80s toys - Atari. I still have

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)

Posted at 25/09/2015

370 Views

Đây có vẻ không phải là một ngôi nhà bình thường.

Chú cún con càng lúc càng rộn ràng, có vẻ nó đang lo lắng một chuyện gì đó. Ngay sau khi cửa nhà được mở, nó nhanh chóng dùng đầu đẩy cửa rồi chạy vào trong. Tôi cũng run rẩy mở từ từ cánh cửa ra rồi bước vào. Từng bước. Từng bước.

Trong thứ ánh sáng trong lành của buổi sớm mai, tôi ngỡ ngàng khi thấy chú chó nhỏ đang gục đầu trên tay của một người con trai nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Tiếng rên ăng ẳng gần như lả đi của chú chó làm không khí thật sự đáng sợ…

Con người là một thực thể phi thường trong những tình huống nhất định!

Tôi bây giờ đang vừa thở hồng hộc vừa dùng tay lau lấy lau để mấy trăm giọt mồ hôi tuôn chảy từ đầu xuống chân. Một con bé chỉ nặng có 42 kg như tôi mà không hiểu vì sao có thể vác được một con người khổng lồ như vậy từ nền đất phía kia tới chiếc ghế sofa này. Quả thật là quá ngạc nhiên về chính tôi.

Đặt tay lên trán người lạ, tôi thấy nhiệt độ cơ thể của anh ta vẫn rất bình thường. Kiểm tra đầu tóc tay chân cũng không tìm thấy một vết thương hay trầy xước nào cả. Lý do nào để người này bị ngất xỉu nhỉ???

Đang loay hoay định bấm điện thoại gọi cho xe cứu thương, tôi giật thót khi thấy lưng mình có gì đó đang cựa quậy. Nhìn lại hóa ra tay của chàng trai nãy giờ bị tôi kẹp sau lưng (do không để ý) đang cử động. Theo phản xạ, tôi đứng bật dậy, đánh rơi luôn điện thoại xuống đất.

- Anh…tỉnh…rồi à??? – tôi ấp ủng hỏi khi thấy đôi mắt anh ta đang từ từ mở ra.

- Tránh…xa…tôi…ra!!! – giọng anh ta tuy mệt nhưng rất đanh thép. Chất giọng nghe vô cùng lạ.

Tôi ngạc nhiên tới mức cấm khẩu? Gì thế? Chào hỏi người cứu mình bằng câu đó hay sao???

- Tránh…xa…ra…!

Ánh mắt tên đó bỗng trừng lên, đôi lông mày rậm cau lại, hàng mi đen huyền bao quanh đôi mắt màu nâu đậm cong vút như hai cánh quạt rung rung làm tôi rợn tóc gáy. Tôi bước lùi từng bước. Hai tay nắm chặt lại. Run. Sợ. Ánh mắt đó như đang thôi miên tôi.

Tôi cứ đi giật lùi như thế cho tới khi chạm phải một thứ gì đó cứng cứng dưới chân mình. Đang định bụng nhìn xuống xem thì một lần nữa giọng nói đặc biệt ấy lại cất lên, nhẹ như gió nhưng lại có hiệu ứng đáng sợ:

- Đem nó đi đi! Đem đi ngay dùm tôi! Đem đi!!!

Phải diễn tả ra làm sao nhỉ? Một lời cầu xin hay một câu ra lệnh??? Thực sự thì tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình khi mà hắn ta nói gì thì tôi làm theo răm rắp. Bằng chứng là lúc này, tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt lấy chiếc hộp hình tròn dưới chân mình rồi chạy như bay ra ngoài cổng. Và tôi thấy mình không còn là người bình thường nữa khi tự động quay lại vào trong sau khi đã quăng cái hộp đó vào thùng rác bên góc sân. Có cái gì đó đang điều khiển tôi thì phải???

Chạy vào nhà, tôi thấy kẻ kỳ cục đó đang từ từ ngồi dậy, hai tay đưa lên đầu cột lại mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai. Một mái tóc đáng mơ ước của tôi. Thẳng và mượt. Tôi nghĩ rằng độ bóng của nó có thể soi được như gương. Làm sao trên đời này lại có những mẫu người đàn ông kỳ lạ đến đáng sợ như thế này chứ???

Sau khi cột lại mái tóc dài của mình, người ấy lấy hai tay vuốt mặt rồi đứng lên. Hai giây sau đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Một cái chạm khẽ khàng mà ám ảnh. Ôi đôi mắt ấy! Ôi gương mặt ấy! Làm sao…Làm sao có thể???

