạnh lắm!” Ngoái đầu, nhìn thấy Giang Tu Nhân, nụ cười trên môi cô vụt tắt.
Chương 9: Bỉ ổi là biểu hiện của chứng si tình
Đột nhiên hiểu ra, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô, chỉ có anh mới được phép tuyên bố không muốn tiếp tục, khi đó trò chơi mới thực sự hạ màn.
Nụ cười đông cứng trên môi, Tử Mặc chỉ liếc Giang Tu Nhân một cái, rồi ngoái đầu nói với Hình Lợi phong: “Mình đi thôi!”
Anh gật đầu: “Đợi chút, anh đi lấy cặp rồi quay lại ngay!” Cô cười nhạt, gật đầu, mắt nhìn theo anh đi vào thang máy.
Cảm giác bức bối, nghẹt thở dần tiêu tan, nhịp tim đã trở lại bình thường, cô ngơ ngẩn đứng mấy giây, rồi mới sực tỉnh, nhìn hộp đồ ăn để trên bàn trà, lúc mua nóng hổi, thơm phức là thế, bây giờ nguội ngắt, trời thì lạnh, làm sao ăn được? Tất cả là tại con người đó, anh cố tình làm khó Hình Lợi Phong! Càng nhìn càng thấy chướng mắt, cô dứt khoát vớ lấy, định mang ném đi, mới được vài bước lại thấy Giang Tu Nhân đang đứng ở cửa thang máy, chỉ có một mình, người cùng đi lúc trước không biết đã đi đâu.
Tử Mặc coi như không nhìn thấy, thản nhiên đi ngang qua, đương nhiên cô cũng không nhận ra, lúc cô lướt qua, ngón tay anh động đậy, như muốn túm lấy tay cô, nhưng cuối cùng lại ủ rũ buông xuống!
Đi ăn lẩu dê với Hình Lợi Phong. Cô gọi món xong, để quyển thực đơn xuống, ngẩng đầu, thấy Hình Lợi Phong đang tư lự khác thường, hình như đầy tâm sự. Cô giật mình, nhưng vẫn cười, hỏi: “Sao thế? Hay là anh không thích món lẩu dê?”
Lúc đó anh mới cười, vẫn xởi lởi như mọi lần: “Đương nhiên không phải, nhưng anh cũng không quá thích!”
Cô bĩu môi, sử dụng đặc quyền của bạn gái, giả bộ giận dỗi: “Vậy sao bộ dạng cứ như ăn phải thuốc sâu thế? Hay là anh giận em?”
Hình Lợi Phong cười ha ha: “Được rồi, không có gì, đừng bận tâm!” Lúc này phục vụ đã bê đồ ăn ra. Lưỡng lự hồi lâu, Hình Lợi Phong lại nói: “Dạo này có thể anh hơi bận, đừng trách anh không có thời gian dành cho em!”
Cô đang bỏ rau vào nồi lẩu, nghe anh nói vậy, tay cầm đũa buông lỏng, đôi đũa rơi “bõm” xuống, nước lẩu nóng bắn vào mu bàn tay, đau rát nhưng Tử Mặc dường như không để ý, sực nhớ tới lời nói của Giang Tu Nhân: “Một người đàn ông có thể hy sinh bao nhiêu cho một người phụ nữ? Giới hạn cuối cùng của sự hy sinh đó là gì?”
Cô chỉ cười nhạt, múc canh, che giấu sự bối rối, chăm chú nghe anh nói: “Công ty năm nay có mấy dự án lớn ở Thâm Quyến, Thượng Hải cũng có một dự án. Giám đốc Vu có ý điều anh đi, nhưng cũng chưa chắc, có thể không phải đi, vì anh cũng đang phụ trách dự án ở đây.”
Bề ngoài là thăng chức nhưng thực ra là giáng chức, tin vừa tung ra, người trong công ty ai cũng ngầm hiểu điều đó.
Giang Tu Nhân đã ra tay rồi sao? Thật vô liêm sỉ! Nhìn Hình Lợi Phong qua làn hơi nước chờn vờn, cô bỗng có cảm giác, khi nói vậy vẻ mặt anh thoáng buồn, hình như trong lòng có điều gì đó bất mãn. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân cũng thật bỉ ổi, dùng Hình Lợi Phong để quên người kia, bắt đầu một cuộc tình nhưng thử hỏi cô có chịu đầu tư gì cho tình cảm đó, thậm chí còn không mấy để tâm, còn Hình Lợi Phong lại vì chuyện này mà bị liên lụy, vậy nên...
