Là cây kẹo ngọt của Anh nhé

Posted at 27/09/2015

376 Views



Hoàng Quân dập máy nhanh chóng, sợ nếu còn nói chuyện nữa Thiên Ngọc sẽ lại nói thêm gì đó, lúc ấy cậu có lẽ sẽ rất đau lòng. Thật sự cũng hơi bất ngờ khi Thiên Ngọc ngay lập tức đồng ý, mà chính nó cũng đang không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy. Ngày mai nhất định sẽ phải nói ra điều ấy. Dù biết có lẽ Hoàng Quân sẽ rất đau khổ, nhưng thà đau rất nhiều một lần còn hơn đau dai dẳng mãi về sau. Nó không muốn bản thân phải đau khổ, người yêu thương nó phải đau khổ.

_oOo_

8 giờ. Hoàng Quân rất đúng hẹn. Thiên Ngọc cố giữ bộ mặt tươi tỉnh một chút, có lẽ lát nữa sẽ nói những lời khó nghe, khiến Hoàng Quân đau lòng. Nhưng đành chấp nhận vậy thôi, còn hơn sau này sẽ phải day dứt, phải hối hận. Xe lao nhanh giữa dòng người đang hối hả rồi dần dần ra đến ngoại thành. Hà Nội nơi này thật khác, thanh bình, yên tĩnh hơn rất nhiều. Thiên Ngọc xuống xe, gió tràn vào mặt lành lạnh nhưng rất dễ chịu, Hoàng Quân cũng bước ra khỏi xe, đứng ngay phía sau nó. Thiên Ngọc định sẽ nói chia tay luôn khi gặp Hoàng Quân, nhưng khi nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy lại không nỡ. Có lẽ nên đợi đến khi buổi đi chơi này kết thúc, ít nhất vẫn còn có thể giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp.

Hoàng Quân mua một con diều hình siêu nhân và một con diều hình phượng hoàng. Hai người chạy dài cả cánh đồng, thả diều giống như lũ trẻ. Đến khi đã thấm mệt, con diều cũng đã lên khá cao, Hoàng Quân kéo Thiên Ngọc ngồi xuống một bóng mát nho nhỏ trên cánh đồng. Đây là Hà Nội phồn hoa đó sao? Nó nhìn thấy những đứa trẻ chăn trâu trên cánh đồng cỏ rộng rãi này, không khí thoáng mát, dễ chịu. Và phía trên bầu trời cao, hai con diều đang thỏa sức bay lượn, thật vô tư.

- Diều của tớ bay cao hơn của cậu nhé.

Thiên Ngọc hào hứng hẳn lên khi thấy con diều của mình được gió nâng cao thêm một chút, nó thả cho dây diều dài thêm ra, diều lại bay cao thêm, thật thú vị.

- Tớ thả diều không giỏi.

Gió đang lên, Hoàng Quân biết điều đó. Nếu thả thêm dây bây giờ, diều của cậu cũng sẽ đuổi kịp con diều của Thiên Ngọc. Nhưng cậu không muốn cho nó đuổi theo, chỉ muốn con diều của mình từ bên dưới nhìn con diều kia tự do bay lượn. Hoàng Quân cũng thế, cậu mệt mỏi với sự ích kỉ của bản thân mình lắm rồi. Hoàng Quân đã dành ra khá nhiều thời gian để suy nghĩ, nghĩ về tất cả. Con người ta thể đuổi theo những điều biết chắc chắn là không thuộc về mình, Hoàng Quân đã quá ngu ngốc khi trước giờ vẫn bỏ qua điều đó. Cứ mãi đuổi theo tình cảm của Thiên Ngọc. Thiên Ngọc không hề chạy, không hề trốn tránh, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Quân vẫn không thể theo kịp, không thể bước ngang bằng cũng không thể chạm vào. Có lẽ định mệnh là như thế, thần Cupid cũng đã sắp đặt, nếu không làm theo sẽ phải mãi chịu đau khổ thôi.

