Snack's 1967

London còn xa lắm

Posted at 25/09/2015

396 Views

Càng không bao giờ có chuyện anh kiên nhẫn để ngồi chỉnh từng lỗi sai cơ bản trên cương vị của một thầy giáo. Đã từng…đã từng rất nhiều lần, cô nài nỉ anh bằng mọi cách chỉ để anh dạy cô phân biệt những tiết tấu đơn giản và nhận biết các nốt nhạc một cách dễ dàng. Nhưng đáp lại cô vẫn là câu nói lạnh lùng: “ Em thật là phiền phức!”. Tất nhiên, sau đó anh lại hôn cô hoặc đại loại là tìm một lý do nào đó để từ chối đề nghị cô vừa đề xuất. Hoá ra tất cả đều có thể thay đổi. Hoá ra xa cô, anh đã thật sự trở thành một người khác…

.....

Hoàng Sơn trở về nhà khá sớm so với mọi hôm, cô gái trẻ hôm qua khiến anh cảm thấy rất thú vị. Anh không phải là người thích suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì đến thì hãy để nó đến một cách tự nhiên. Kể từ sau khi cuộc tình hai năm sâu sắc trở thành những mảnh vỡ thì anh luôn duy trì cho mình thái độ bất cần với tình cảm. Đừng quá thiết tha mặn nồng để rồi một ngày nhạt hơn nước ốc!

Căn nhà nhỏ của anh vẫn nằm im trong hơi sương buông dần, một khoảng không sẫm tối xộc đến. Cánh cửa được khoá rất cẩn thận, có lẽ cô gái đó đã rời đi! Cười nhạt, anh mở cửa bằng chùm chìa khoá quen của mình rồi bước vào. Một mùi thức ăn phảng phất đâu đó trong phòng bếp. Cởi bỏ áo Vest ngoài, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi anh bước về chiếc bàn ăn. Hương vị đậm chất Việt Nam, thịt bò xào cần tỏi, canh trứng giản đơn và nem rán rất đặc trưng. Thức ăn vẫn còn hơi nóng, hẳn là cô gái vừa rời đi chưa lâu! Đảo đôi mắt nhìn quanh phòng khách, anh thấy hai chiếc vali được đặt ở góc nhà, thêm vào đó là một chiếc túi du lịch đặt trên sofa. Chiếc túi quen mắt khiến Sơn khẽ nhíu mày. Chắc chỉ là trùng hợp!

Cầm chai coca rồi anh bước về cửa sổ, tu hết nửa chai nhưng vẫn không làm anh vơi đi cơn khát. Cánh cửa mở ra, cô gái vừa quen, vừa lạ ngày hôm qua đã trở lại. Anh im lặng nhìn cô còn cô thấy anh thì cúi đầu e ngại. Bước về phía cô nhưng anh dừng lại rồi ngả mình xuống sofa và trầm giọng:

“ Em định đứng đó tới bao giờ? Lại đây.”

Thanh Hương nghe lời anh, cô chậm rãi lại gần chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô biết anh vẫn nhìn mình và chưa hề dời mắt đi chỗ khác. Thầm đánh giá một lúc, anh lên tiếng:

“ Em sợ tôi sao?”

Lúng túng, cô lí nhí trả lời:

“ Dạ không, không sợ…em không sợ ạ.”

“ Vậy sao? Tôi không hi vọng làm em sợ.”

Vươn người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn anh tiếp tục:

“ Em thích tôi chứ?”

Cô vẫn không đủ dũng khí để nhìn anh, cô chỉ khẽ gật đầu coi như một câu trả lời cho câu hỏi trước đó. Hoàng Sơn lạnh lùng cao giọng:

“ Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi!”

Có chút sợ hãi, hai bàn tay cô cố gắng xiết chặt vào nhau để bớt run. Dùng toàn bộ dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt đen của anh, cô thấy bóng mình trong đó. Hoảng hốt, cô tiếp tục cúi đầu.

“ Nguyễn Hoàng Sơn, 25 tuổi, kiểm toán quốc tế hiện đang làm trong Deutsche Bank, chi nhánh London. Không có yêu cầu quá cao với cuộc sống. Đối với phụ nữ chỉ có một mong muốn cũng là nguyên tắc duy nhất: đừng- bao- giờ có những hành động lừa dối. Nếu em làm được thì hãy ở lại cạnh tôi!”

