Nếu chỉ là thoáng qua
Posted at 27/09/2015
627 Views
Đến khi cô mua tặng anh chiếc áo sơ mi, hôm đó mặc đi ăn với cả nhóm, kết quả là bị tay bồi bàn rót rượu làm bắn vào, không kìm được nổi đóa tại trận, khiến mọi người ngơ ngác. Lúc đó anh mới biết thì ra mình đã lún sâu, muốn thoát không dễ.
Con người đó đi vào lòng anh từ lúc nào? Khi tức giận, đôi mắt như đầm nước, trong vắt, long lanh, cặp lông mày cau lại, vậy là anh liền bật cười, dường như đây mới là khuôn mặt thật của cô.
Anh nhìn cô rất lâu rồi mới lẩm bẩm nhắc lại lời cô: “Anh muốn thế nào ư?” Thực ra anh muốn thế nào, chính anh cũng không biết.
Anh vốn quen nắm quyền chủ động mọi chuyện, quan hệ giữa hai người cũng vậy, chỉ có anh được quyền chấm dứt. Hôm đó trên xe, Tử Mặc lạnh lùng nói muốn kết thúc, anh chỉ thấy bị xúc phạm cực độ. Trong khi anh chưa chán cô, cô lại muốn kết thúc, điều đó làm anh không chịu nổi. Thì ra anh chỉ là trò chơi của cô!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Vậy là anh ngoái đầu, lần đầu tiên ngoái đầu trong tâm thế đặc biệt, như không nghe thấy lời cô, rồi quay lại, tiếp tục lái xe như không có chuyện gì.
Bây giờ nghĩ lại, có phải lúc đó anh đã yêu rồi? Rốt cuộc yêu từ lúc nào? Trong thời gian dài sau đó anh luôn tự hỏi, nhưng không nghĩ ra. Lần đầu tiên gặp nhau ư? Không! Cô quá bình thường, quả thực cô quá bình thường, ngoài khuôn mặt thanh tú, yên ả như hồ nước mùa thu, trang phục lại kín đáo, trông cô hơi khác thường giữa những bông hoa rực rỡ xung quanh anh.
Lần đánh mạt chược đó càng khiến anh bất ngờ, anh chưa từng gặp cô gái nào lại từ chối tiền của đàn ông, huống hồ số tiền đó đối với người làm công như cô chắc cũng không phải nhỏ.
Sau khi xảy ra chuyện đó, anh cảm thấy cô cũng chẳng có gì đặc biệt, non nớt, vụng về đến thế, có thể nói anh chưa gặp cô gái nào kỹ thuật kém như vậy. Thỉnh thoảng nghĩ lại, anh hơi nghi ngờ, có lẽ đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không thể như vậy, trong xã hội hiện đại, sex và chuyện tình một đêm đã phổ biến như ngày ba bữa cơm.
Có lẽ anh rung động từ lần đầu tiên cô nấu cơm cho anh ăn. Trong ấn tượng của anh, chưa có ai lúi húi trong bếp nấu ăn cho mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn, bữa ăn của anh đều do những người lạ phụ trách, đầu bếp chuẩn bị xong, cảnh vệ đưa lên tận phòng, lúc nào cũng là một khay đồ ăn với các món được bày ngay ngắn, chưa bao giờ anh nghĩ chúng được chế biến thế nào. Hôm đó, Giang Tu Nhân ngồi trên sofa trong phòng khách, xem tin thời sự trên CCTV, phòng bếp và phòng khách nhà cô chỉ cách tấm cửa kính hoa nhỏ, anh vẫn loáng thoáng thấy bóng cô rửa rau, xào nấu... Cô mặc áo phông dài, quần bò mài, thanh tú, trẻ trung như một nữ sinh, dáng không thật cao nhưng mảnh khảnh, xinh xắn, khác hẳn những người đẹp lồ lộ son phấn xung quanh anh.
Anh đang ngẩn ngơ thì cô đã làm xong thức ăn, vài món rất bình thường, một con cá diêu hồng hấp, một đĩa trứng rán, một bát canh nấm hương, nhưng cá tươi, trứng vừa lửa, canh nấm vị thanh ngọt. Lòng anh lâng lâng, đầm ấm và bình yên, giống như hồi nhỏ cùng ăn cơm với bà nội, được bà gắp cho mắt cá. Hôm đó anh ăn rất ngon miệng, ăn hết sạch các món cô làm.
