Disneyland 1972 Love the old s

London còn xa lắm

Posted at 25/09/2015

319 Views

Bọn con chia tay rồi…từ một năm trước! Bận nhiều việc, con quên không nói với mẹ.”

“ Hai đứa cãi nhau?”

“ Không. Mẹ đừng can thiệp quá sâu nữa. Tụi con đều lớn cả rồi mà. Con và cô ấy không hợp thì chia tay thôi. Mẹ biết đấy, hôn nhân cần dài lâu mà!”

“ Sơn. Thế là sao? Con bé tốt như vậy, hai gia đình lại thân quen. Có gì mà hợp với không hợp? Con lại làm ra chuyện gì phải không?”

“ Con trai mẹ thì có thể làm ra chuyện gì không phải chứ? Nếu không có gì thay đổi thì một tháng nữa con sẽ về qua nhà. Có thể, còn mang theo bạn gái về cùng!”

“ Anh được lắm, đủ lông đủ cánh rồi nên không coi lời tôi ra gì. Được. Anh về đây xem bố anh sẽ dạy dỗ anh thế nào!”

Nhấn phím kết thúc cuộc gọi, anh đưa tay ấn vào hai bên thái dương. Thật là…! Tiếp tục gọi vào một số máy khác…

Hương giật mình khi thấy số máy của Sơn gọi tới, cô đang dùng cơm chiều với Thiện. Nuốt vội miếng sủi cảo, lấy tay vỗ nhẹ lên ngực sau đó cô nghe máy. Giọng nói của anh vẫn trầm tĩnh nhưng tỏ vẻ không vui:

“ Sao mãi em mới nghe máy? Em đang ở đâu mà ồn vậy?”

“ Em đang ở China Town.”

“ Về nhà luôn đi. Một tiếng nữa tôi sẽ về đón em.”

“ Phải đi đâu ạ?”

Cô chưa kịp hỏi xong thì anh đã tắt máy. Hữu Thiện quan sát nét mặt có chút hoảng loạn của cô liền khẽ nói:

“ Em phải về sao?”

Cô dịu dàng gật đầu và đáp lại anh:

“ Thật ngại quá. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng em phải về nhà bây giờ.”

“ Không sao. Cảm ơn em đã đưa anh đi khắp China Town. Em có thể cho anh xin số điện thoại được chứ?”

Cô mỉm cười và đọc một dãy số cho anh. Nhận khung vẽ từ tay anh, cô vẫy tay chào Hữu Thiện và bước lên taxi. Nhìn theo chiếc xe của cô khuất dần, anh cũng nhanh chóng trở lại cửa hàng trên phố người Hoa. Hy vọng, người phụ nữ đó vẫn chưa rời đi….



Chương 7: Nagas


Trong tất cả mọi điều đang xảy ra, trong tất cả những con người chung quanh mình, Hữu Thiện chỉ nghĩ đến người phụ nữ ấy…..Anh sợ ánh mắt bà nhìn anh. Ánh mắt ấy không giận dữ, không sát hạch, không truy xét, ánh mắt chỉ chực chờ nhìn anh đầy lặng lẽ… Anh khiếp sợ ánh mắt ấy đến tê dại. Nhưng bước chân vẫn đưa anh về lại China Town, về lại con đường mà anh cùng Hương đi qua trước đó không lâu!

Nhìn sâu vào ánh mắt thẳm xanh như đại dương của anh, người phụ nữ chậm rãi nói:

“ Chàng trai. Tôi biết cậu sẽ trở lại tìm tôi!”

“ Bà chắc chắn vào điều đó?”

“ Vì ánh mắt của cậu đã nói rất rõ rằng: Trong lòng cậu có cô gái đó!”

“ ???”

Người phụ nữ mỉm cười rồi chỉ vào một biểu tượng ngôi sao đôi trước mặt.

“ Cậu có muốn một ngôi sao David cho mình không?”

“Ấn triệu Solomon?”

Gật đầu với Hữu Thiện, người đàn bà kì quái mím chặt môi và trầm giọng:

“ Thật không nghĩ, cậu biết nhiều hơn ta tưởng! ”

“ Nagas là điềm dữ? Cô ấy sẽ chết sao? Tại sao bà lại nói trong mắt cô ấy lại ánh lên toàn màu máu?”

“ Ta không biết….”

