Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
509 Views
Cô huỷ bỏ mọi sự quan sát. Uyển Nhi tin rồi sẽ tới một ngày Minh Anh trở về Việt Nam. Sớm hay muộn cô cũng sẽ gặp lại anh.
Cứ thế năm năm trôi qua chóng vánh như chỉ vừa kịp phủ lên vạn vật một lớp bụi trần xinh đẹp. Lễ kết hôn của Thiên Anh và Trang sắp cận kề, thời điểm gặp lại sẽ chẳng mấy chốc mà tới. Quả như dự đoán, Minh Anh xuất hiện trước phòng làm việc của cô ngay khi thiệp cưới của em gái anh gửi đi được một ngày, một lễ kết hôn không quá lớn nhưng cũng đủ để bất kì ai quan tâm biết được thông tin.
Minh Anh vẫn thế, vẫn một sức hút thú vị mà Nhi chẳng tài nào lí giải, thời gian đã ưu ái cho anh sự chững chạc và điềm tĩnh lạ thường. Anh cho cô biết anh đã gặp lại Bảo Anh khi chồng cô sang Mỹ kí kết hợp đồng đợt vừa rồi, anh đến gặp cô để được đích thân nói lời cảm ơn chân thành của anh dành cho cô. Và cuộc nói chuyện lại bỏ qua một nhân vật chính nhất - Tường Vi.
M.P.A, M.P.A? Nhi đã lẩm nhẩm cái tên đó rồi bật cười. Vi làm việc ở M.P.A, Minh Anh cũng làm việc ở M.P.A, một ngươi ở Mỹ, một ngươi ở Anh và giờ thì cùng nhau về Việt Nam; chồng cô kí hợp đồng với M.P.A và gặp lại Minh Anh (chưa xét đến trường hợp Minh Anh đã tìm hiểu trước Vi thực tập ở đâu, làm tại chỗ nào và thi tuyển ở đó.). Đó hoá chẳng phải một tình cờ thú vị sao?
Một khi Bảo Anh đã gặp Minh Anh, cuộc hội ngộ giữa Minh Anh và Tường Vi mà người sắp đặt không ai khác ngoài chồng cô chắc chắn sẽ diễn ra. Bản hợp đông thuê trọn nhà hát cộng thêm sự về trễ rất hiếm gặp của chồng làm cô chẳng mấy sức mà đoán ra anh đang làm gì.
Thật là một đoạn đường dài lắm gian nan, trải qua bao thử thách như thế liệu Minh Anh và Vi có quyết định trở về bên nhau? Liệ tình yêu sau này của hai người có mãi bền chặt? Câu trả lời chỉ có hai người đó biết, chỉ có hai người đó quyết định. Điều gì càng dễ có được thì càng dễ mất đi, vốn dĩ đã là như thế. Ta phải qua bao ngày mưa mới yêu những ngày nắng, qua bao ngày nhớ mới quý những ngày cạnh nhau, qua bao nỗi đau mới biết trân trọng hạnh phúc, qua bao lần vấp ngã mới trưởng thành. Cái gì cũng có cái giá của nó!
- Vợ à, vợ đang nghĩ gì thế?
Bất ngờ đặt bàn tay lên vai cô, anh dịu dàng:
- Em đang nghĩ xem chồng làm gì mà giờ này vẫn chưa về ấy mà. ^^.
Anh im lặng trước câu nói của cô một lát rồi hôn nhẹ lên má cô chuyển chủ đề:
- Em đã ăn tối chưa?
Anh làm thế bởi anh biết, có cần thiết phải nói về lí do không khi mà cô vợ thông minh của mình đã có sẵn câu trả lời.
*
- Các chị vẫn chưa về ạ? - Thư kí tiến lại gần đám đông đang tụ tập trước sảnh.
- Làm sao mà về được? Bọn chị đang phải chứng thực một chuyện đây.
- Chuyện gì cơ?
- Thì cái chuyện CMO và CFO là vợ chồng ấy?
- Ơ, chẳng phải chị Vân bảo là không phải còn gì, đích thân sếp của em khẳng định mà. * mặt ngơ ngác*.
- Hồn không đẻ ý à? Từ cái hôm họp hành gì đấy về, CFO thường xuyên cười hơn trước, đã đẹp nay còn đẹp hơn, cứ chứng nhận cho nó "yên tâm". * mắt long lanh*.
- Hì, em thấy mấy chị mới có vấn đề ấy, nếu là vợ chồng thì chẳng sống với nhau hàng ngày, việc gì phải đợi họp hành gặp nhau rồi sau đó mỉm cười happy cho ngươi ta bắt thóp ạ? Nghe đã bất hợp lí rồi. Với lại CFO dù có là mĩ nam thật đấy, tài giỏi thật đấy nhưng mà cũng kết hôn rồi. Các chị bỏ cuộc đi thôi, đây gọi là xen vào việc tư nhà người khác. Mà cả CFO, CMO đều đang họp trên phòng bác tổng, không biết lúc nào mới xong, về sớm chẳng phải tốt hơn là rình mò thế này ạ?