Cứ dùng dằng như vậy, lúc ngắt quãng, lúc lại tiếp tục, giống như loài dây leo mảnh mai, yếu ớt, có thể đứt bất cứ lúc nào. Tử Mặc không chủ động liên lạc, tồn tại như có như không. Anh cũng từng thăm dò qua Sính Đình, biết cô chưa từng có quan hệ với đàn ông, huống hồ anh thường xuyên đến chỗ cô, khó tránh để lại đồ dùng ở đó, nếu cô có người tình khác chắc cũng khó duy trì.
Tử Mặc lạnh lùng nhìn anh, đã hơn hai tháng, không bao giờ cô nghĩ sẽ gặp lại anh trước cửa nhà, cảnh tượng về những ngày chung sống lướt qua trước mắt cô. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh, lúc đó cô mới nhìn rõ, trông anh có chút tiều tụy, đã quen nhìn con người lúc nào cũng đường đường phong độ, bây giờ mới phát hiện khuôn mặt đầy cuốn hút đó như đang chìm trong cô đơn và bất lực.
Hai người đứng yên, như đứng ở hai chiến tuyến, bên này không có động tĩnh, bên kia cũng không. Cô cười tự châm biếm, mạnh dạn đứng sang bên nhường đường, hào phóng mời anh vào nhà: “Giang thiếu, nếu anh có gì cần nói, xin hãy nói rõ một lần. Anh rất bận, tôi cũng không rỗi, không cần thiết làm mất thời gian của nhau!”
Anh liếc cô một cái rồi mới bước vào, trong phòng không có thay đổi gì lớn nhưng anh vẫn nhận ra. Trên bàn trà trước đây anh hay để mấy cuốn tạp chí kinh tế bây giờ trống không, đôi dép lê của anh ở cửa cũng không thấy, anh nhớ đôi dép đó có màu xanh lam, giống như màu nước biển dưới bầu trời xanh tít tắp nắng chan hòa... Xưa nay anh đâu có để ý những tiểu tiết đó. Đôi dép của anh và của cô là cùng một cặp, đôi của cô màu vàng nhạt, có hình hai con bướm sặc sỡ. Tử Mặc luôn thích bướm, thích một cách lạ lùng, dường như đã trở thành niềm đam mê.
Anh có thể nói gì? Cầu xin cô tha thứ ư? Anh biết lòng tự trọng, lòng kiêu hãnh của Tử Mặc chắc chắn không kém anh. Nếu là người tham lam, cô đã tìm cách chiều chuộng anh để có được thứ mình muốn.
Anh từng đọc một câu chuyện cười, tưởng đã quên, không ngờ lúc này vẫn nhớ rõ: “Có ba người đàn ông
Nếu chỉ là thoáng qua
quốc tịch khác nhau cùng bị giam trong tù ba năm, trưởng
trại cho phép mỗi người được nêu một yêu cầu. Người Mỹ thích hút xì gà, yêu cầu ba hộp xì gà; người Pháp lãng mạn, yêu cầu một cô gái đẹp làm bạn; còn người Do Thái nói, anh ta cần một chiếc điện thoại có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Ba năm sau, người đầu tiên đi ra là người Mỹ, miệng ngậm xì gà, hét lớn: “Cho tôi lửa! Cho tôi lửa!
” Thì ra anh ta quên không xin bật lửa. Tiếp theo là người Pháp, chỉ thấy tay anh ta bế một đứa bé, người phụ nữ đi bên cạnh cũng dắt một đứa, bụng cô ta lại đang mang thai đứa nữa. Đi ra cuối cùng là người Do Thái, anh ta nắm chặt tay trưởng trại, nói: “Ba năm nay, ngày nào tôi cũng liên lạc với bên ngoài, hoạt động kinh doanh của tôi không những không bị gián đoạn, trái lại còn tăng hai trăm phần trăm. Để cảm tạ, tôi xin tặng ông chiếc Rolls-Royce!”
Hồi đó anh đọc thấy thật buồn cười, bây giờ mới hiểu, cuộc sống luôn phụ thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người, lựa chọn thế nào thì sẽ có cuộc sống như thế. Cuộc sống hôm nay được quyết định bởi lựa chọn trong quá khứ, còn lựa chọn của hôm nay sẽ quyết định cuộc sống tương lai.
Kết cục này của anh và cô là do anh quyết định. Anh cũng từng suy tính mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng điều duy nhất bỏ qua lại là tình cảm của chính mình.
Biết rõ hôm đó cô sẽ về sớm, bởi vì anh giấu Vu Sính Đình, nhờ Tôn Bình Hoa giúp đỡ, dàn dựng một cảnh để thử xem, nếu gặp tình huống đó, Tử Mặc sẽ xử trí thế nào, cãi cọ, chất vấn hay khóc lóc ầm ĩ?