Có thể tôi nói ra điều này bạn không tin. Nhưng suốt 10 năm qua tôi thường xuyên mơ thấy một chàng hoàng tử mặc áo choàng đen xuất hiện từ trong màn mưa màu xanh lam, đứng nghiêng và nhìn tôi bằng ánh mắt thấm đẫm một nỗi niềm bí ẩn. Hoàng tử đưa tay về phía tôi. Nhìn gần mà lại rất xa xôi. Còn tôi, trong giấc mơ ấy, bị giam cầm trong song sắt,treo lơ lững trên một thanh băng nhọn hoắt. Chỉ chờ có băng tan là tôi sẽ bị ném xuống vực sâu thăm thẳm dưới kia. Dù bị màn mưa che khuất, tôi vẫn có thể nhìn rõ được gương mặt của vị hoàng tử ấy. Một mái tóc đen buông xõa xuống tận vai, tung bay theo tà áo khoát trải dài như vô tận, đầu đội vương miệng trắng lóa, đôi mắt to, dài và cong vút sang hai bên, hai hàng lông mày rậm và sắc, hàng mi dày, hùng dũng đầy bất tử. Mỗi lần ánh mắt kia nhấm nháy thì hai hàng mi như những cánh quạt dài biểu diễn một vũ điệu đầy ma lực. Chiếc mũi hoàng tử cao và hơi gồ. Khuôn miệng nhỏ và mỏng như đôi môi của thiếu nữ. Một gương mặt người nhưng lại như một tác phẩm của nghệ thuật điêu khắc và chạm trỗ. Rõ và sắc tới từng chi tiết. Vì vậy tôi mới bị ám ảnh suốt 10 năm trời. Ám ảnh một hình bóng hoàn hảo đến mức bất tử nhưng chẳng bao giờ có thể với tới được…

Và bây giờ, tại thời điểm này, tôi không thể tin rằng mình đang được chiêm ngưỡng lại gương mặt ấy, trong đời thường chứ không phải là giấc mơ đầy ma mị…

- Xin lỗi vì đã làm phiền! Mời ra ngoài!

Tôi bị đuổi. Nhưng có lẽ trong giây phút này, lòng tự trọng của tôi đã bị cảm xúc trong trái tim và ký ức tôi đè bẹp dí. Tôi vẫn đứng trơ ra như khúc gỗ, hai mắt mở to, tay chân run như cầy sấy. 10 năm gặp nhau trong mơ. Giờ đã được trùng phùng. Tôi chợt thấy mọi thứ vỡ òa. Một cảm giác quá ư đặc biệt và cũng thật kỳ dị.

……………………………………………

Hiện giờ tôi đã về lại nhà Cà Rem. Nhưng có vẻ tâm trạng tôi vẫn không thay đổi được bao nhiêu. Trong đầu tôi bây giờ chỉ còn lại hình ảnh của hoàng tử, của mưa và của ánh mắt bí ẩn đó.

Những tiếng xôn xao của đám con gái ở trọ trong nhà Cà Rem làm tôi tỉnh mộng trở về với thực tại. Nói thật là tôi cũng không nhớ được vì sao tôi lại về được phòng mình sau khi đứng như tượng trong căn nhà ấy.

- Anh ấy đi học kìa! Ôi thật là menly biết bao!!!

- Ngay cả con chó cũng toát lên vẻ quyến rũ như chủ của nó!!!

- Ôi cái vẻ lạnh lùng đến rùng mình!!! Ôi yêu quá đi mất!!!

Đó là những gì tôi nghe được từ mấy chị sống trong dãy phòng trọ bên cạnh phía dưới phòng tôi. Tò mò, tôi chạy ra ban công nhìn. Hoàng tử của tôi đi học!

Một cảnh tượng thật đáng để yêu nếu như bạn được nhìn thấy. Anh ấy – hoàng tử của tôi hai tay bỏ vào bọc quần, đeo chiếc balo một bên vai, đuôi tóc dài nằm gọn ghẽ sau lưng, từng bước đủng đỉnh đi. Cái tướng dong dỏng cao ấy như nuốt trọn cả bầu trời buổi sớm mai. Bên cạnh là chú chó nhỏ tôi gặp hồi sáng, nghoe nguẩy cái đuôi tròn như nhúm bông nhún nhảy đi theo chủ. Nhìn họ giống như một đôi bạn tri kỷ. Rất đáng yêu và rất ấn tượng…

