Khách qua đường vội vã

Posted at 27/09/2015

1313 Views

Người này đúng là không chịu được đả kích, Thẩm An Nhược cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa.

Bữa đó Thẩm An Nhược và Hạ Thu Nhạn cùng đi thăm Giang Hạo Dương, thật ra vẫn là Trình Thiếu Thần đưa cô về. Giang Hạo Dương không ở trong viện, còn đổi cả chỗ ở, đến một khu kiểu cũ vắng vẻ, bọn cô phải tốn bao nhiêu công mới tìm được.

"Thực ra không có gì đáng ngại cả đâu, anh chỉ đang nghỉ phép thôi." Sắc mặt Giang Hạo Dương vẫn tốt, nghe nói là xuất huyết dạ dày, mỗi ngày y tá sẽ qua truyền nước, có cả người giúp việc theo giờ đến nấu cơm cho anh.

Anh vốn không thích những nơi ồn ào người qua người lại hỗn tạp, thậm chí còn không như những người khác chọn tới sống ở nơi thuận tiện dành cho công nhân viên chứ. Lúc đổ bệnh trốn ở đây quả thật đã tránh được nhiều rắc rối.

Bọn cô ngồi chưa được bao lâu thì có tiếng chuông reo. Giang Hạo Dương tự mình ra mở cửa, hai người ngồi trong phòng không ra ngoài chào hỏi. Người đến là một cô gái trẻ tuổi, chỉ nói mấy câu liền đi luôn, tổng cộng chưa đến hai phút.

Giang Hạo Dương trở lại vẻ mặt rất bình thản, Hạ Thu Nhạn cười trêu anh: "Anh à, anh đang có vận đào hoa đấy sao."

"Vớ vẩn." Anh cười nhạt quay sang Thẩm An Nhược, cô vội vàng cụp mắt xuống.

Căn phòng này dành cho đàn ông độc thân, vì thế không cách âm, trong phòng cũng có thể nghe thấy bên ngoài nói chuyện.

Cô gái nói: "Quần áo để thay của anh, còn có cả sách, quyển cuối cùng anh cần em vẫn chưa tìm thấy. Em nấu canh cho anh đó, tay nghề cũng tạm được thôi. Em nhớ lần trước anh nói dì Vương nấu canh chán quá."

"Làm phiền em quá, thật ra để người trong cục về lấy hộ anh là được."

"Tiện đường thôi mà, không vấn đề gì đâu. Em không ở lại lâu nữa. Sếp của bọn em mở cuộc họp đột xuất, em phải về công ty đây."

"Bây giờ bọn em hẳn là rất bận, đừng để ảnh hưởng đến công việc của em."

"Không sao. Sếp em đã bảo rồi, hiếm khi có thể quang minh chính đại qua lại với lãnh đạo cấp cao thế này, nhất định phải đón tiếp tử tế, cố gắng hết sức lấy lòng, không lúc nào không thể hiện thành ý, phải coi đó là việc quan trọng nhất mà làm. Em nhận lệnh làm việc thôi, vì thế anh không cần phải khách sáo đâu."

"Hóa ra anh ta cũng có thể nói câu dài như thế đấy. Nhưng câu này nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm." Giang Hạo Dương cười.

"Anh hiểu anh ấy mà, anh ấy không giỏi thể hiện tình cảm với người khác, đây chắc cũng được coi là cố gắng của anh ấy rồi ạ." Cô gái cười rúc rich, rồi rời đi luôn.

Trái đất này nhỏ thật, hóa ra là trợ lý Đàm Phân của Trình Thiếu Thần. Số lần bọn cô gặp nhau không nhiều lắm, nhưng Thẩm An Nhược quá quen với giọng nói của Đàm Phân, cô ấy có giọng nói rất dễ chịu.

Mấy lần Giang Hạo Dương vô tình nhìn qua thì vẻ mặt của cô luôn rất thú vị, Thẩm An Nhược quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao tự nhiên anh lại mắc bệnh dạ dày vậy?" Hạ Thu Nhạn hỏi.

"Ăn cơm với tổ nghiên cứu hạng mục trong tỉnh, chắc uống phải loại rượu không hợp."

"Anh thật xứng với chức vụ người đầy tớ của nhân dân, suýt nữa hy sinh vì nhiệm vụ." Thẩm An Nhược khẽ than thở. Chẳng trách anh giấu nhưng Trình Thiếu Thần lại biết, hóa ra là như thế.

"Mới có mấy hôm không gặp mà cái miệng này đã cay nghiệt thế rồi." Giang Hạo Dương cũng thở dài.

Hạ Thu Nhạn đi rót nước cho Giang Hạo Dương, trong phòng chỉ còn lại anh và cô.

