Khách qua đường vội vã
Posted at 27/09/2015
1278 Views
Em đứng đây giữa phố phường đông đúc, người với người hối hả bước đi. Anh là ai giữa biển người trên phố, là một nửa hay chỉ khách qua đường, vội vã đến vội vã đi, lướt qua đời em, để sớm mai kia giật mình thức giấc, em biết rằng anh vẫn mãi đợi em.
Cuộc đời con người thực ra giống như một lữ quán mà chúng ta là chủ, ngày ngày đều nhìn thấy những người qua đường thần sắc mệt mỏi, đến đến đi đi vội vã. Có người chỉ ở lại một đêm, ăn một bữa cơm rồi rời khỏi, sau này chẳng còn cơ hội gặp lại, thậm chí có người chỉ dừng lại hỏi đường rồi đi ngay. Cũng có những người quay trở lại, nhưng lữ quán vẫn mãi là lữ quán, họ vẫn phải rời đi. Sau đó lại có những lớp người khác, bề ngoài thay đổi nhưng vẫn cứ như vậy, lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn, con người thì ngày quay ngày dần dần già đi. Chúng ta chẳng bao giờ biết được hôm nay ai sẽ đến, ngày mai ai sẽ đi, ai sẽ là người ở lại.
Liệu đến cuối cùng tình yêu này sẽ kết thúc ra sao, còn gì thú vị nữa, truyện còn những gì tiếp nối nữa đây. Mời bạn đón đọc truyện để tìm được lời hồi đáp.
Chương 1:
Thứ Hai là ngày dễ phát sinh sự cố ngoài ý muốn nhất.
Thẩm An Nhược chỉ thích sóng yên biển lặng, ghét những sự việc bất ngờ, vì thế cô rất ghét ngày thứ Hai. Ngay sáng hôm đó đã có quá nhiều việc linh tinh tới cùng một lúc, có cuộc điện thoại khiếu nại của nhân viên, có người phòng khác tới chỗ cô than phiền, lại bị tổng giám đốc Tiền gọi tới nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, lúc cô có thể thở phào trở về chỗ ngồi, bắt đầu công việc hằng ngày của mình, vừa mở hòm thư thì đã thấy một đống thư chúc mừng, lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy quyết định bổ nhiệm. Trên đó viết: "Hôm nay bổ nhiệm Thẩm An Nhược vào vị trí trưởng phòng kế hoạch chịu trách nhiệm duy trì và bố trí công việc, nguyên trưởng phòng kế hoạch XXX sẽ có sự sắp xếp khác", đọc đến đây không kìm được cô hít sâu một hơi.
Kỳ thực tuần trước chủ tịch và tổng giám đốc đã triệu tập cô tới nói chuyện, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, thăng chức trong khi nguyên trưởng phòng còn chưa chính thức điều chuyển đi.
Có người thật lòng chúc mừng, có người lại chỉ là giả bộ, có người coi như không có chuyện gì, cũng có người tuần trước còn nắm tay cô đi trên đường như chị em tốt, giờ đây lại coi cô như vô hình. Thẩm An Nhược cảm thấy bối rối, may sao đã sắp tới giờ họp.
Cuộc họp liên quan đến phương án kiểm tra sát hạch hằng năm, thảo luận rất lâu mà chưa thể nào thống nhất ý kiến, đành nghỉ giải lao một lúc. Cánh đàn ông đều qua phòng nghỉ để hút thuốc, nói mười phút nữa mới quay lại, chỉ còn Thẩm An Nhược là con gái nên đành vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc và trang phục.
Nhà vệ sinh tầng mười hai đang sửa chữa, vì thế phải xuống tầng mười một. Căn phòng này và phòng trang điểm phía bên ngoài thông nhau, không có tường cách âm. An Nhược đang định bước ra, không ngờ lại nghe thấy bên ngoài có một giọng nói rất to đang nhắc đến tên mình, cô đột ngột dừng bước, nghĩ thế nào lại quay trở vào.
"Cô nhìn thấy tập tài liệu màu đỏ mới chuyển đến chưa? Thẩm An Nhược, hóa ra là cô ta."
"Ôi, nhìn thấy rồi, lão béo Thái Nhất Tường phen này chắc tức ói máu mà chết. So với lão, người ta tư chất sáng ngời, lại là phụ nữ, trực tiếp đứng trên đầu lão, ha ha, chúng ta lại sắp có trò hay để xem rồi đây."
"Chậc, người phụ nữ đầu tiên leo lên được tầng lớp lãnh đạo của Chính Dương đấy. Thẩm An Nhược mặc dù danh tiếng không thua kém ai, nhưng cũng chưa biết năng lực thật sự được mấy phần nữa."