Bắt chéo hai chân, anh thả lỏng cơ thể, ánh mắt của kẻ đi săn vẫn chăm chú quan sát cô gái đang run sợ trước mặt. Khoé môi anh không thôi cong lên, cười rất khẽ. Thanh Hương phải mất rất lâu để tiêu hoá những gì vừa nghe thấy. Cô cũng cười, ngẩng đầu nhìn anh đầy kiên định, cô nói:

“ Anh không coi thường những hành động của một cô gái như em tối qua? Anh không quan tâm em là người tốt hay người xấu? Chẳng lẽ anh là người thờ ơ với tất cả?”

“ Một con sói thông minh, nó sẽ luôn ý thức một điều đâu là nhà mình. Ánh mắt của em tối qua đã nói với tôi về chính em_một đứa trẻ hiếu thắng và quen được nuông chiều! Tôi không phải là người ngây thơ đến mức không nhận biết nổi một con người. Hẳn có một ngày em sẽ hiểu, gừng càng già càng cay. Càng trải nghiệm, người ta càng tích cho mình những bài học được coi là đắt giá! Nếu có một ngày em cảm thấy hết hứng thú với căn nhà này hoặc với tôi, thì hãy ra đi.”

Nhún vai, anh nói tiếp:

“ Tôi là kẻ không tim, không phổi. Hẳn là em sẽ nhanh chán thôi. Chỉ mong những ngày sống chung sẽ thật sự vui vẻ! Tôi sẽ dạy em chơi dương cầm, và cũng dạy em vẽ. Hi vọng đến ngày em ra đi, em sẽ trở thành một con sói khôn chứ không phải con thỏ non ngơ ngác mà đêm qua tôi nhìn thấy!
Em có gì muốn nói nữa không?”

Hương lắc đầu rồi lại gật đầu. Đôi môi mím chặt, cô nhỏ giọng:

“ Dạ. Vậy nếu sống chung thì phí sinh hoạt, em phải gửi anh thế nào ạ?”

Bật cười, anh rút chiếc ví da trong túi quần rồi đẩy về phía cô một chiếc thẻ mỏng:

“ Em nhìn tôi giống người sẽ nhận tiền của phụ nữ hay sao? Nói để em biết, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền. Sinh viên sống cuộc sống xa xứ đâu phải dễ dàng. Cứ cho là em có điều kiện nhưng tôi nghĩ trong thành phố đắt đỏ này mọi thứ lúc nào cũng cần cân nhắc. Cho em tập làm người chủ của gia đình, giữ lấy và lo việc mua sắm chi tiêu. Thời gian của tôi gần như cũng rất bận. Trông cậy cả vào em!”

Cô vội xua tay và bối rối:

“ Dạ, em không nhận đâu. Em thật sự….có tiền mà. Hơn nữa được đến đây rất gần trường em học, em cũng không phải đổi nhà trọ khắp nơi. Chỉ mong anh đừng đuổi em thôi ạ!”

“ Tôi không bao giờ nói hai lần cho một vấn đề! Nếu không còn chuyện gì nữa thì ăn cơm được rồi chứ?”

Chỉ tay về chiếc túi du lịch trên sofa, cô lí nhí:

“ Dạ….hôm nay có một chị đến tìm anh. Chị ấy nói trong túi toàn bộ là sơ mi của anh đặt may. Em…em quên không hỏi tên chị ấy là gì!”

Ánh mắt Sơn sọng đỏ, có chút tức giận, ngữ điệu lạnh lùng, anh nói :

“ Lát mang ra ngoài đường vất vào thùng rác giúp tôi. Còn nữa, tôi hy vọng sẽ không phải nghe về sự xuất hiện của ai đó trong căn nhà này thêm nữa. Em hiểu ý tôi chứ? Từ chối cũng là một bài học mà để thực hiện lại không hề dễ dàng.”

Chống hai bàn tay xuống đùi, anh đứng dậy và nheo mắt nhìn cô:

“ Em thật sự rất thú vị. Mong rằng sống chung với em sẽ không quá nhàm chán! Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.”



