Này anh! Tôi không phải là ôsin
Posted at 27/09/2015
353 Views
Đi mãi đi mãi mà vẫn không biết đi đâu, cuối cùng nhận ra là bị lạc đường lúc nào không biết. Nó vò đầu bứt tai, mấy hôm nay nó lơ đãng quá, lúc nào cũng nghĩ đi đâu đâu. Chợt nhớ ra nó có cầm hồ sơ theo. Thôi thì đã lạc rồi, tiện thể đi xin việc luôn cũng được. Đi được một đoạn nữa, nó va phải một người, quay lại định xin lỗi thì chả thấy người đấy đâu. Thấy hình như, cái người nó vừa va phải có làm rơi cái gì đó. Hóa ra đó là một cái card visit kèm theo một tờ giấy. Mở ra, cái chữ đầu tiên đập vào mắt nó “Tuyển Nhân Viên”. Nó chết đuối như vớ được cọc, lần theo chỉ dẫn trong tờ giấy nó tìm đến công ty đang tuyển nhân viên.
Nộp hồ sơ xong xuôi, nó nhớ ra tên công ty là Steven. Vội hỏi cô tiếp tân.
- À, cô cho tôi hỏi, giám đốc công ty tên gì ạ?
- Steven.
Nó hơi giật mình khi nghe đến cái tên Steven. Chẳng nhẽ bố nó mở công ty làm ăn riêng mà không cho 3 anh em nó biết? Chết rồi, thế thì không thể xin việc ở đây được. Nó vội vàng rút lại hồ sơ và ra đứng chờ thang máy. Trời đất, thang máy đang sửa chữa. Thế là nó lại phải cuốc thang bộ mà đi xuống.
…….. Rầm…….
Sao hôm nay xui thế không biết, đụng phải người ta hai lần.
- Tôi xin lỗi, anh có làm sao không?
Nó quay sang nhìn cái người nó vừa đụng phải. Đây là một chàng trai cao ráo, tầm khoảng 26, 27 tuổi, anh chàng có một nước da trắng mịn, có thể nói là trắng hơn cả con gái, mái tóc màu hạt dẻ, nhưng ấn tượng với nó nhất vẫn là đôi mắt màu nâu trầm, ẩn chứa trong đó rất nhiều nỗi niềm. Quả thực anh chàng này rất đẹp trai.
- Này, cô không có mắt à. Ban nãy đụng phải tôi ngoài đường, tôi đã tha cho rồi, mà bây giờ vẫn thế, mắt cô để đi đâu hả. Có biết tôi đang bị thương không.
Đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ mông lung thì bị tiếng của anh chàng kia cắt đứt. Gì chứ, dù sao cũng xin lỗi rồi mà. Người đâu mà khó chịu. Nhưng dù sao ban nãy đụng phải người ta ở ngoài đường, chưa kịp xin lỗi nên bây giờ phải cố nhịn một chút.
- Anh có làm sao không? Cho tôi xin lỗi.
- Sao chăng cái gì, xin lỗi mà xong à.
Thật là hết nói nổi mà. Muốn tiền thì nói, việc gì mà phải vòng vo mất thời gian.
- Thế bây giờ anh muốn gì?
- Muốn cô đền tội chứ muốn gì.
- Tiền đúng không? – nó rút từ trong ví ra một cọc tiền và đưa cho anh chàng kia.
- Hơ, cô coi thường tôi quá rồi đấy. Tôi muốn cô đền tội chứ không phải đền tiền.
- Thế bây giờ anh muốn cái gì?
Anh chàng tiến sát về phía nó, như phản xạ nó đi giật lùi về phía sau. Cuối cùng nó bị anh chàng kia ép sát vào tường, một tay anh ta chống tường, tay kia thì đang phải bó bột nên không chống được.
- Anh đừng có làm cái gì quá đáng đấy, tôi kêu cứu bây giờ.
Anh chàng kia vẫn cúi sát mặt mình vào mặt nó. Nó nhắm chặt mặt, tay nắm thành nắm đấm. Đang định cho một chưởng vào mặt tên kia thì hắn lên tiếng.
- Cô….. đến làm ôsin cho tôi trong vòng 2 tháng……
Chương 2: Ôsin
- Gì hả? Làm ôsin sao? Đừng có mà mơ.
