Nếu chỉ là thoáng qua

Posted at 27/09/2015

639 Views

” Mặc dù trong xã hội hiện đại, các đôi tình nhân chung sống với nhau không phải chuyện hiếm thấy, nhưng nhiều người có tuổi vẫn thấy đó là điều không thể chấp nhận, huống hồ cô chẳng phải bạn gái cũng chẳng phải nhân tình của Giang Tu Nhân.

“May mắn lớn nhất của phụ nữ là gặp được người đàn ông thương mình. Đường đời dài lắm, nếu người ta không biết chia sẻ, không thương mình thì khó lòng đi với nhau đến hết cuộc đời.”

Cô lặng lẽ nghe, cảm giác như được trở về nhà, nấu cơm với mẹ, nghe mẹ phàn nàn, mặc dù tai có mệt nhưng rất đầm ấm, bình yên. Có lúc lắng nghe người lớn dạy dỗ, mắng mỏ cũng là có hiếu.

Chị Trương đón nắm đậu từ tay cô, nói: “Cô xinh đẹp lại hiền hậu, hèn nào lấy được người tốt! Giang tiên sinh thương cô như thế...” Chị Trương vừa rửa đậu vừa nói tiếp: “Ngày đầu tiên tôi đến, tiên sinh đã dặn kỹ cô thích ăn gì, không thích ăn gì. Bây giờ, đàn ông tốt như vậy hiếm lắm...”

Giọng chị lẫn trong tiếng nước chảy ào ào. Tử Mặc bỗng hốt hoảng, nếu biết nội tình thì chị ta sẽ nghĩ gì, cô vội cầm cốc đi ra, không muốn nghe nữa.

Do ban ngày đã ngủ chán mắt nên ban đêm cô thường trằn trọc, xoay xỏa liên tục, nhưng anh tỏ ra rất độ lượng, tự giác nhường cô nửa chiếc giường, lúc ngủ cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều, không gác chân gác tay lên người cô như trước.

Tỉnh giấc đã là gần trưa, cô mắt nhắm mắt mở buộc túm tóc sau gáy, ôm cái gối bông ra phòng khách. Như mọi ngày, ngoài phòng khách đã sực nức mùi thơm, mặc dù đầu óc vẫn còn lơ mơ, nhưng đại não thì như phản xạ có điều kiện, bụng lập tức sôi réo đòi ăn.

Đi đến cửa phòng bếp, cô nhìn thấy Giang Tu Nhân đứng bên trong, điều này không có gì đặc biệt, điều đặc biệt là anh đeo tạp dề như một ông chủ gia đình, đang quấy nồi gì bốc khói nghi ngút trên bếp. Phản ứng đầu tiên của cô là dụi mắt, lại nhìn kỹ lần nữa, không sai, chính là anh. Cô ngửi thấy mùi canh, chính là canh cá. Canh cá diếc nấu với nấm hương và chân giò hun khói! Thì ra anh biết nấu cả món đó!

Hình như cô đang nằm mơ, tim đập thình thịch, cả người ngây ra như khúc gỗ, không biết là bao lâu sau, cũng có thể chỉ mấy giây, cô vội nhảy ra ngoài.

Chạy vào phòng tắm, cô nhìn khuôn mặt như được phủ phấn hồng trong gương, khuôn mặt đã đầy đặn trở lại do thời gian vừa rồi được nghỉ ngơi và bồi dưỡng đầy đủ. Hất nước lạnh lên mặt để hạ bớt nhiệt, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong gương vẫn sáng như sao, trong veo, mới hơn một tháng sau cuộc phẫu thuật nhưng đã không còn mảy may dấu vết của một người bệnh.

Rửa mặt, chải đầu xong lại không dám đi ra. Cô nằm yên trên giường giả vờ ngủ, giường đệm vẫn còn mùi hương của anh, lòng càng thêm rối loạn. Còn chưa trấn tĩnh được, đã nghe tiếng anh gọi bên ngoài: “Tử Mặc, dậy chưa?”