"Sắc mặt em dạo này rất tốt, khá hơn lần trước anh gặp em nhiều."

"Vì trời ấm lên rồi. Mùa đông em dễ bị cảm nên trông sắc mặt lúc nào cũng kém."

"Mùa này mặc váy cưới khá thích hợp, anh nhớ lần trước hơi lạnh."

Thẩm An Nhược nhìn vào mắt anh, cười: "Sao vậy? Anh bị mĩ nhân kế và lời đường mật dụ dỗ, chỉ trong chốc lát đã muốn giúp người ta bán đứng em sao?"

"Muốn bán cũng phải chọn thời điểm thích hợp mà bán, chờ lúc hết độ tươi non thì không bán được giá cao nữa đâu."

Thẩm An Nhược cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Ở một mình tự do thật, phòng không thích lại đổi, bạn cơm và bạn chơi có thể thay đổi thường xuyên, bị ốm lại có tình nguyện viên chăm sóc. Chẳng lẽ anh không thấy thế?"

"Khả năng châm chọc người khác của em tiến bộ không chỉ một chút đâu." Giang Hạo Dương bật cười, "Anh không có kế hoạch độc thân cả đời, nhưng em có lẽ chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận được, đơn độc một mình là muốn gặp được người vừa ý cũng chẳng dễ dàng chút nào." Anh dừng lại một chút, "Lời anh nói chắc em không muốn nghe... nhưng mà sự kiên nhẫn của đàn ông cũng có giới hạn, già néo đứt dây đó em."

"Anh ấy cũng mua chuộc anh luôn rồi à?"

"Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, bây giờ em rất giống con chó đã cắn Lữ Động Tân2." Giang Hạo Dương nhìn cô một lát, lại bật cười: "Được rồi, em cứ tiếp tục làm khó anh ta đi. Nhìn người lục đục như thế, thật ra anh thấy rất thoải mái."

2Xuất phát từ thành ngữ 'Chó cắn Lữ Động Tân', có nghĩa là làm ơn mắc oán, ở đây Giang Hạo Dương đang mắng khéo Thẩm An Nhược.

Sau đó Hạ Thu Nhạn cũng nói với cô: "Cậu cứ chơi đùa nhiệt tình đi, đợi có ai đó hết kiên nhẫn muốn rút lui, tớ không cho cậu mượn vai để khóc đâu."

"Cậu làm sao biết chắc chắn tớ sẽ khóc. Nam nữ qua lại có thể coi như một trò chơi, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì giải tán, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, phải kiên nhẫn đến thế nào mới chịu được đối phương mấy chục năm chứ. Nếu là một trò chơi, vốn dĩ nên kết thúc trong một ngày, có gì mà nuối tiếc. Tớ chẳng còn hơi sức đâu mà chơi lại trò giả thành thật lần nữa."

"Bây giờ cậu biết hôn nhân là chuyện cả đời rồi ư? Vậy sao lúc đó còn làm ầm ĩ lên như vậy, sao không chịu nhẫn nại một chút. Còn cái tên họ Trình kia, lúc đó mắc bệnh thần kinh gì để giờ tốn không biết bao công, đáng đời."

"Lúc đó nghĩ rằng dù sao cũng không chịu được đến cùng, cần chi phải cố gắng nữa, đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm đầu thai sớm."

"Đồ thần kinh, cả hai luôn."

"Năm nay cậu đi xem mặt đến lần thứ mấy rồi?" Thẩm An Nhược nhanh chóng chuyển đề tài.

"Cho cậu hay, bây giờ tớ chẳng còn hứng thú gì với hôn nhân cả. Nhìn tấm gương xuất sắc của hai người các cậu, tớ mắc bệnh trở ngại tâm lý rồi."

Người ngoài cuộc đúng là lo lắng thừa, thật ra hai người bọn cô bên nhau vẫn rất tốt, chẳng hề vì cô bóc trần khuyết khuyết của anh, anh tỏ thái độ với cô mà tan vỡ. Giữa hai người không quá khách sáo, nhưng cũng không đến mức xích mích khó chịu, cẩn thận duy trì sự cân bằng kì lạ này, giống như con lật đật, nhìn như lung lay sắp ngã, nhưng lại không ngã được. Hạ Thu Nhạn nói, người khác không thể gặp đúng người đúng lúc vậy mà hai người bọn cô còn cố tình kéo dài thời gian tới thời điểm không thích hợp, khiến cả hai đều trở thành những miếng ghép xa lạ. Thật ra Hạ Thu Nhạn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Thẩm An Nhược tốn bao công sức mới thuyết phục được Lâm Hổ Thông hẹn hò với cô bạn mình, Lâm Hổ Thông vì có việc đột xuất nên lỡ hẹn, sau đó Hạ Thu Nhạn quyết cho anh ta leo cây hai lần, khiến mọi chuyện đi tong. Thẩm An Nhược cuối cùng cũng hiểu vì sao con đường tình duyên của cô bạn này lại gian khổ, dài dằng dặc như thế. Nói tóm lại, mọi người đều đang tự tìm niềm vui và nỗi buồn theo cách của riêng mình.

