Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

1054 Views



Tiêu Dương lái xe đến trường đại học cũ của họ, dừng trước quán trà Lương Mộc Duyên. Cô lại nghĩ, anh rất giống Thiên Trần, đều muốn trở về nơi có nhiều kỷ niệm.

"Nghe nói em và Hứa Dực Trung đã đính hôn?".

"Vâng".

Tiêu Dương rõ ràng suy nghĩ, đắn đo khá lâu, "Nghiêu Vũ, chúng ta quen nhau cũng bảy tám năm, đã là bạn cũ, anh nói thẳng vậy. Nếu sư huynh không như em nghĩ, em có lựa chọn anh ấy không? Thực ra Tư Thành về nước là muốn làm lại với em, lúc đó hình như em chưa bắt đầu với Hứa Dực Trung".

Nghiêu Vũ ngây người, không như mình nghĩ? "Em nghĩ thế nào? Đồng Tư Thành nói gì với anh?".

"Không nói gì, mùa đông năm ngoái, có lần Tư Thành, vô tình thổ lộ, em cho là anh ấy quá tính toán".

Nghiêu Vũ nhìn ly cafe trước mặt, cô vẫn chọn Mocha, không phải vì không quên được Đồng Tư Thành, mà vì đã trở thành thói quen. Thói quen này đã không còn liên quan tới anh nữa.

Chiếc nhẫn trên tay thỉnh thoảng lại lóe sáng, làm cô nhớ tới đôi mắt lóng lánh của Hứa Dực Trung.

"Lúc đó em quá khích động, hiểu lầm lời nói của Đông Tư Thành, em xin lỗi. Còn có lựa chọn anh ấy hay không, thật ra hồi đó em vẫn do dự, bây giờ đã nghĩ ra rồi, Hứa Dực Trung hợp với em hơn, không phải Đồng Tư Thành không tốt".

Tiêu Dương mím môi, chuyển chủ đề, "Thiên Trần thế nào?".

Câu hỏi dường như chỉ vô hình, Nghiêu Vũ nhìn mái đầu hơi cuối của Tiêu Dương, thầm thở dài não ruột, cô định nói thật với anh, nhưng lại nghĩ tới lời Hứa Dực Trung, nhiều vấn đề có thể trở nên phức tạp nếu cô can dự vào.

Nếu Tiêu Dương biết tình trạng của Thiên Trần, anh sẽ thế nào? Anh vừa mua xe cho vợ. Lẽ nào Tiêu Dương sẽ ly hôn, quay lại với Thiên Trần?

Nghiêu Vũ đột nhiên hiểu ra, vì sao người ta khó ly hôn? Cả hai đều có gia đình riêng, với những trách nhiệm không thể thoái thác. Tiêu Dương và Thiên Trần quay lại với nhau, e cũng khó như lên trời.

"Tiêu Dương, nếu anh thực sự vẫn quan tâm Thiên Trần, hoàn toàn có thể coi cô ấy là bạn, mọi chuyện đều có thể trực tiếp hỏi cô ấy. Em biết nói với anh thế nào, tốt hay xấu vẫn nên do Thiên Trần nói ra. Theo em biết, cũng vẫn ổn".

Tiêu Dương hơi ngẩng đầu, có vẻ không hài lòng: "Nghiêu Vũ, vì em là bạn thân nhất của Thiên Trần, anh mới hỏi. Cho dù em nói thật tình trạng của Thiên Trần, anh cũng sẽ không làm khó cô ấy. Anh ...anh cũng sẽ không làm gì có lỗi với vợ, anh mới cưới được hai tháng".

Nghiêu Vũ giật mình, cô đã nói sai điều gì sao? Bỗng nhiên thấy khó xử, cúi đầu khẽ nói: "Xin lỗi, Tiêu Dương, em chỉ không biết nói thế nào, sợ gây ra những phức tạp khó lường, càng không biết nói thế nào là tốt nhất đối với hai người".

"Nghiêu Vũ, xin lỗi, anh rất buồn, một lần anh nhìn thấy Thiên Trần trên phố, anh theo cô ấy suốt một quãng dài, cô ấy đi như không có mục đích, giống như mọi thứ xung quanh đều cách cô ấy rất xa. Thiên Trần như vậy... anh rất lo lắng". Tiêu Dương buồn bã nhớ lại hình bóng của Thiên Trần hôm đó.

Thiên Trần giống như khúc gỗ, mất hết sinh khí.

Nghiêu Vũ trầm ngâm rất lâu, giọng đắn đo: "Tiêu Dương, nếu anh thực sự muốn biết, em có thể nói với anh cuộc sống hiện tại của Thiên Trần, nhưng anh phải đảm bảo, trước khi Thiên Trần đến tìm, anh không được xuất hiện, bây giờ cô ấy rất dễ bị tác động!".

Tiêu Dương đứng bật dậy, nhìn Nghiêu Vũ, rõ ràng anh rất bực. Môi run run định nói, lại từ từ ngồi xuống: "Anh hiểu ý em, rốt cuộc, anh cũng đã kết hôn".

"Tính cách hai người đó không hợp nhau. Anh biết gia đình Thiên Trần... anh đã để lại ấn tượng quá sâu đối với cô ấy, Thiên Trần sẽ thích nghi dần. Nói thật, em rất sợ anh đến gặp, Thiên Trần lại muốn quay về với anh. Rồi lại đau khổ nghĩ đến bố mẹ. Như vậy sẽ phá hoại cả hai gia đình, Thiên Trần càng khổ tâm".