Cô bỗng luống cuống, càng ôm chặt chiếc gối. Mặt gối cũng thêu nổi hình con bướm, áp vào mặt, các đường thêu chà ép vào da hơi ngưa ngứa, lại hơi đau đau. Thì ra xưa nay mình ngốc thật, đã nghĩ thế nào thì không có cách gì thay đổi được.

Anh khẽ đẩy cửa bước vào, thấy cô cuộn tròn trong chăn thành một đống nhỏ: “Vẫn ngủ vùi cơ đấy!” Anh mỉm cười vuốt tóc cô, mái tóc đã dài ra kha khá, mềm và trơn giống như cơ thể cô, vừa nghĩ vậy, người anh đã nóng bừng.

Dạo này, ban đêm cô thường ngủ không yên. Bác sĩ nói, giai đoạn vết thương lên da non thường vừa đau vừa ngứa, nhất là rất ngứa, nhưng lại không thể gãi, sẽ rất khó chịu, nhưng Tử Mặc không hề rên, chỉ nhăn mặt xoa nhẹ vết thương, mặc dù vết khâu không lớn nhưng vẫn khó chịu.

Vẫn giả vờ ngủ, nằm im không dám động đậy, cảm giác được anh vuốt ve vết thương thật dễ chịu, tựa như bàn tay bố năm xưa, mỗi lần cô bị sốt, bàn tay bố lại nhẹ nhàng sờ trán, cũng êm ái như vậy...

Lát sau, anh đứng dậy, đi ra. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có lẽ anh đang tắm. Tử Mặc từ từ ngồi dậy, đá tung chiếc gối từ trên giường rơi xuống đất. Ngồi ngây ra một lát, lại bò xuống nhặt lên, trong lòng vẫn rối ren, không hiểu thế nào, cô lại buồn bực ném đi. Anh vừa tắm xong, mặc quần áo bước ra, đúng lúc bắt được chiếc gối: “Sao thế? Mới sáng sớm đã giận dỗi gì mà trút hết vào cái gối vô tội!”

Cô đang bấn loạn, không muốn nhìn anh, liền ngoảnh mặt sang bên: “Buồn chết đi được! Anh cứ ngồi nhà suốt ngày thử xem!”

Anh đang lau tóc bằng chiếc khăn bông to, ngước nhìn cô. Bộ dạng uể oải đó sao lại quyến rũ đến thế! Vừa ngang tàng vừa gợi cảm! Không xuất hiện ở nơi nào long trọng, anh đẹp như thế, quyến rũ như thế để làm gì chứ?!

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Sao hôm nay anh không đi làm?”

Nếu thời gian này không bận công trình, anh đã dành nhiều thời gian hơn cho cô. Thấy Tử Măc có vẻ thật sự bức xúc, anh vội cười dỗ dành: “Được rồi! Hôm nay anh đưa em ra ngoài! Em muốn đi đâu cũng được!”

Lúc đó cô mới nhoẻn miệng cười.



Chương 6: Chia tay



Sự vận động, phát triển của mọi sự vật luôn gắn với những quy tắc nhất định, cuộc sống cũng vậy. Từ đỉnh núi rơi xuống, thực ra không cần quá nhiều thời gian, giống như anh và cô.

Đã hẹn đi ăn ở nhà hàng Pháp. Tử Mặc gần như đã bình phục hoàn toàn, mấy ngày nữa là có thể đi làm nhưng anh không đồng ý, cô đành gọi điện cho sếp Vương, nói là sức khỏe bình phục chậm, muốn xin nghỉ thêm vài ngày nữa, sếp cũng vui vẻ đồng ý, lại cho nghỉ hai tuần.