Dạo này Trình Thiếu Thần thường xuyên đi công tác, nhiều đến nỗi Thẩm An Nhược cũng không nhịn được, hỏi: "Công việc không suôn sẻ à? Sao anh bận rộn thế?"

"Có một vụ hợp tác không thỏa thuận được điều kiện, lằng nhằng dây dưa, lãng phí thời gian."

"Vụ đó em cũng nghe nói rồi. Không phải đối tác có quan hệ rất tốt với bên anh sao?"

"Chính thế mới phiền phức, kéo bè kéo phái, toàn bộ công sức hao tổn hết cả. Thôi kệ đi, đừng nhắc đến công việc ở nhà nữa, đủ phiền phức lắm rồi."

Một lát sau anh lại chủ động hỏi: "Em cảm thấy giữa hy sinh một chút danh dự để bảo toàn lợi ích lớn cho công ty với việc trả một cái giá đắt để giữ chút danh dự có cũng được không có cũng xong, nên chọn cái nào."

"Không phải không nói chuyện công việc ở nhà sao? Hơn nữa, trong lòng anh đã sớm quyết định rồi, hỏi em làm gì, em không chi phối nổi quyết định của anh đâu."

"Thẩm An Nhược, em đừng lúc nào cũng miệng lưỡi sắc bén như thế. Phụ nữ nên ngốc nghếch một chút mới đáng yêu."

"Ngày trước chê em ăn nói vụng về, bây giờ lại ghét em nói năng sắc bén, anh khó chiều thật đấy." Thẩm An Nhược ngáp dài, buồn ngủ chảy cả nước mắt, "Còn nữa, chẳng lẽ anh không thấy rằng, em ngốc nghếch tự cho mình thông minh vẫn tốt hơn thật thà hiền lành, càng mang đến nhiều niềm vui cho anh sao?"

"Nói cũng đúng."

Tivi ban đêm thường chiếu mấy bộ phim nước ngoài không thu hút khách lắm, bản dịch Hồng Kông vì thế tên phim và tên nhân vật nghe rất lạ. Bộ phim hôm nay kể về một đôi vợ chồng kết hôn vì lý do chính trị, thực ra mỗi người họ đã có người mình yêu, bên ngoài thì giữ vẻ ân ái mặn nồng, nhưng cả hai đều có cuộc sống riêng của mình.

"Phim chán quá." Trình Thiếu Thần chẳng mấy hứng thú, "Nhưng một cuộc sống như thế thực ra cũng tất tốt." Thẩm An Nhược lườm anh, lại bị anh phản công: "Lườm anh làm gì? Còn không phải tại em làm ầm ĩ à?"

Anh đi tác nhiều ngày. Ba bốn ngày đầu, Thẩm An Nhược cảm thấy yên tĩnh và nhẹ nhõm, dễ thở hơn hẳn. Lâu dần lại thấy thiếu thiếu thứ gì đó, tựa như đi làm cả tuần chờ mãi rốt cuộc cũng tới thứ Sáu, đột nhiên lại nhận được thông báo đào tạo cuối tuần hoặc tăng ca, tuy vẫn thuộc về công việc hàng ngày nhưng không thích hợp lắm. Ban ngày làm việc, tối đến phải đi xã giao, vì thế cô không gọi điện cho anh, chỉ đợi anh gọi đến. Hơn mười giờ đêm vẫn chưa có điện thoại, cô lại lo lắng có phải anh uống quá chén, hay gặp tai nạn gì rồi hay không. Thói quen xấu một khi đã hình thành quả nhiên rất đáng ghét.

Thẩm An Nhược nhớ lại những ngày tháng bọn họ kết hôn trước dây, có một dạo phần lớn thời gian anh đều phải đi công tác. Ban đầu cô cũng băn khoăn, lo lắng anh uống say không ai chăm sóc, lo anh ăn uống không quen, nhưng anh vẫn vui vẻ không lo nghĩ gì, thường xuyên quên gọi điện về. Cô gọi đến thì rất ít khi nhấc máy, sáng sớm về nhà thì buổi tối cô mới biết, dần dà cô cũng không quan tâm nữa, mặc kệ anh, mỗi lần anh đi công tác thì coi như mình được nghỉ phép.

Khách sạn tuyển một loạt nhân viên, toàn là những gương mặt mới...

XtGem Forum catalog