XtGem Forum catalog

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Posted at 25/09/2015

522 Views



- Chào mừng em đã trở về!

Thiên Anh sau một hồi bất ngờ lại vui vẻ như thường.

- Rất vui vì được gặp lại anh!

Giờ chỉ còn một người im thin thít từ lúc nó xuất hiện:

- Hi. Chào chị Nhi!

- Lâu lắm rồi mới gặp em!- Uyển Nhi vòng tay qua ôm nó một cái thật chặt.

- Muốn có thời gian nói chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà giờ tớ phải đi rồi, cho tớ địa chỉ khách sạn cậu ở với phone đi, để tối tớ tới!

Lôi một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay ra, Trang chăm chú chờ nó đọc địa chỉ.

- Phòng 408 - khách sạn H.G. Số điện thoại của tớ là 0165 *******. Hi. Sẵn sàng đón tiếp quý cô mọi lúc mọi nơi nhé!

- Okay. Hihi. Cậu cứ chuẩn bị nha, tớ đi đây!- Quay sang kéo tay anh Thiên Anh cô bạn mỉm cười. - Chào mọi người!

Vẫy tay qua cửa cho tới khi chiếc xe lăn bánh đi mất, Trang khiến nó thật sự thấy vui, đã bao lâu rồi mà cô bạn của nó vẫn dễ mến như ngày nào.

- Cô nương có cho tôi vinh hạnh được mời cô về nhà chơi không đây? Anh Bảo Anh sẽ vui lắm khi thấy em.

Lấy túi xách, chị Uyển Nhi háy mắt với nó:

- Hi. Vinh hạnh đó đáng lẽ ra là của em mới đúng chứ ạ! ^^.

Đóng cửa xe, nó cài dây an toàn.

- Em về luôn chứ? Còn bác gái, bác ấy có khoẻ không?

Nhấn ga, Nhi quay sang hỏi nó đầy quan tâm.

- Vâng, em về hẳn luôn. Hi. Cảm ơn chị, mẹ em vẫn khoẻ.

- Công việc của em thế nào? Nghe bảo em đã hoàn thành xong bằng Thạc sĩ Đại học Oxford. Hi. Thành tích rất đáng nể nhỉ!

- Em thi tuyển bên trụ sở chính của M.P.A nên được điều về làm CMO chi nhánh Việt Nam.

- M.P.A? - Nhắc lại tên công ty của nó, khoé môi chị Nhi như mỉm cười thích thú.

- Sao thế ạ?

- À, không có gì. Hi. Cho chị gửi lời khen tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, nó rất đẹp.

Vi đưa bàn tay trái lên chạm nhẹ chiếc nhẫn, đẩy nhanh sự lúng túng và tích tắc đôi mắt nó biến chuyển đi. Và hình như hành động ấy không thể qua được mắt của chị Uyển Nhi.

- Vật phẩm xinh xắn ấy chỉ có thể đánh lừa những chàng trai nhút nhát mà thôi, nó không đủ quyền năng để ngăn cản ai đó khi họ thật lòng với em, bất kể dù em đã kết hôn hay chưa?!

- Em biết.

- Em khác trước đây nhiều. Hi. Thời gian tuyệt vời thật!

Dừng xe, chị nhoẻn cười nhìn nó chuyển chủ đề:

- Tối nay, chọn món gì để chị phục vụ tận nơi nào?

*

Sau một hồi đi dạo lòng vòng quanh Hồ Tây, nó đón chuyến xe bus cuối cùng trong ngày khi màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên tất cả.

Đã lâu lắm rồi giờ nó mới tiếp tục thói quen gần như bị rơi vào quên lãng này. Bước lên, Vi chọn vị trí cuối cùng sát cửa sổ, nó là hành khách duy nhất trên xe. Xem ra từ chối lời đề nghị đưa nó về nhà của anh Bảo Anh là một sự lựa chọn không tồi, vì cái tin nhắn thông báo không thể đến thăm nó tối nay của Trang mà Vi đã nán lại hơi lâu so với dự định ban đầu. Nếu là nó, nó cũng sẽ không vui lắm khi thời gian của mình và người ấy bị san sẻ thế nên Vi không muốn bản thân là kì đà cản mũi cho hai người dù chị Nhi bảo rằng muốn anh Bảo Anh có thể nói chuyện thoải mái với nó.

Hà Nội về khuya không quá ồn ào, nó yêu mùi hoa sữa thoảng quanh trên những chặng xe bus qua, yêu cái không khí mát lạnh dễ chịu khiến bàn tay chỉ muốn đưa ra mãi qua cửa kính, yêu khoảnh khắc yên bình mà nó chẳng cần suy nghĩ hay toan tính, yêu phút giây nó vững vàng và tĩnh để nhịp sống hối hả vô phương cuốn đi hay chạm vào.

Ipod nó vang đều từng giai điệu của Fox rain, một bản ballad buồn... từng giai điệu gõ nhẹ vào trái tim đang khép chặt của nó, ngăn cửa nhỏ xíu mở ra, thả cho kí ức Vi chôn chặt bay lượn và làm sống lại không khí ngày hôm ấy, ngày cô sinh viên năm nhất thích thú pha lẫn ngạc nhiên ngắm nhìn gương mặt một chàng trai đang say ngủ tựa vào vai mình, ngày mà sau này anh nói với nó rằng: "Hôm ấy anh đã làm một điều lạ lùng mà tới giờ anh cũng chẳng thể lí giải."

Tim nó tê nhức, hình dáng anh cũng vừa kịp tan thành ảo ảnh, nhạt dần rồi mất hút, Vi cười, nó đang nhớ anh, rất nhiều!