Bởi thực ra, với quan hệ của họ lúc đó, cô hoàn toàn có tư cách hỏi anh một câu tại sao. Nhưng bất luận thái độ của cô thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ lựa chọn kết thúc, bởi anh không muốn tiếp tục nữa, nó giống một cái hang không đáy, không nhìn rõ con đường phía trước, chơi vơi như trạng thái mất trọng lượng khi bước vào khoảng không vũ trụ.
Nhưng cô còn không tỏ ra kinh ngạc mà bình tĩnh, dường như chỉ là người ngoài cuộc đang xem một vở kịch mà thôi. Kịch đã hạ màn thì khán giả cũng nên ra về.
Xưa nay anh luôn kiểm soát được mọi chuyện, anh tin là chuyện này cũng không ngoại lệ, đối với anh, cô cũng như mọi cô gái trước kia, đều chẳng có mấy ý nghĩa, cho nên sau khi phát hiện mình đã lún quá sâu vào mối quan hệ với cô, anh đã đưa ra quyết định, nhưng rồi lại hối hận, hối hận vô cùng...
Hôm đó nhìn Tử Mặc bình tĩnh bỏ đi, lòng anh trào lên nỗi lưu luyến khôn tả. Bóng người con gái đó vẫn rất mảnh mai, anh đã từng vuốt ve mỗi đường nét, quen thuộc đến mức có thể vẽ ra được. Đến nỗi đêm đêm mơ thấy, trằn trọc không thể ngủ, hình ảnh hiện lên trước mắt chính là bóng dáng mảnh mai đó, lòng anh lại quặn đau.
Mỗi lần cầm điện thoại lên, theo thói quen anh lướt tìm số điện thoại của cô, nhưng anh tin, cơn nghiện này anh có thể cai được. Thực ra chẳng có chuyện gì anh không thể làm được, cho nên vẫn cố chịu đựng, đến khi không chịu được nữa, anh lại tự nhủ, quan tâm một chút đến cô bạn gái cũ của mình cũng chẳng phải tội gì tày đình.
Tử Mặc nghe máy, khách sáo buông một câu: “Chào anh!” Lúc đó anh mới nhận ra con thuyền nhỏ đã ra khơi. Khi còn bên nhau, lúc nghe máy cô cũng từng chào như vậy, nhưng bây giờ ngữ khí đã khác, không trêu đùa, không làm nũng, bởi vì đối với cô, anh đã trở thành người xa lạ.
Một người, nếu có chuyện không vui sẽ tìm ai để tâm sự? Người thân thiết hay người xa lạ? Có lẽ không ai lựa chọn người xa lạ. Anh và cô đã là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!
Anh bỗng thấy bàng hoàng, như vừa đánh mất chỗ dựa, như cả thế giới đều bỏ rơi mình, trong phút chốc bị mất tất cả. Cảm giác đó đáng sợ đến ngộp thở!
Thấy cô đi vào phòng ngủ, thời gian chỉ khoảng một phút, hoặc chưa đến, bê ra một chiếc hộp to đặt xuống nền nhà, rồi ra mở cửa, nhìn anh, nói: “Đây là đồ của anh, vốn định quẳng đi nhưng toàn hàng đắt tiền nên không nỡ. Nếu anh không có việc gì, thì xin lỗi, cũng muộn rồi, phiền anh mang đi luôn!”
Lệnh đuổi khách đã ban, không phải anh không hiểu, nhưng thái độ bình tĩnh như vậy thật sự khiến anh hoang mang, không thể hiểu cô nghĩ gì.
Anh ngước nhìn một cái, từ từ bước đến, cô ngoảnh mặt không muốn đối diện với anh. Trong chiếc hộp giấy là một số đồ dùng của anh, trong những ngày đau khổ cùng cực, cô đã vuốt ve, ngắm nghía chúng, không khóc, nhưng nước mắt chảy vào trong. Sau khi bình tĩnh lại, cô thu dọn chúng giống như thu dọn tâm trạng của mình, sắp xếp gọn gàng để vào chiếc hộp, cất dưới gầm giường không muốn nhìn thấy nữa. Lòng như mặt hồ sau cơn bão, sóng gió đã qua, tất cả đã bị chìm xuống đáy sâu, mặt nước yên tĩnh trở lại.
Đêm càng về khuya càng yên tĩnh, như lòng người, bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt. Anh đi như vậy, cũng thực sự ra khỏi cuộc đời cô. Mặc dù biết đó là kết cục tất yếu, nhưng lòng vẫn đắng, vẫn đau!
Anh nhìn cô, trên khuôn mặt thanh tú hơi ngẩng lên có một vẻ kiên định anh chưa từng biết. Thì ra anh mất cô thật rồi! Không thể! Anh từ từ đi tới, bất ngờ ôm lấy cô, cách lớp áo len dày nhưng anh vẫn nhận ra cơ thể hao gầy đó, vòng eo mảnh dẻ cơ hồ không đủ một vòng ôm.