- Ý bọn chị là muốn xem có phải vợ của CFO là CMO không ấy mà, nếu phải thì đây đúng là tin hot nhất năm.
Đang bàn tán ồn ào thì...
“Tinh...”
Cửa thang máy bật mở, tất cả chẳng cần ai nói ai chạy nhanh vào cùng một vị trí nấp, nín thở nghe ngóng (bao gồm luôn thư ký).
Chàng bước ra đi thẳng, nàng cũng bước ra nhưng rẽ ngang, chàng và nàng chẳng ai nói gì với nhau. Thế là tất thảy bể mộng, thư ký hả hê "em đã bảo mọi người mà, truyền thống vốn là CMO, CFO chẳng bao giờ ưa được nhau". Mấy chị nhân viên ai nấy nét mặt tiu nghỉu, ỉu xìu như bánh đa nhúng nước kéo nhau về. Còn mình thư ký, thiết nghĩ mình cũng quý Giám đốc Marketing, bước chân theo định bụng mời CMO đi ăn.
- 30 phút nữa mẹ em đáp máy bay, mình ra sân bay thôi anh! - CMO mỉm cười ngay khi xe của CFO vừa tới.
- Em ổn chứ? Cả ngày hôm nay không ăn được gì mà! - CFO chưa khi nào dịu dàng tới thế, mở cửa xe.
- Em không sao. - CMO dù nét mặt hơi mệt mỏi nhưng vẫn hạnh phúc nhìn CFO trước khi vào trong xe.
" A... a... a... Mấy chị ơi!!! Là thật đấy!"
Hết
Ngoại truyện.
Action 1
Sân bay Nội Bài...
Vi nép sát vào người Minh Anh, các cuộc họp kéo dài liên tiếp từ sáng tới tối, cộng thêm cả ngày không ăn được gì khiến sức lực nó như bị vắt kiệt.
- Em mệt lắm không?- Minh Anh đưa tay chạm lên má nó, giọng anh rất mực dịu dàng.
Nó khẽ cựa mình lắc đầu. Mắt tập trung vào dòng người đang dần bước ra nhưng mãi vẫn không thấy mẹ đâu. Vi bắt đầu lo lắng, nó lục tìm điện thoại trong túi lại quên mất rằng điện thoại đã hết pin.
- Bình tĩnh nào Vi, lấy máy anh gọi thử xem sao.
Anh đưa điện thoại cho nó, động tác của Vi bỗng trở nên gấp gáp, đầu dây bên kia không có ai nghe máy. Nó lại bấm số của dì, Vi khẽ thở phảo khi máy có tín hiệu.
- Dì ạ? Con là Vi đây. Mẹ con đi chuyến bay lúc mấy giờ hả dì? Sao con chưa thấy mẹ đâu?
- Dạ? Mãi tới tuần sau ạ? Con không thấy mẹ nói gì cả. Vâng máy con hết pin. Dạ. Con biết rồi. Con chào dì.
Đưa trả điện thoại cho anh, Vi ngao ngắn lắc đầu:
- Mẹ em huỷ vé về Việt Nam, đi du lịch Pháp với dì.
Anh khẽ gật đầu, dìu nó ra khỏi sân bay. Ra tới nơi, Vi ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, nôn tới tấp cho tới khi trong bụng không còn thứ gì. Lâu lắm rồi nó không còn có cảm giác này.
Anh đỡ nó dậy, lấy khăn lau miệng cho Vi.
- Em có muốn đi viện khám bây giờ không?
- Không, em không đi đâu.- Nó lắc đầu, trên đời này nó sợ nhất là kim tiêm và hãi nhất là bắc sĩ.
- Thôi được rồi.
Anh mở cửa xe cho nó, đang chuẩn bị sang ghế bên kia thì chợt cả hai cùng phát hiện có ai đó đang nhìn mình. Quay lại thì thấy một bà lão tầm 70 tuổi, đang lục thứ gì đó trong túi đồ.
- Cháu gái, cháu ăn cái này đi, cháu dâu bà cũng như cháu. Khổ, chỉ cần cố gắng qua hai tháng đầu, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.- Bà lão đưa cho Vi một hộp ô mai.
Sắc mặt Vi từ trắng xanh chuyển sang hồng, còn sắc mặt Minh Anh thì chuyển từ hồng sang trắng xanh, chưa kịp để nó giải thích bà lão đã chào tạm biệt rồi rời đi.
Vi nhìn hộp ô mai trên tay, thoáng chốc chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui.
- Chúng ta.....