Mặt Tiêu Dương u ám, Thiên Trần của anh sống thế nào? Nghiêu Vũ nói đúng. Nếu anh và Thiên Trần có thể đến với nhau, sẽ không xảy ra chuyện này. Bây giờ càng khó.

Anh hiểu, nếu biết tình hình của cô, anh sẽ hối hận, nhưng vẫn muốn biết. Tiêu Dương trấn tĩnh nói tiếp: "Em yên tâm, anh chỉ muốn biết".

Hiện thực tàn nhẫn như vậy, anh muốn quan tâm cô cũng chỉ dám âm thầm sau lưng. "Anh đừng nói với Thiên Trần, cô ấy biết, sẽ càng phức tạp, Thiên Trần vốn mềm lòng".

Rời quán trà, Nghiêu Vũ bỗng nhớ lần đầu gặp lại Tuệ An ở đây ba năm trước. Cô đến sớm nhất, lặng lẽ nhớ lại kỉ niệm với Đồng Tư Thành.

Cô quyết định, từ nay không đến Lương Mộc Duyên ghi dấu quá nhiều hồi ức này nữa.

"Nghiêu Vũ, em chưa mở chiếc hộp Đồng Tư Thành tặng, phải không?". Lúc xuống xe, đột nhiên Tiêu Dương hỏi.

Câu hỏi như tình cờ, nhưng cơ hồ có ẩn ý. Nghiêu Vũ băn khoăn, về đến nhà bắt đầu lục tìm chiếc hộp.

Trong chiếc hộp lớn đựng những ly, cốc uống rượu, cô tìm thấy chiếc hộp xinh xắn đó. Nghiêu Vũ cầm lên khẽ lắc, bên trong có vật gì. Cô lấy chiếc khuyên tai vàng hình chìa khóa, lúc sắp mở hộp, tay không hiểu sao run run.

Trực giác mách bảo, bên trong đựng một thứ vô cùng quan trọng, cô bỗng thấy sợ, sợ bên trong có gì đó sẽ phá vỡ tất cả mọi thứ trước mắt cô.

Nhìn chiếc hộp rất lâu, Nghiêu Vũ vẫn không dám mở, nỗi sợ mỗi lúc càng tăng.

"Dực Trung, anh ở đâu?".

Hứa Dực Trung cười ha hả: "Em cứ có chuyện mới gọi anh thân thiết như thế, anh đang ở tập đoàn, có chuyện gì?".

"Em nhớ anh, Dực Trung, em rất hoảng loạn, hoảng loạn vô cớ...".

"Sao lại hoảng loạn? Có chuyện ư?". Hứa Dực Trung bỗng có cảm giác lo lắng, người ta thường hoảng loạn vào lúc xảy ra cái điều họ sợ hãi nhất, Nghiêu Vũ sợ điều gì chăng?

Nghiêu Vũ không tiện nói với anh câu hỏi của Tiêu Dương, chỉ đăm đăm nhìn cái hộp, lòng hiếu kì thôi thúc cô mở hộp. Nhưng lại do dự, Đồng Tư Thành không vô cớ đưa cho cô vật đó. Anh chỉ muốn khiến cô cảm động, bỏ công sức như thế, còn đánh đôi khuyên hình chiếc khóa, bên trong nhất định có gì đặc biệt.

Nghiêu Vũ im lặng, Hứa Dực Trung cảm thấy có gì bất thường, vội nói: "Bây giờ em đang ở nhà, đừng làm gì hết, ngoan, đợi anh đến".

Nghiêu Vũ cúp máy, ngồi bên bàn, ngơ ngẩn nhìn chiếc hộp.

Lòng mỗi lúc một rối, lại nhớ vẻ ngập ngừng, giọng nói ẩn ý của Tiêu Dương. Đồng Tư Thành tặng cô lạc viên ở thị trấn cổ... Nghiêu Vũ nghiến răng khẽ xoay chìa khóa, nắp hộp "tạch" một tiếng mở ra.

Một chiếc USB lặng lẽ nằm bên trong, loại 2G.

Nghiêu Vũ thở một hơi dài, Đồng Tư Thành để gì trong chiếc USB này? Cô cầm lên, vỏ ngoài bình thường, không có kí hiệu gì.

Cô nắm chiếc USB trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nôn nóng, cắm ngay vào máy tính.

Rê chuột, trong đĩa có hai folders, đánh số một và hai.

Nghiêu Vũ kích chuột, bên trong hiện ra la liệt những bức hình.

Cô mở file thứ nhất, đó là hình con dấu khắc tên cô, kiểu chữ Triện, khắc nổi. Nghiêu Vũ lại mở file thứ hai, vẫn là tên cô, khắc kiểu chữ Lệ, khắc chìm. Cô kích nhanh vào từng hình. Đó là những con dấu, vuông, chữ nhật, tròn, bầu dục, trụ... con dấu được in ra rồi scan đưa vào vi tính. Chúng được in trên các loại chất liệu, gỗ, đá Thanh Điền, đá Hoàng Đông, đá Kê Huyết, sừng, ngọc thạch... thể chữ biến hóa muôn hình.

Nghiêu Vũ, Vũ, Nghiêu Nghiêu.

Nghiêu Vũ đột nhiên nhìn thấy ngày tháng đè trên từng bức hình...

XtGem Forum catalog