- Thả thêm dây ra, gió đang lên. Diều của cậu chắc chắn sẽ lên rất cao.

Thiên Ngọc vừa nói vừa lay lay Hoàng Quân, cậu rời khỏi dòng suy nghĩ, nhẹ buông tay. Bay. Con diều tuột khỏi tay cậu bay cao lên không trung, nó như đang rất hạnh phúc vì không còn bị phụ thuộc vào Hoàng Quân nữa, nó bay cùng gió, lên rất cao.

- Xin lỗi nhé, bay mất rồi.

Thiên Ngọc khẽ kêu, giọng lí nhí khiến Hoàng Quân thấy buồn cười. Bình thường có mấy khi nó ăn nói nhỏ nhẹ được chứ.

- Không sao. Mất thì thôi. Mà cậu xem, con diều đó có vẻ rất sung sướng nhé.

- Tất nhiên. Không còn bị khống chế nữa, tự do lúc nào cũng là tốt nhất mà. Đúng không?

Đúng. Câu nói của Thiên Ngọc như giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng Hoàng Quân bấy giờ. Cậu thấy Thiên Ngọc giống như con diều kia, chỉ hạnh phúc khi có gió, còn khi không có gió, dù cậu có che chở, bao bọc thế nào nó cũng không thể hạnh phúc được. Hoàng Quân khẽ cười rồi kéo tay Thiên Ngọc, thả cho con diều phượng hoàng của nó bay khỏi tầm tay.

- Cậu làm gì thế? Lại bay mất nữa rồi.

- Thả tự do cho nó.

- Hâm.

Hoàng Quân dẫn Thiên Ngọc đi thăm thú nhiều điều ở vùng quê này. Đối với nó mà nói, mọi thứ đều không quá mới lạ nhưng lại cảm thấy thú vị kinh khủng. Nhìn trên ti vi người ta cấy lúa có vẻ dễ, nhưng khi bắt tay vào mới biết là nó không thể làm được.

Dừng chân ở một quán ăn bình dân, Thiên Ngọc thấy lạ lẫm mà cũng có cảm giác quen thuộc kinh khủng. Gọi hai tô lớn phở bò, Hoàng Quân hít hà vị bò thơm lừng. Hồi còn đi học cấp ba, nó cũng thường xuyên phải đi ăn hàng ăn quán lang bạt như vậy. Vì đi học xa mà, học liền tù tì mấy ca lấy đâu ra thời gian mà về nhà đánh chén. Còn tại vì sao mà Thiên Ngọc phải khổ thế hả? Là tại vì cái mục đích vào đại học cao cả này đây, vì cuộc sống sinh viên sung sướng này đây. Nhưng cuối cùng, bây giờ lại ngộ ra một điều khá đau lòng: càng lớn cuộc sống càng phức tạp, giá mà cứ mãi mãi ở cái thời cấp ba, chắc chắn sẽ rất vui...

Khi bụng đã đầy, cơ thể cũng đã được tiếp thêm năng lượng, Hoàng Quân và Thiên Ngọc quay về thành phố. Hoàng Quân hôm nay có vẻ rất vui, Thiên Ngọc ngồi trên xe cứ thao thao kể chuyện cười khiến không khí tràn đầy vui vẻ. Nửa buổi chiều còn lại, Hoàng Quân dành cho Thiên Ngọc lựa chọn điểm đi, nó dắt Hoàng Quân đi ăn vớ vẩn ở mấy quán ăn lề đường, đi ăn kem ốc, đi chơi cầu trượt ở công viên. Nụ cười cứ giữ mãi trên khuôn mặt đôi bạn trẻ cho đến khi trời dẫn về chiều.

Bên vệ đường có một người hát rong đang hát vang một giai điệu nào đó, Thiên Ngọc cứ ngẩn ngơ nhìn người hát rong, đôi mắt ánh lên điều gì đó kì lạ. Hoàng Quân dừng xe lại, nhìn nó mỉm cười:

- Muốn nghe tớ hát chứ?

- Cậu ư?