Đã hẹn sáu rưỡi anh về nhà đón, nhưng buổi chiều ngủ dậy không có việc gì làm, quá chán ngán. Nghĩ bụng đằng nào buổi tối cũng phải ra ngoài, cô quyết định đi luôn, hẹn anh buổi tối đến thẳng nhà hàng chắc cũng không có vấn đề gì. Bình thường anh có giận cũng không cãi vã với cô, sẽ chỉ làm mặt lạnh không nói. Một căn hộ rộng thênh thang chỉ có hai người ở, rất trống trải, lại thêm dạo này cô phải ở lỳ trong nhà, nếu xảy ra chiến tranh lạnh sẽ khó chịu thế nào! Cho nên gần đây cô luôn nghe lời anh, anh không cho phép ăn đồ ăn nhanh kém dinh dưỡng như khoai tây chiên, cô không dám ăn trươc mặt anh, không cho cô xem ti vi quá khuya nên cô chỉ dám xem ban ngày... coi như đã thấu hiểu thế nào là dương thịnh âm suy!

Do mới bình phục sau phẫu thuật, cô cũng thận trọng không dám đi nhiều, chỉ dạo loanh quanh gần khu vực nhà hàng. Đây là con phố sầm uất nhất, đương nhiên có nhiều nhà hàng, cô cũng chẳng muốn mua sắm gì, chủ yếu đi dạo cho đỡ buồn. Theo kinh nghiệm những lần đi mua đồ trước đây, sự khác biệt lớn nhất giữa cửa hiệu nổi tiếng và cửa hiệu bình thường là ở khâu phục vụ. Khách vừa bước vào là các cô nhân viên với ánh mắt tinh tường, dầy dạn kinh nghiệm, chỉ liếc thôi là phân biệt được đẳng cấp qua trang phục trên người khách, từ đó quyết định thái độ phục vụ.

Tử Mặc ăn vận rất bình thường, áo phông rộng thùng thình, quần jean, lại đi đôi xăng đan da, nhưng các cô nhân viên của cửa hàng vẫn cung kính, lịch thiệp, miệng cười tươi như hoa, giới thiệu những bộ váy áo, nói là mẫu mới nhất của mùa hè này.

Cô cũng ngắm nghía một hồi, hàng ren đang là mốt năm nay, rất quý phái, khác hẳn phong cách tiện lợi, thoải mái hằng ngày của cô, nhưng vẫn cầm vài bộ ướm lên người, tỏ vẻ không hài lòng.

Bước ra khỏi cánh cửa kính do cô nhân viên lịch sự kéo ra, vẫn còn đang băn khoăn không biết tại sao hôm nay lại được mấy cô kia chăm sóc nhiệt tình như vậy, nhìn vào cửa kính, mới giật mình vỡ lẽ. Thì ra tay cô khoác chiếc túi xách nhãn hiệu Chanel anh tặng, cô có thói quen nhét vào túi đủ thứ lặt vặt, thấy cái túi to như vậy nên tiện tay mang đi. Lần trước Thẩm Tiểu Giai còn hỏi: “Mới trúng mánh hay sao mà lại xài cái túi xịn thế này?”

Cô cười, trả lời: “Hàng Quảng Châu loại A, hai trăm sáu mươi tệ, nếu cậu thích mình giảm giá cho, lấy cậu hai trăm rưỡi!”

Thẩm Tiểu Giai vớ tập tài liệu ném cô: “Đã không có tiền còn sĩ, cậu mới dùng đồ hai trăm rưỡi!”

Tiện đường cô rẽ vào một cửa hiệu nổi tiếng của châu Âu, chuyên bán trang phục dành cho nam giới, trông rất phong cách. Com lê, sơ mi, cà vạt và các loại phụ kiện kiểu dáng nghiêm túc hơi cổ điển, màu sắc cũng thiên về các màu truyền thống, nhất là màu đen và xanh lam đặt bên cạnh những kiểu dáng, màu sắc đang thịnh hành trông cực kỳ nam tính, lại sang trọng, rất phù hợp với anh.