Không đợi cô phản ứng, anh đã cúi xuống hôn, hơi thở của anh phả tới, có mùi thuốc lá, trong tích tắc cảm giác như bị sặc. Di chuyển của đôi môi vẫn quen thuộc đến choáng váng, thời gian như quay trở lại, trong một thoáng ngỡ ngàng, dường như họ chưa từng chia tay. Gió mang theo hơi lạnh, lướt qua ngọn cây. Tử Mặc bỗng sực tỉnh, anh coi cô là gì chứ? Cắn mạnh vào đôi môi hung hãn đó, anh hơi đau, nhưng vẫn không rời môi cô, tay vẫn xiết chặt.
Cô cố sức đẩy ra, rồi lại cắn, nhưng anh càng ôm chặt hơn, hơi thở cũng bắt đầu gấp dần. Hơi thở đó làm cô hoảng sợ, cuộc tập kích bất ngờ và quyết liệt như vậy, làm sao kháng cự? Đến khi cô sắp chết ngạt, không thở được nữa, anh mới chịu buông.
Cô mím môi điều chỉnh hơi thở, chân tay như không còn sức lực. Anh cúi nhìn cô, vẻ mặt vừa ngông cuồng vừa đắc ý. Hỏa khí bùng lên, cô vung tay, chỉ thấy “bốp” một tiếng đanh gọn, mặt anh từ từ hiện lên năm dấu ngón tay.
Lần này cô dùng hết sức bình sinh, anh lại không né tránh, lặng lẽ lãnh trọn cái tát.
Lòng tê tái một nỗi chua xót khôn cùng, miệng cũng đắng như ăn phải bồ hòn. Đầu ngón tay lành lạnh, cô có thể cảm nhận hơi ấm trên gương mặt anh. Trong một buổi tối, cô lại có thể tát anh hai lần!
Anh và cô, giữa họ rốt cuộc là quan hệ gì đây?
Chương 8: Vì ai vóc hạc hao gầy
Nhìn lại con đường của anh và cô, thì ra nó đã phủ đầy bụi, thời gian trôi qua, sẽ chỉ còn là một lối nhỏ trải đầy hoa trong ký ức của cô mà thôi.
Mười rưỡi sáng, đúng thời điểm bận rộn, một cô gái tóc buộc cao đuôi ngựa, mặc áo phông trắng, xách một lẵng hoa hồng đi vào. Thẩm Tiểu Giai ngẩng đầu, hai tay ôm chồng tài liệu dày cộp, vẫn không quên trêu chọc cô: “Tử Mặc, lại hoa nữa kìa!”
Mấy tuần liền, mỗi ngày đều có một bó hoa được gửi đến, phòng làm việc biến thành cửa hàng hoa, cho nên chỉ cần nhìn thấy có người mang đến là biết hoa của cô. Vẫn mười lăm bông không đổi, Thẩm Tiểu Giai tra cứu ngôn ngữ của hoa, tuyên bố, người tặng muốn thể hiện sự xin lỗi.
Xin lỗi! Mặc dù chỉ vẻn vẹn hai chữ, nhưng với anh và cô lại nặng tựa ngàn cân. Bình tâm nghĩ lại, Tử Mặc không cảm thấy anh có lỗi gì với cô, rốt cuộc anh chưa từng hứa hẹn gì. Nếu là hai người yêu nhau, gặp tình huống như thế, cô gái ít nhất cũng có thể hỏi cho rõ ràng.
Nhưng họ không thế. Quan hệ giữa anh và cô thực ra chỉ đơn thuần tiến triển từ cuộc tình một đêm, không có hứa hẹn gì, mỗi bên đều có quyền có không gian riêng. Thực ra, nếu anh nói thẳng với cô: “Chúng ta kết thúc!” là có thể kết thúc, cho nên anh lựa chọn bất cứ cách nào cũng chỉ để đánh một dấu chấm hết cho quan hệ của họ.
Trong cuộc chiến tình cảm, đến cuối cùng, dù phá được thành, chiếm được đất cũng chưa được coi là kết thúc thực sự. Chủ yếu là xem đương sự có hối hận hay không, nếu không hối hận, cũng coi như câu trả lời đã rõ ràng, lúc đó mới là kết cục cuối cùng. Nhìn lại con đường của anh và cô, thì ra nó đã phủ đầy bụi, thời gian trôi qua, sẽ chỉ còn là lối nhỏ trải đầy hoa trong ký ức của cô mà thôi...