Hình Lợi Phong là kiến trúc sư, với điều kiện và năng lực của anh, đi đến đâu cũng không phải lo lắng về vấn đề việc làm. Nhưng trong một xã hội mà tài năng không hẳn tỷ lệ thuận với đãi ngộ, nếu vì cô mà đắc tội với Giang Tu Nhân, rất có thể sự nỗ lực của anh mấy năm nay sẽ đổ xuống sông xuống biển, thậm chí còn có thể xấu hơn nếu có người cố tình phá hoại!
“Anh ta bằng lòng hy sinh vì em là một chuyện, em bằng lòng chứng kiến vụ cá cược này lại là chuyện khác!”, lời của Giang Tu Nhân lạnh lùng vang lên bên tai. Không khí trong nhà hàng rất ấm áp, nồi lẩu bốc hơi nghi ngút nhưng người cô chợt rùng mình ớn lạnh. Trong làn hơi ấm xung quanh, cô đột nhiên hiểu ra, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô, chỉ có anh mới được phép tuyên bố không muốn tiếp tục, khi đó trò chơi mới thực sự hạ màn!
Dù sao bây giờ Hình Lợi Phong cũng đã có ít nhiều thành tựu, nếu bị giáng chức, tinh thần anh sẽ sa sút, muốn phục hồi cũng cần có thời gian chứ đừng nói có thể làm lại từ đầu! Cho dù có bằng cấp, có năng lực, có kinh nghiệm, mọi thứ đều có, nhưng như vậy thì sao chứ? Khắp kinh thành có bao nhiêu con ngựa thiên lý đứng bên đường, nhưng có mấy con may mắn gặp được Bá Nhạc (1) để được phát triển thực sự? Đời thiếu gì người tài, nhưng chỉ vì kém may mắn mà cuối cùng chẳng thể làm nên đại sự!
Với bản lĩnh của Giang Tu Nhân, nếu anh cố tình làm khó thì Hình Lợi Phong chắc chắn không thể chống lại. Trong phim không hiếm cảnh chỉ cần một chứng cứ tùy tiện nào đó cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết. Cho dù không yêu nhưng trong thâm tâm cô vẫn coi anh là anh trai.
Trở về nhà, ôm chiếc gối bông ngồi thu lu trên sofa, vừa lạnh vừa mệt, cô cảm thấy mình giống như một người đã dùng đến chút sức lực cuối cùng, vùng vẫy giữa biển cả mong tìm được một chỗ bám víu, nhưng nhìn quanh chỉ thấy sóng gầm trên mặt biển xanh bất tận, đất liền không biết ở đâu.
Lạnh đến phát run, xưa nay cô vốn sợ lạnh, vừa có gió mùa Đông Bắc tràn về, cả người cô đã được bọc kín mít trong chiếc áo bông to sụ, gió không lọt vào được. Đến mùa đông, chân tay cô luôn lạnh cóng, nhưng cái lạnh này khác với cái lạnh do thời tiết, lạnh từ trong lạnh ra, từng đợt nối tiếp nhau.
Trong phòng tối om và tĩnh mịch, qua cửa sổ lờ mờ nhìn thấy ánh đèn của nhà đối diện, ánh sáng màu da cam rất ấm áp, giống như ánh sáng từ cây đèn cao đế trong phòng khách nhà mình ở thành phố quê nhà.
Lục tìm điện thoại trong túi xách, mở máy, ngón tay chậm chạp nhấn từng con số, cô vẫn nhớ rõ số máy của anh, mặc dù đã xóa khỏi danh mục nhưng khó xóa khỏi trí óc. Đó là số máy bí mật của anh, rất ít người biết ngoài một số bạn bè.
Có lẽ do lạnh, ngón tay cô đã hơi cóng, mãi mới bấm xong, lặng lẽ nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, chỉ cần nhấn nút là sẽ bước sang một khoảng trời khác.
Hít mấy hơi, nhắm mắt rồi mới ấn mạnh một cái. Đã kết nối, nhạc chuông vang lên, đó là bản nhạc họ cùng lựa chọn, trữ tình, du dương, nếu là trước đây, cô nhất định muốn nghe mãi, lòng cũng rộn vui.
Giọng anh truyền đến: “Mặc Mặc?”
Âm thanh đó hơi khàn, đầy kinh ngạc, như còn chưa tin hẳn nhưng lại bộc lộ niềm vui không giấu được...