Dạo một vòng, thấy có mấy bộ quần áo ưng ý, nghĩ đến việc xưa nay anh thường xuyên tặng quà cho mình, cũng nên có đi có lại cho phải đạo.

Nhà hàng Pháp bài trí theo phong cách đặc trưng của người Pháp, lãng mạn, thoải mái và dễ chịu. Cô vừa đẩy cửa vào đã được đội ngũ phục vụ cung kính đón tiếp. Giang Tu Nhân đã đặt chỗ trước, nên cô đành phải báo danh, sau đó được phục vụ dẫn vào phòng riêng. Anh vốn thích yên tĩnh, ngoài những lúc bất đắc dĩ, hầu như anh không thích ăn ở phòng rộng.

Khăn trải bàn bằng ren, đèn chùm pha lê, kính cửa hoa văn nổi, lấp lánh sang trọng. Tử Mặc gọi một tách cà phê, vừa nhâm nhi vừa đợi anh. Cũng may anh không có ở đây, nếu không nhất định sẽ không cho cô uống, vì nếu cô uống cà phê, nhất định buổi tối mắt sẽ mở trừng trừng, trằn trọc đến sáng. Từng được trải nghiệm một lần, nghĩ đến lợi ích của mình, anh nhất định không cho cô uống cà phê buổi tối nữa.

Cũng không soi gương nhìn lại mình, bản thân anh bình thường uống cà phê như nước. Khi cô ngồi trên thảm xem phim, anh thích tự tay đun cà phê. Cà phê Kopi Luwak (1) đặc sản của Indonesia, nghe nói là loại cà phê đắt nhất thế giới hiện nay, do sản lượng có hạn, cách pha cũng hết sức đặc biệt. Vì sao đặc biệt? Là bởi hạt cà phê này được loài chồn châu Á ăn xong, thải qua đường tiêu hóa nên mới có vị thơm đặc biệt không thể nào thay thế, bởi quá trình tiêu hóa của chồn sẽ phân giải protein có trong cà phê thành phân tử nhỏ hơn, ngoài ra, một số chất khiến cà phê có vị đắng cũng bị loại bỏ hoàn toàn trong quá trình đó. Do vậy, loại cà phê này càng có hương thơm đặc biệt, đến nỗi mỗi khi anh uống loại cà phê đó, cô lại giả bộ buồn nôn, nhăn mặt, lè lưỡi khiêu khích: “Trời ơi, mùi gì kinh thế? Mau mở cửa ra!”, khiến anh dở khóc dở cười.

Từ phòng rửa tay đi ra, lúc trở về phòng, cô thoáng nghe có người gọi mình, quay đầu, thì ra là trưởng phòng số sáu, Tịch Thiếu Khiêm. Anh ta tươi cười đi đến: “Sức khỏe thế nào rồi?”

Cô cũng cười: “Khỏe nhiều rồi! Cảm ơn anh!” Trái đất tròn, thiên hạ rộng lớn nhưng vẫn dễ gặp người quen. Ở lỳ trong nhà một thời gian, bất ngờ gặp người cùng công ty, liền đứng lại chuyện trò, hỏi thăm tình hình các đồng nghiệp.

Tịch Thiếu Khiêm vừa nói vừa liên tục nhìn về phía sau, cô cũng bất giác ngoái lại. Một người đàn ông nước ngoài ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, mũi khoằm, vừa nhìn đã biết là người Pháp. Xem ra anh đến đây với khách, cô không tiện nói nhiều, vội cáo từ: “Anh cứ tự nhiên. Em cũng có việc!”

Trở về phòng, Giang Tu Nhân đã đến, vừa được đi dạo thoải mái, tâm trạng cô rất tốt, hớn hở hỏi anh: “Chẳng phải đã hẹn bảy giờ đến mà?”