Dừng lại một lúc, người đó ngẩng đầu nhìn Hữu Thiện và tiếp tục đáp lại câu hỏi của anh:

“Người chết sẽ không đau khổ, không còn gì vướng bận. Nhưng người bị giày vò với nỗi đau còn hơn đối mặt với chết chóc chính là người sống. Ta chỉ có thể nói vậy thôi! Cậu là người thông mình chắc hiểu được những gì ta nói! Có những người chỉ nên ở xa ngắm nhìn chứ đừng tới gần nhất là khi người đó có sát khí quá lớn!”

***

Hoàng Sơn cho xe dừng lại trước cửa nhà, anh không bước vào mà gọi điện cho Hương. Cô cũng vừa về nhà được một lúc, chỉ kịp vuốt lại mái tóc rối và mang theo túi xách bước ra. Đây là lần đầu tiên cô và anh ra ngoài cùng nhau thì phải! Cô còn không biết rằng anh có xe riêng! Tránh cho không gian trong xe rơi vào câm lặng, cô đành lên tiếng:

“ Em không biết anh có xe riêng. Sao hàng ngày em đều thấy anh đi làm bằng xe bus?”

“ Sử dụng phương tiện công cộng là bài học đầu tiên khi tôi đặt chân tới London. Với mỗi câu chuyện của một người xa lạ quanh mình, em sẽ học được cho mình rất nhiều kinh nghiệm để tồn tại.”

Ngạc nhiên trước những gì anh nói, cô chỉ biết ồ lên đầy kinh ngạc. Anh vốn rất kiệm lời, nhưng mỗi lời anh nói đều khiến cô khắc sâu tận đáy lòng. Cô không thể phủ nhận một điều, người đàn ông này dù ở bất kì đâu cũng toát ra một dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Ngay cả khi anh chuyên tâm lái xe vẫn khiến người ta phải thỉnh thoảng quay sang lén nhìn.

“ Tôi nhớ là tuần này em không có lịch ở trường. Chiều nay em đi đâu?”

“ Em tới Victoria Park vẽ tranh….Chẳng hiểu sao lại nhớ Hà Nội. Thời gian này đang là mùa của bách nhật nở rộ đấy!”

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt cô thoáng buồn. Hoàng Sơn quay sang nhìn cô rồi lại tập trung vào tay lái. Không lâu sau, họ dừng lại trước một nhà hàng khá bắt mắt.

Đưa cô vào trong, vừa đi anh vừa nói:

“ Ông chủ ở đây là người Việt Nam. Không phải lúc nào cũng có thời gian để tới đây dùng cơm, vì thế em cố gắng ăn nhiều một chút!”

Bước theo anh, cô bĩu môi khi nghe những gì anh nói! Biết trước hôm nay được đãi ngộ thì cô đã bỏ đói mấy ngày cho xong. Đúng là con người vô lương tâm, lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác và quyết định không cần biết đến ý kiến của cô.

Hoàng Sơn cởi bỏ áo vest ngoài, đặt lên ghế rất tự nhiên. Anh thấy Hương vẫn đứng ngây ngốc kế bên, liền kéo ghế cho cô, trầm giọng nói:

“ Có cần tôi phải bế em lên rồi mới chịu ngồi xuống không?”

Cô lè lưỡi tinh nghịch:

“ Ai thèm chứ.”

Cô nhân viên mang menu ra cho hai người họ, thấy Sơn, cô nhoẻn cười và cúi đầu chào:

“ Không biết trước anh đến, nên ông chủ vẫn đang bận việc trong bếp. Em sẽ báo lại sau ạ!”

Cười lịch sự với cô, anh khẽ nói:

“ Cứ để chú ấy làm việc. Lát anh sẽ qua chào sau.”

Quay sang Hương, anh nghiêm khắc cất lời:

“ Em phải biết có người đang đứng đợi mình chứ? Chọn nhanh lên.”

Cô bị anh mắng thành ra xấu hổ liền chỉ tay gọi bừa vài món. Ai ngờ chưa nói hết câu đã bị anh giật lấy quyển menu trả lại cho nhân viên. Vẫn giọng nói ấy nhưng sao khi nói cùng người khác, cô cảm thấy anh tiết chế rất nhiều. Hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng như khi nói chuyện cùng cô. Hoàng Sơn vừa cười, vừa nói với cô nhân viên vẫn đang đứng từ nãy đến giờ, giọng nói dịu dàng, ấm áp:

“ Em dặn chú làm giúp anh những món ít dầu mỡ và đừng cho cay. Còn món tuỳ chú chọn.”

Gật đầu với anh, rồi cô nhân viên rời đi. Hương nhìn theo bóng người đó khuất hẳn mới đá chân Sơn và tỏ thái độ:

“ Tại sao không cho em gọi? Rõ ràng khách hàng là thượng đế! Nhỡ may những món họ mang ra em không ăn được thì sao?”