"Người ta làm gì có chống lưng."
"Gia đình cô ấy rất bình thường, cha mẹ cũng không ở thành phố này. Chồng cô ấy chẳng phải đã mở một công ty nhỏ sao, tốt thế cơ mà?"
"Ôi, cô giả bộ ngốc đấy à? Cha chồng người ta không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của An Khải – ngài Trình Hưng Hoa sao, chú của người ta cũng chính là ngài Trình Trấn Hoa của thành phố chúng ta đó."
"Hả, thật vậy? Giờ tôi mới biết đấy. An Khải ở thành phố W mà, vậy chồng cô ấy mở công ty ở đây làm gì nữa?"
"Ôi, đó không phải là kiểu công tử nhà giàu rảnh rỗi sinh nông nổi, thiên hạ đồn rằng anh ấy tay trắng lập nghiệp đó."
"Hừm, không biết chừng lại là do tranh quyền đoạt lợi bị thất bại mà thôi. Người nhiều tiền lúc nào chẳng có những chuyện đó, huống hồ lại là những kiểu nhà giàu mới nổi như thế này."
"Ừm, cô nói cũng có lý. Tổng giám đốc An Khải bây giờ là Trình Thiếu Khanh, con trai cả của nhà họ Trình, chồng của Thẩm An Nhược là thứ hai. Đúng rồi, cô biết Trình Thiếu Khanh lấy ai không? Cũng là tiểu thư của một gia đình nào đó. Các cô nói xem cậu hai của nhà họ Trình lấy một cô gái không có tiền cũng chẳng có thế lực như thế về nhà, không phải là đã tự vứt bỏ thể diện của chính mình hay sao?"
Bên ngoài rộ lên tiếng cười rúc rich, giọng của một người thứ ba cũng chen vào: "Nhìn các cô kìa, thật đúng là chưa biết chuyện gì đã nói, chỉ cần có tiền là được rồi, quan tâm là gì mấy chuyện khác chứ."
"Lấy người có tiền sẽ như thế nào nhỉ, tiền và tình cảm luôn tỉ lệ nghịch với nhau mà."
"Cô đang đố kị đấy à, làm sao mà biết người ta có hạnh phúc hay không chứ?"
"Sao mà lại không biết? Tuần trước chúng tôi ngày nào chả phải ở lại công ty làm thêm giờ, thế mà tối tối vẫn thấy Thẩm An Nhược ở công ty, cô thử nói xem nếu tình cảm vợ chồng còn tốt đẹp thì sao phải thế? Còn nữa, Thẩm An Nhược gần đây hình như đang ở trong căn hộ khu Ngân Anh gần công ty chúng ta, chưa biết chừng hai người bọn họ đã ở riêng rồi. Ôi, những người trẻ bây giờ, mới kết hôn được có vài ngày mà."
"Ôi!"
"Hả?"
"Đúng là như thế đấy." Bên ngoài lại rộ lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Thẩm An Nhược vô cùng hối hận vì ngay từ đầu không bước ra ngay, giờ đi không được mà ở lại cũng không xong, chỉ biết cầu cho đám bà tám ngoài kia nhanh chóng kết thúc câu chuyện càng sớm càng tốt. cô không thể ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành đề tài nóng để mang ra bàn tán hệt như những ngôi sao nổi tiếng, chỉ biết dở khóc dở cười.
Buổi chiều công ty có khách quý đến thăm.
Với chức vụ là trưởng phòng mới được bổ nhiệm, được cử đi dẫn đoàn tới từng bộ phận của công ty thăm hỏi, Thẩm An Nhược cùng cả đoàn lãnh đạo đứng chờ trước cửa lớn của Chính Dương.
Phòng kế hoạch của tập đoàn Chính Dương kiêm luôn cả chức năng quản lý tuyên truyền điều lệ Đảng cho nhân viên và tổ chức công đoàn trong công ty, mang tiếng là một tổ chức có kết cấu đơn giản, hiệu quả cao, nhưng thực chất vẫn chưa phải là bộ phận bị giới hạn nhân lực nhiều nhất. An Nhược hôm nay cũng chính thức trở thành tổng bí thư của tập đoàn Chính Dương.
Đoàn khách chỉ có bốn người, không quá phô trương như dự đoán. Căn cứ theo lịch trình làm việc thì Chính Dương đã là doanh nghiệp cuối cùng trong số mười doanh nghiệp được ghé thăm.