Không nghe hết câu trả lời của Thiên Ngọc, Hoàng Quân đã đẩy cửa bước xuống xe, tiến lại gần phía người hát rong. Nó cũng bước ngay theo phía sau, trong lòng rộn lên chút tò mò. Hoàng Quân lễ phép chào người hát rong nọ, nói vài câu. Ông cho cậu mượn cây đàn ghita, đứng dậy nhường chỗ cho cậu. Cậu cầm lấy cây đàn, ngồi xuống ghế, hướng ánh mắt về phía nó:

- Muốn tớ hát bài gì đây?

- Gì cũng được.

- Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu.

Những âm điệu du dương vang lên, Hoàng Quân đánh đàn rất hay. Hình ảnh một cậu trai có gương mặt tuấn tú đang chơi đàn làm sáng bừng cả đoạn đường. Những thính giả tò mò dừng lại nhìn cậu, cậu nhìn về phía cô gái đứng đó, tiếng hát bắt đầu cất lên, thật dịu dàng, êm ái, mê đắm lòng người:

“Bàn tay anh thấy giá lạnh, khi em nói câu biệt ly

Vòng tay anh ôm rất chặt, nhưng em vẫn bước ra đi

Nhìn qua gương thấy bóng hình, em cứ xa dần xa

Chợt nhận ra em đi mất rồi, giờ một mình lẻ loi...”

Đôi môi Thiên Ngọc mím lại. “Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu”. Đây chẳng phải lời Hoàng Quân vừa nói sao? Bàn tay nó hơi siết chặt, giọng hát Hoàng Quân truyền cảm, du dương, như đang dồn hết tất cả những tâm sự của mình vào đó, một cảm giác đau lòng nhói lên trong tim. Cạnh đó, một vài thính giả đã bị giọng hát kia mê hoặc, không cầm được nước mắt mà bật khóc. Nó cũng thấy sống mũi mình cay cay, tim như thắt lại từng cơn, đau, đau lắm. Hoàng Quân mỉm cười, đôi mắt nhìn nó trìu mến, không chút oán trách. Cậu bây giờ cũng cảm thấy lòng vô cùng thoải mái, có thể nói cho nó biết, có thể hát cho nó nghe một lần, có được một ngày bên nó rất vui vẻ. Và bây giờ, có thể buông tay ra và thật lòng chúc nó sẽ hạnh phúc.

“Ở bên người mà em chọn nhé, anh sẽ nguyện cầu cho em từng phút

Những kỉ niệm ngày xưa đã rất ngọt ngào

Chỉ riêng mình anh khắc sâu

Ở bên người ta vui em nhé, đừng buồn như bên anh lúc trước

Nếu mai này gặp nhau

Anh muốn thấy nụ cười,muốn thấy một người anh đã yêu

Thật hạnh phúc...!!”

Đó là những lời Hoàng Quân muốn nói ư? Chẳng phải đã hiểu hết những tâm sự của Thiên Ngọc rồi sao? Những giọt nước mắt cũng lăn dài trên má, nó không còn kìm được nữa, có lẽ đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Hoàng Quân vẫn nhìn về phía nó, miệng vẫn nở một nụ cười tươi tắn. Nó thấy có lỗi với Hoàng Quân quá nhiều, thấy bản thân mình thật vô tâm và tàn nhẫn. Tự trách bản thân mình đã không thể yêu Hoàng Quân được, tự trách trái tim mình lại tàn nhẫn đến mức này. Nó không muốn khóc nữa, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ấy. Đôi mắt ấy dường như muốn chúc nó hạnh phúc, nhưng lúc này lại khiến tim nó nhói vô cùng.

Thiên Ngọc lặng người, hướng ánh mắt sang phía bên kia đường, tránh đi ánh mắt quan tâm ân cần ấy, bóng dáng một cậu nhóc quen quen. Hình như là Khang Luân, thằng nhóc này thật hiếu động, định chạy qua đây mà không có người lớn đi cùng sao, đường đông lắm đấy. Đường rất đông.....

Teya Salat