Chương 3: Cuộc gọi lúc nửa đêm.


Bạn sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà bạn yêu thương không còn ở bên bạn nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại. Có thể gương mặt chàng trai ấy không hề hé lộ cảm xúc nhưng đứng trước sự chia xa của thời khắc này, thử hỏi ai có thể kìm kẹp mọi cảm xúc của mình?
Trong sự ồn ào náo nhiệt, trong những nụ cười và những giọt nước mắt của biển người xa lạ, người mẹ ôm chặt cậu con trai vào lòng và nghẹn ngào:

“ Bi. Con sang bên đấy phải nhớ nghe theo sự sắp xếp của chú Lâm. Không được thức quá khuya cũng không được biếng ăn như ở nhà, không được ham vui rồi thành ra quên mất mục đích chính của mình sang đấy là học tập…”

“ Má. Con lớn rồi mà má!”

Thở dài, người đàn ông luống tuổi vỗ vai vợ mình và trầm giọng:

“ Thôi em, để con vào làm thủ tục không muộn. Nhìn em khóc con đi cũng sẽ không yên tâm.”

Quay sang con trai, vẫn giọng nói ấy nhưng thể hiện rất rõ sự uy nghiêm của mình:

“ Ba hi vọng con có thể làm tốt tất cả mọi thứ. Bên đấy ba đã nhờ người trong Đại Sứ Quán lo cho con. Nhưng con vẫn phải dựa vào chính mình. Làm gì cũng đừng bao giờ quên phải giữ mình con ạ. Bởi ngành của chúng ta cần nhất chính là một lí lịch không được có vết nhơ. Đã bước chân theo con đường chính trị thì chỉ có thể sống chết với nó mà thôi.”

Nhìn sâu vào đôi mắt ba mình, Hữu Thiện thể hiện rõ quyết tâm. Anh gật đầu và kiên định:

“ Con nhớ rồi ba. Ba cũng nên dành thời gian quan tâm tới má con nhiều hơn. Con sẽ thường xuyên gọi điện về cho hai người.”

Nói rồi anh quay người kéo theo vali bước về cửa soát vé. Lấy tay đẩy cao gọng kính, khoé miệng hơi cười, tự thì thầm, anh nhủ với lòng: “ Tạm biệt nhé Sài Gòn. London ta đến đây!”

.....

Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt phản chiếu bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng nơi cửa sổ. Những bông tuyết không còn bay rợp trời London, thời tiết đã sang xuân nhưng sương mù vẫn là điểm nhấn không thể nào đổi khác của xứ sở này. Qua lớp hơi sương mờ trên khung cửa, Hoàng Sơn đưa mắt nhìn về một khoảng không vô định mà chính anh cũng không biết nơi đó điều gì thật sự tồn tại! Trống rỗng. Anh dựa sang một bên, rít điếu Marlboro trên tay và những suy nghĩ trong đầu hòa làm một cảm xúc lạ lẫm, vừa nôn nóng trong lòng như nhịp đập tim mạnh mẽ khác thường, vừa bồn chồn trong dư vị tuyệt hảo của quá khứ, của những buồn đau. Trong phòng chỉ còn mùi thuốc lá thoang thoảng lẫn vào mùi hổ phách rất riêng khiến Hương mơ màng tỉnh giấc. Cô trở mình, những mệt mỏi hôm qua khiến toàn thân cô vẫn còn đau nhức. Mơ hồ nhìn thấy bóng anh cô đơn, song cô lại chẳng biết nói câu gì đành thiếp đi vào giấc ngủ vẫn còn dang dở.

Khoé môi Hoàng Sơn khẽ cười, cô gái kia chẳng khác nào con mèo nhỏ, ngoan ngoãn để anh nuôi. Ánh mắt đen tròn mỗi khi đối diện với anh đều có chút run run vì sợ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một con hổ giấy hùng hồn trong đêm mưa mấy ngày trước. Anh không thích phải đưa ra nhận xét về một ai đó vừa mới bước chân vào cuộc đời mình nhưng anh vẫn muốn dùng ba từ để nói về cô...