Họ bắt tay, chào hỏi xã giao như thường lệ. bên phía tập đoàn Chính Dương có ngài Nghê – chủ tịch hội đồng quản trị, tổng giám đốc Tiền, phố tổng giám đốc Trương và Thẩm An Nhược. Phó chủ nhiệm Lâm – người đã quen mặt với Chính Dương lần lượt giới thiệu: "Đây là chủ nhiệm Tề Thiệu Đường, vị này là trưởng phòng Viên Kỷ Bình, còn vị này là trưởng phòng Giang Hạo Dương." Ông vừa dứt lời thì chủ nhiệm Tề - người có dáng vẻ rất nghiêm túc nhưng lại vô cùng thân thiện – vừa bắt tay mọi người vừa cười lớn: "Chủ nhiệm Lâm, tôi và chủ tịch Nghê là bạn chiến đấu cũ."
Trưởng phòng Viên cũng là một người quen của tập đoàn Chính Dương, còn trưởng phòng Giang – người được giới thiệu cùng với chủ nhiệm Tề mới được bổ nhiệm tới đây – thì vẫn còn rất trẻ, dáng người dong dỏng cao, vô cùng cân đối, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười, đứng giữa những vị quan chức bụng phệ đã quá trung niên đúng là chẳng khác nào thiên nga đứng giữa bầy vịt.
An Nhược đứng trước cửa phòng tiếp khách mời các vị lãnh đạo vào. Vì cô chỉ là người đi theo, lại là phụ nữ nên chỉ khẽ gật đầu với từng vị chức không bắt tay, ở những thành phố phía Bắc, trên thương trường hay quan trường vẫn còn giữa quan niệm truyền thống về khoảng cách nam nữ.
Tới lượt trưởng phòng Giang, có lẽ hành động của An Nhược hơi quá đà khiến cho đối phương hiểu nhầm, tưởng cô đưa tay ra bắt, vì thế bèn khẽ cầm lấy tay cô. An Nhược không lường trước được việc này, bất ngờ nên vội vã rút tay ra, tự dưng hơi lúng túng. May mà lúc đó mọi người đều đã yên vị trong phòng nên cũng không ai để ý tới.
Nửa tiếng sau An Nhược có việc rời khỏi phòng họp, thực ra lúc đó cũng không có việc gì của cô nữa. Vừa quay về phòng, cô gái tên Tùng Việt Việt mới mang trà cho phòng họp đã thò đầu vào, vẻ mặt rất nghiêm trọng: "Chị Thẩm, chị Thẩm, vị trẻ nhất trong đoàn khách hôm nay đang đảm nhiệm chức vụ gì vậy? rất đẹp trai, dáng cũng đẹp nữa. lúc cười lại còn có nét giống Kim Thành Vũ."
"Tùng à, em vào đó được tổng cộng mấy giây thế? Khả năng quan sát chẳng tồi chút nào. Để phát huy được hết năng lực của em chưa biết chừng phải điều tới ban tiếp tân của công ty thử làm ba tháng xem sao."
"Đừng mà, chị Thẩm tốt bụng xinh đẹp." Cô gái họ Tùng làm bộ mặt vừa vô tội vừa đáng thương, "Mà nhìn thấy trai đẹp tâm trạng bỗng tốt lên hẳn, tự nhiên công việc lại hiệu quả hơn."
"Giờ tâm trạng em đang tốt, làm việc hiệu quả rồi, vậy nên trước khi tan làm nộp cho chị bản kế hoạch về hoạt động liên hoan cuối năm của nhân viên nhé?"
"Chị Thẩm, đừng hành hạ cấp dưới bọn em như thế chứ!" Cô nàng kêu lên như bị chọc tiết.
Thái Nhất Tường từ phía sau máy tính ngẩng đầu lên, có vẻ mất kiên nhẫn: "Tùng Việt Việt, cô kêu cái gì thế, mạch suy nghĩ của tôi bị cô phá ngang rồi. Cô có thể giữa yên lặng một chút được không?"
Xung quanh im ắng hẳn, bầu không khí bỗng chốc trở nên hơi căng thẳng. Thái Nhất Tường cúi đầu tiếp tục hõ bàn phím, Thẩm An Nhược thấy Tùng Việt Việt định mở miệng nói tiếp bèn ngăn lại: "Nhanh làm việc đi, trước trưa mai nộp cho chị đấy." Tùng Việt Việt lè lưỡi, hướng ngón tay giữa về phía Thái Nhất Tường. An Nhược mím môi cố nén cười trừng mắt nhìn, cô nàng cười đáp trả rồi cũng ngoan ngoãn trở về chỗ của mình.
Gần tới giờ tan làm, cô nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc Trương: "An Nhược, đặt cho chú một bàn ở khách sạn trung tâm thành phố, khoảng mười người, là những người có mặt hôm nay. À, mà cháu cũng đi nhé?"