Anh ngẩng đầu, mặt lầm lì hình như không vui, không biết có phải công việc có vấn đề gì trục trặc.

Cô cũng không vặn hỏi. Lát sau, phục vụ mang đồ ăn lên. Có lẽ do vừa đi dạo, bụng đói cồn cào, cô ăn rất ngon miệng, hết bay một suất bít tết rượu vang, một suất bánh kẹp váng sữa, một phần bánh pudding, ăn xong miếng cuối cùng, cô mãn nguyện thở phào. Hai tháng liền, cô toàn ăn canh bổ dưỡng, cho dù chị Trương có đổi món nhưng vẫn không tránh khỏi trùng lặp, phản ứng đầu tiên là muốn đổ bỏ, nhưng lần nào chị Trương cũng giám sát việc ăn uống của cô nên cũng không tiện đổ. Buổi tối anh về, không ép cô húp thêm canh đã là tốt lắm rồi, cô đâu có to gan dám trêu chọc anh!

Trở về nhà, mặt anh vẫn chưa hết lầm lì. Tử Mặc cởi giày, đi chân trần trên sàn gỗ. Tuy được ăn no uống đủ, lại được đi dạo phố nên tâm trạng cô cực tốt, nhưng vừa ngồi xuống đã thấy mệt, không muốn động đậy, vậy là ngồi lỳ trên sofa.

Anh đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng cửa đánh “rầm”. Đã không còn lạ với trò hỉ nộ thất thường của anh, cô liền nhắm mắt thư giãn, lại thấy mơ màng buồn ngủ. Lâu lắm không đi bộ, hôm nay đi dạo về mới thấy, sau phẫu thuật cơ thể đúng là yếu hơn trước.

Không biết bao lâu sau, cô cảm giác bị anh ôm cổ, hôn môi, quyết liệt như chiếm đoạt, không cho kháng cự. Cô đẩy mạnh anh ra, anh vẫn phớt lờ, lại đẩy mạnh hơn: “Buông ra!”

Tay anh bắt đầu sờ soạng, hơi thở gấp dần, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt, dường như hai người đang chơi trò đuổi bắt, hình như anh muốn cô phải khuất phục, mọi phản kháng đều vô ích.

Cô thở dốc, đành xin tha mạng: “Vết thương vẫn còn đau!” Dù nói rất nhỏ, lại có chút phân vân, nhưng anh vẫn hơi buông lỏng, thở hổn hển, sắc mặt tuy vẫn lạnh nhưng ánh mắt bắt đầu mê loạn.

Anh nhìn cô, hơi lùi sau mấy bước, chợt giẫm lên vật gì cưng cứng. Cô cũng nhìn thấy, ngồi bật dậy, nói: “Cẩn thận!” Anh cúi nhìn, thì ra là túi đồ, cô nhặt lên, bỗng nhoẻn cười, đưa cho anh: “Nếu làm hỏng thì anh tự chịu trách nhiệm!”, rồi quay người đi vào phòng ngủ. Chưa đến cửa đã bị anh đuổi kịp, một tay tóm eo cô, mặt vẫn sầm sì nhưng mắt chợt lóe sáng: “Em mua à?” Đúng là ngốc, vậy mà cũng tốt nghiệp đại học! Không mua, chẳng lẽ là lấy trộm, hay đi cướp của ai? Tử Mặc này không có gan cũng không có sức làm chuyện đó, huống hồ bây giờ vừa ốm dậy!

Đẩy tay anh ra, cô vội nói: “Vâng, vâng! Em mua!” rồi chuẩn bị đi tắm, nhưng đã bị anh ôm từ phía sau, động tác cực nhanh nhưng vẫn tránh được vết thương của cô, thong thả đi về phía giường ngủ.

Cô hiểu chuyện sắp xảy ra, vội đẩy anh: “Đừng! Vết thương vẫn còn đau....

XtGem Forum catalog