“ Chắc chắn hơn hẳn mì tôm do em nấu!”

Cô chỉ biết nhìn anh đầy ấm ức. Lúc dùng cơm, vì phải gắp đũa nên cổ tay Hương bị lộ ra chiếc vòng hình con rắn nuốt đuôi. Sơn khẽ nhíu mày, buông đũa xuống, anh khàn giọng:

“ Chiếc vòng ở tay em do đâu mà có?”

Ít khi cô thấy anh hứng thú với những đồ cô mang, đưa tay ra ngắm nghía cô khẽ cười:

“ Chiều nay em mua ở China Town đấy. Đẹp không?”

Ngả người ra ghế, mặt anh tỏ vẻ hoài nghi:

“ Em nói rằng đến Victoria vẽ tranh. Giờ lại nói tới China Town. Đang nói dối sao?”

Có chút hoảng sợ trước giọng nói lạnh lùng của anh. Cô phụng phịu:

“ Em không nói dối. Em đi vẽ tranh là thật, vẫn còn để ở nhà. Sau đó em tới China Town chơi. Chẳng lẽ lúc nào cũng hoài nghi người khác, anh không thấy mệt sao?”

Đưa tay về phía cô, anh tháo nhanh chiếc vòng bạc ra khỏi tay Hương. Cô sững sờ trước hành động của anh liền oán thán:

“ Trả lại chiếc vòng cho em!”

Giọng nói anh không hề có ý định thoả hiệp:

“ Nhớ cho kĩ. Đừng bao giờ để tôi còn thấy em mang cái gì trên người có hình con rắn nuốt đuôi.”

Giọng nói của người thứ ba xen vào khiến câu chuyện của họ bị cắt ngang:

“ Lần sau tới nhớ điện trước cho chú. Chú chuẩn bị mấy món ngon hơn!”

Sơn đứng dậy ôm người đàn ông đã luống tuổi trước mặt. Hương hiểu ý cũng đứng dậy khẽ gật đầu với ông. Giọng nói ông khàn khàn, vỗ vai anh rồi ông cười: “ Lần này còn bắt cóc được con gái nhà ai mang đến đây thế này?”

Anh nhìn khuôn mặt cô vẫn còn hờn dỗi, quay sang nhìn ông chú bụng béo, anh cười tươi:

“ Cháu có gan lớn thế sao? Là cô ấy cứ bám lấy cháu đấy chứ!”

“ Phải thế không?”

Nhìn sang Hương, ông dịu giọng cất tiếng:

“ Con gái. Lúc nào rảnh thì nhớ đến đây ăn cơm. Cứ coi đây như là nhà của mình! Thằng Sơn có bắt nạt con thì nhớ bảo chú. Để chú sẽ dạy bảo nó cẩn thận.”

Cô cúi đầu và vâng, dạ rất nhỏ với ông. Lúc ra về, ông còn tận tay đưa cho cô một túi thức ăn dặn để ăn khuya. Ngoái lại nhìn kỹ cửa hiệu và con phố, lần sau cô nhất định còn đến đây….và chắc chắn không thèm đi theo kẻ huỷ diệt bên cạnh. Cả quãng đường về không ai nói với ai câu nào. Anh biết cô vẫn đang giận nên cũng chẳng muốn nói nhiều. Còn cô thì càng không muốn bắt chuyện. Cứ nghĩ đến những câu nói lạnh lùng của anh, cô thấy mình bị tổn thương. Cô cũng là người chứ có phải con rối trong tay anh đây mà hơi tí thì ra lệnh: “ Em không được thế này, em không được thế kia!”. Ngay đến cả bố cô cũng chưa bao giờ quát mắng và ra lệnh cho cô như thế. Anh có quyền gì chứ? Nghĩ đến lúc anh nói với ông chú hiền lành ở quán ăn, cái gì? “ Là cô ấy cứ bám lấy cháu đấy chứ.” Chết tiệt! Cô như muốn nổi điên. Không được khóc, nhất định không được khóc lúc này…

Vừa về tới nhà, Sơn liền trở vào phòng tắm. Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Hương cũng xắn tay áo vào thu xếp đồ. Nếu cứ sống với động vật máu lạnh kiểu này, chắc cô đóng băng luôn mất. Ném chiếc thẻ ngân hàng cùng chiếc Iphone anh đưa mấy hôm trước xuống giường, cô mím chặt đôi môi khô rồi thu hết quần áo vào vali...