An Nhược im lặng vài giây, cuối cùng cũng mở lời: "Chú Trương, cháu có thể..."
"Tất nhiên là cháu phải đi rồi, đừng ngốc thế. Thật ra chỉ là một bữa cơm đơn giản thôi, chủ nhiệm Tề, tổng giám đốc Nghiêm và chú đêu là đồng đội cùng lên rừng xuống biển năm xưa, rất lâu rồi chưa gặp lại, gặp được ông ấy hôm nay thật sự là niềm vinh hạnh cho chúng ta. Chủ nhiệm Lâm và trưởng phòng Viên cháu đều biết cả rồi, đều là những người rất thân thiện. Được rồi, cứ thế nhé!" An Nhược cúp máy rồi ngẩn ra một lúc, thấy hơi khó xử.
Không khí của bữa tối hôm đó rất vui vẻ, rượu vẫn chưa mời hết được một vòng, mọi người trong bàn ăn đã bắt đầu lần lượt kể chuyện cười, sáng tác những mẩu truyện ngắn, hồi tưởng lại chuyện cũ, nói những câu trên trời dưới đất. An Nhược được đặc cách không phải uống rượu, chỉ dùng một lý nhỏ nước hoa quả. Gần đây cô bị đau dạ dày, cả một bàn đầy hải sản chỉ ăn chút xíu mà vẫn có cảm giác nuốt không trôi.
Cô nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói: "Tiểu Thẩm hôm nay ăn ít quá. Trưởng phòng Giang, cậu ngồi vị trí thuận tiện nên để ý chăm sóc đến cô ấy nhiều một chút."
Cả bàn ăn cười rộ lên, trưởng phòng Giang bị chỉ đích danh ngoảnh mặt về phía An Nhược mỉm cười, dùng đũa chung gắp một miếng thịt lợn hầm lớn bỏ vào bát của cô.
An Nhược gật đầu cảm ơn, nghe thấy trưởng phòng Viên nói: "Ôi, sao trưởng phòng Giang lại gắp thịt mỡ cho phụ nữ thế kia? Phụ nữ bây giờ đều rất quan tâm chuyện giảm béo, nhà tôi ngày thường một miếng thịt cũng không dám ăn."
"Anh lại không hiểu gì rồi, miếng má lợn này là thức ăn tốt nhất cho sắc đẹp, chứa rất nhiều collagen. Hơn nữa, Tiểu Nhược thon thả thế này, cần gì phải giảm béo chứ?"
Hai người này thật ra rất thân thiện, lúc đi tháp tùng An Nhược đã ngồi cùng mấy bữa, lần nào cũng chỉ cần đôi ba ly rượu là bắt đầu lôi những thanh niên trong bàn ra trêu chọc, thật sự không hề có ác ý gì. Nhưng hôm nay có người mới, lại không ngờ chủ đề câu chuyện chẳng hiểu sao nhằm đúng vào cô, An Nhược cảm thấy hơi khó chịu, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đang cười, đành đứng dậy mở lời: "Cháu mời các chú một chén ạ."
Lúc này thì đến chủ tịch Nghê cũng phải lên tiếng: "Tiểu Nhược đổi rượu rồi hãy mời. Mặc dù chủ nhiệm Tề luôn bảo vệ cháu, nhưng đại diện cho tập đoàn Chính Dương chúng ta, lại là phụ nữ, phải thể hiện thành ý mới được."
Một ly rượu vang được rót đầy. An Nhược nâng ly nói: "Cháu mời các chú, sau này xin được nhiều chỉ giáo hơn nữa, cháu xin phép cạn trước, các chú cứ tùy ý ạ." Vừa mới uống vào, thực quản và dạ dày của cô như bị thiêu đốt, vậy mà ly rượu mới cạn lại nhanh chóng được rót đầy. Chén rượu này là để mời các vị lãnh đạo của Chính Dương, nhất định phải uống, phó tổng giám đốc Trương cũng mở lời: "An Nhược, cháu xem, cháu lạ không thành tâm rồi, mời chúng ta mà vội vàng quá, chủ nhiệm Tề lần đầu hạ cố đến thăm, vậy nên phải mời riêng chủ nhiệm Tề một chén mới được."
Rồi lại nghe thấy chủ nhiệm Tề cười lớn: "Ôi dào, một chén là đủ lắm rồi. Lão Trương, các anh không cần nể mặt tôi mà hành hạ An Nhược thế đâu."
Khách quý đã mở lời, cuối cùng Thẩm An Nhược cũng được đổi về nước hoa quả, nhưng uống ly rượu mời các vị lãnh đạo trong công ty xong cảm thấy vô cùng khó chịu, dạ dày của cô hình như bắt đầu biểu tình...