- Này, nên nhớ cô vừa đụng phải tôi đấy.
Nó bí quá không bật lại được câu gì. Vẫn cái giọng đấy hắn lại lên tiếng.
- Nếu cô đồng ý, cô có thể ở lại nhà tôi, tôi sẽ trả lương hằng tháng cho cô.
- Có lương nữa hả?
- Đúng – trên môi hắn nở một nụ cười.
- Tôi đồng ý.
- Tốt lắm, vậy bây giờ về nhà tôi – hắn xoa đầu nó rồi kéo nó đi.
……………….
Nhà hắn ở khá xa trung tâm thành phố, ngôi nhà này không lớn. Nó ở sát bờ biển, không gian xung quanh rất im ắng. May mà nhà hắn không lớn, cái nhà này mà to bằng cái nhà của bố nó, chắc lau dọn cả ngày cũng không hết mất. Bỗng nó cảm thấy hối hận khi đuổi việc mấy người làm.
- Nhà anh đây hả?
- Ừ. Sao? Có vấn đề gì à?
- À không, không có gì.
- Đừng có vội mừng. Nhiệm vụ của cô không chỉ có lau dọn thôi đâu, cô còn phải phục vụ tôi nữa đấy – vừa nói hắn vừa nhấn nó xuống ghế rồi cởi áo ra.
Nó sợ hãi co rúm người lại. Cái gì thế này, hóa ra mình bị lừa sao. Không phải đến đây làm ôsin mà là làm…… Á trời ơi, đời con gái của mình đến đây là hết sao.
- Đừng có đụng vào người tôi – nó hét lên.
- Cô nghĩ gì mà tôi đụng vào người cô làm cái gì. Đi giặt áo cho tôi – hắn đưa cái áo ra trước mặt nó.
- Hả – nó dần dần mở mắt.
Trời đất, hắn đang cởi trần sao. Từ bé đến lớn, ngoài nhìn thấy Andrew cởi trần ở nhà ra thì nó chưa từng thấy một tên con trai nào cởi trần cả. Nhưng thấy rồi mới biết, không chỉ có Andrew mới đẹp mà còn nhiều người có một thân hình như siêu mẫu, điển hình là tên này.
- Cô nhìn cái gì vậy?
Hắn nói làm mặt nó vốn đã hồng, bây giờ lại chuyển sang màu đỏ hơn. Bất chợt khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng vô cùng đểu cáng.
- Hay là cô muốn……
Hắn từ từ cúi xuống cổ nó. Tay hắn bật chợt đưa lên eo, từ từ kéo áo nó lên. Nó giật mình khi tay hắn chạm vào dây áo lót mình. Gì đây. “Tên…… BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…………………” – nó hết lên.
Vậy là hắn nhận ngay một chưởng vào bụng. Và tất nhiên thủ phạm gây ra việc này không ai khác ngoài nó. Nó đạp cho hắn một phát nữa rồi đứng dậy.
- Ai da. Tôi không ngờ nội công của cô thâm hậu đến thế đấy. Thôi từ lần sau tôi không dám dây vào cô nữa – hắn ôm bụng méo mó nói.
- Thử đụng vào tôi lần nữa xem, tôi cho anh biết tay.
Nó ôm cái áo anh ta vừa thải ra mang đi giặt.
- Phòng của tôi ở đâu? – nó nói trong khi vẫn đang dẫm đạp lên đống quần áo của hắn. Con trai gì mà rõ lắm quần áo.
- Cạnh phòng tôi.
- Ừm – nó lại giẫm đạp tiếp, mà lạ là nó đạp rất hăng như trút giận lên đồ của cái người mà mình ghét.
Điện thoại của nó khẽ rung. Là Andrew gọi. Nó bắt máy.
- Mày đang ở đâu đấy? Về nhà nhanh, có chuyện rồi.
- Vâng, em về ngay đây.
Nói rồi nó cúp máy rồi chạy ra ngoài để mặc hắn vẫn đang ngạc nhiên ngồi trên ghế không hiểu chuyện gì.
- Chuyện gì thế nhỉ?
——————-
Nó vào nhà...