Tôi đến trường với hành trang duy nhất trong đầu là hình ảnh người con trai ấy. Tôi nghĩ có khi nào tôi đã bị điên hay không? Nhưng quả thật là tôi không thể thoát khỏi những suy nghĩ về giấc mơ và buổi gặp gỡ sáng nay. 10 năm sống cùng một giấc mơ kỳ lạ. Nếu bạn là tôi chắc hẳn bạn cũng sẽ không bình thường được như tôi…

Giờ ra chơi, tôi mặc cho tâm hồn điều khiển đôi chân mình đi. Tôi lơ lửng giữa tất cả. Những ngọn gió đầu mùa cứ thể đùa nghịch với mái tóc xoăn xoắn xít của tôi. Vì chúng biết tôi không còn thời gian mà để tâm tới nữa.

Và rồi chân tôi đưa tôi lên sân thượng của trường…

Gió toàn tập. Gió như bay nhảy. Tôi vừa đặt chân lên bậc nền sân thượng đã thấy cơ thể mình bay bay trong gió.

Đang chực nhắm mặt lại, dang hai tay để đón nhận khí trời thì sự xuất hiện của một bóng dáng nhỏ nhỏ, trong bộ đồng phục của trường, đứng trên mép của lan can sân thượng làm toàn bộ sự lãng mạn trong tôi biến mất hoàn toàn.

Băng đô đỏ…

Gương mặt đầy vẻ tội lỗi ấy…

Là cô nhóc!

Là cô nhóc ấy!!!

KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG!

5 giây. Đó chính là thời gian nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Tôi không tưởng tượng ra được nếu như mình chậm chân nửa giây thì mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

Bây giờ…

Tôi đang lơ lửng giữa 4 tầng nhà…

Ngay sau tiếng hét động trời của tôi, có vẻ như cô bé ấy quá hoảng loạn và nhảy ào xuống, tôi chỉ còn biết chạy theo để với lấy đôi tay bé nhỏ những mong cứu vớt một sinh mạng. Tôi đã kịp nắm lấy tay em, nhưng vì người tôi quá yếu, sự mỏng manh của một thiếu nữ 20 tuổi đã không thể giữ vững được điểm tựa tại thành lan can. Kết quả là tôi cũng bị lao xuống dưới. Rất may là trong phút giây đáng sợ ấy tôi đã kịp nắm lại thanh sắt cuối cùng của lan can tầng thượng…

Làm sao đây???

Tôi đang bay…

Dưới tay tôi còn có thêm một cơ thể nữa…

AI CỨU CHÚNG TÔI VỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cũng may thời điểm này là giờ ra chơi nên sự chú ý của mọi người nhanh chóng được thu hút. Những tiếng la hét thất thanh kèm theo những bước chân rầm rập đang cố gắng chạy lên đây để cứu tôi và cô bé băng đô đỏ.

- Đừng sợ! Anh sẽ cầm tay em!!!!!

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn sau khi nghe được một lời trấn an. Là Nhân Mỹ. Cậu nhóc đang với cánh tay to khỏe của mình về phía tôi…

Thật ra là tôi rất rất muốn nắm lấy tay cậu nhóc. Nhưng mà tôi không thể. Khoảng cách giữa tay tôi và đôi tay cậu ấy không cho tôi niềm tin để nắm lấy. Vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là tôi sẽ rơi tỏm xuống dưới kia. Thở hồng hộc lén nhìn xuống dưới, tuy không phải là đỉnh của một tòa nhà chọc trời nhưng với khoảng cách như thế này cũng đủ làm tôi ngợp. Thêm vào đó tôi còn nắm lấy tay của bé băng đô đỏ nữa. Sự nặng nề và nỗi sợ hãi đang dần dần lấy đi sự cố gắng của tôi. Tôi sắp không trụ được nữa rồi!!!

- Đừng nhìn xuống đó nữa Tử Quân! Hãy nhìn gương mặt đẹp trai của anh này!!! Anh sắp chạm được tay em rồi!!! Hực hực…

Cậu nhóc vừa nói vừa cố vươn cánh tay về phía tôi. Rất khó khăn vì thành lan can rất cao. Tôi chỉ còn biết nuốt nước bọt chờ đợi…

Mỏi tay quá…

Đau tay quá…

Người tôi cứ tê dại hẳn đi…

Những gắng gượng cuối cùng của tôi đã sắp tan biến theo những giọt mồ hôi đang thi nhau tuôn chảy. Và bỗng dưng tôi nghe tiếng khóc thút thít dưới chân mình...