Chương 32: Nghi ngờ

- Đây này, thấy chưa? Hôm trước tớ còn chụp được từ bàn tay của cả hai người mà!

Đưa điện thoại ra, cô nhân viên đắc thắng.

- Sao lại có thể như thế? Thật khó tin, rõ ràng CFO của tụi mình du học ở Mỹ, về trước ngày CMO ra mắt ba tuần, với lại Giám đốc Marketing du học bên Anh cơ mà, cô ấy chẳng thi tuyển ở trụ sở chính của tập đoàn còn gì? Chồng Mỹ, vợ Anh á? Không thể nào!

- Này nhé, nếu không phải vợ chồng thì đâu ra cái thứ giống nhau đó hả? Nhân viên nữ bên kia lại được phen đau tim rồi, ai chứ phu nhân mà là CMO thì hết đường hi vọng. Hic. CFO đẹp trai của tôi.

- Đoán già đoán non. Mệt. Vào hỏi CMO của mình là biết ngay thôi à?! Nghe bảo cậu phải gửi thông báo họp tới các bộ phận thì phải mà? Giờ vẫn ngồi ung dung thế hở cô thư ký?

- Sắp xong rồi, chỉ còn bộ phận chăm sóc khách hàng nữa thôi. Yên tâm. Nè, việc nhà người ta mình nhiều chuyện có khi lại đi tong đấy nàng phó phòng ạ!

- Thế mới càng phải hỏi, mắc công người ta lại nghi ngờ hai vị lãnh đạo sáng chói nhà mình. Vả lại tớ phải nộp cái này.

Giơ tập tài liệu lên, cô nhân viên thở dài tiến về phòng cấp trên.

Cốc... Cốc... Cốc...

- Mời vào!

Nó ngước lên, nhoẻn cười:

- Có chuyện gì thế chị?

- Bản kế hoạch về việc thay đổi giao diện trang chủ của công ty, sử dụng công nghệ web mà chúng ta đã thảo luận trước đó và người đại diện. Giám đốc xem qua thế nào. Trưởng phòng nghỉ phép, nếu để tới mai thì gấp quá nên tôi nộp hộ.

- À, vâng! Chị đợi em một lát!

Cất tài liệu vào ngăn kéo, nó bắt đầu xem bản kế hoạch.

- Về vấn đề người đại diện, chỉ cần đáp ứng đủ các tiêu chuẩn của chúng ta là có thể ứng tuyển, tuy nhiên xét mọi phương diện về mức độ phù hợp lại chỉ có bốn gương mặt tiềm năng.

- Đây là dòng sản phẩm mĩ phẩm hoàn toàn mới hướng tới độ tuổi tầm 20 đến 25, những người trẻ năng động vì vậy không nhất thiết phải chọn gương mặt quá nổi tiếng hay xinh đẹp, mức độ vừa đủ nhưng có thể cho thấy tối đa hiệu quả sản phẩm, làm tôn công dụng của dòng sản phẩm mới là ổn nhất. Nếu không có gì thay đổi, mai chúng ta sẽ họp bàn về vấn đề này.

Thấy nó nói xong rồi mà chị nhân viên vẫn cứ đứng yên, mắt không rời bàn tay nó, Vi thấy lạ:

- Còn gì nữa sao chị?

- À... ờ... - Chị nhân viên lúng túng.

- Có gì chị cứ nói!

Đưa cốc cà phê lên, nó khuyến khích:

- Thật ra cũng không có gì, chỉ là, mấy hôm nay công ty đang ầm lên thông tin Giám đốc và Giám đốc Tài chính là vợ chồng.

Suýt chút nữa là nó chết bỏng, ngụm cà phê vừa uống cũng chỉ thiếu nước trào lên mũi vì sặc.

- Giám đốc không sao chứ?

- Em không sao.

- Tai... tại... CMO và CFO cùng đeo chiếc nhẫn kết hôn giống y chang nhau nên...

Rõ ràng lúc nó mua, nhân viên bán hàng bảo chỉ có một cái duy nhất mà nhỉ? Trùng hợp tới khó tin! Lấy lại bình tĩnh, nó trấn an:

- Có thể là do ngẫu nhiên thôi! Không có chuyện đó đâu ạ! Em vẫn chưa gặp Giám đốc Tài chính của công ty mình. Hi.

- Vậy xin phép Giám đốc!

- Chào chị!

Khẽ lắc đầu, nó biết tỏng chị ấy đang sướng run vì chứng nhận xong một thông tin sốt dẻo, cảm tưởng như muốn chắp thêm cánh để bay ra ngoài. Nếu thế thì cái người đó quả là có sức hút không nhỏ, ít nhất là đối với nhân viên nữ trong công ty bởi đã kết hôn rồi mà vẫn được chị em săn đón nhiều đến vậy. Nó nên đợi tới ngày mai sau buổi họp hay qua chào hỏi người kia bây giờ nhỉ?

Lau vệt cà phê lem nơi khoé miệng, list công việc cần làm chi chít trong sổ tay đập ngay cái suy nghĩ dở dở ương ương vừa mới loé lên trong đầu Vi.

Trước sau gì chẳng gặp, sao nó cứ phải lăn tăn về cái chuyện này nhỉ??? Ghét quá!!! Vấn đề của nó bây giờ là đưa ra một phương án toàn diện mang lại thành công lớn cho dòng sản phẩm mới của công ty về tất cả các mặt đồng thời thuyết phục làm sao để CFO chấp nhận rút kinh phí. Chỉ thế thôi! (chỉ thế thôi mà cũng cả khổi việc, đủ đè bẹp nó nếu sơ sẩy. Khổ thân...