pacman, rainbows, and roller s

Khách qua đường vội vã

Posted at 27/09/2015

1091 Views



Trong thang máy, lúc cô đang nhìn chằm chằm vào bảng tinh thể lỏng đang nhảy số thì Trình Thiếu Thần bỗng nhiên mở lời: "Trước đó anh hoàn toàn không biết gì cả."

An Nhược đang chăm chú nhìn vào những con số, bị giật mình vì câu nói bất ngờ của anh, mấy giây sau mới có thể phản ứng lại, nhưng lại không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng trong lòng bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ có thể trả lời: "Ừ."

Hai người về nhà, ai làm việc người nấy. Thẩm An Nhược cảm thấy rất khát nước, ăn một cốc sữa chua, rồi lại mang cho Trình Thiếu Thần đang ở trong phòng đọc sách một cốc, vốn tưởng rằng anh đang làm việc hoặc lên mạng, vào trong mới biết anh đang xem Tom và Jerry trên máy tính, cảm thấy hết nói nổi.

An Nhược đi tắm rồi trèo lên giường sớm. Tác dụng của thứ rượu mạnh cùng rượu vang lúc nãy giờ mới bắt đầu phát huy công dụng, cô cảm thấy hơi chuếnh choáng, cả chiếc giường như đang quay cuồng. Cô ngủ không ngon, một lúc sau mơ thấy hồi còn đi học về nhà nghỉ hè, phải chờ ở nhà ga mấy tiếng liền, lúc định lên thì tàu hỏa cũng bắt đầu chuyển bánh, rõ ràng là rất chậm nhưng lại không thể nào bắt kịp, bèn hướng về nhân viên trên tàu chờ đợi sự giúp đỡ nhưng không làm sao mở miệng ra được, ánh mắt của họ lướt qua cô, coi cô như một người vô hình; một lúc sau lại quay về trường thi, bài thi đã được phát xuống nhưng câu nào cô cũng không biết làm, lúc đó cô chỉ muốn khóc; rồi cô lại bị lôi tuột về lúc còn nhỏ, đang trên biển ngắm nhìn bầu trời xanh, bập bềnh nhẹ nhàng như nằm trong nôi, bỗng nhiên quên mất mình đang ở đâu, nhoài người ra thì rơi xuống biển, bao bọc lấy cô là bóng tối bốn bề, nước xộc vào mũi và tai, sức ép của nước làm cô không thể thở được, bỗng nhiên bừng tỉnh, nhận ra người mình đầm đìa mồ hôi, cổ họng khô khốc.

Cô dậy mò mẫm trong bóng tối tìm nước uống. Căn phòng hoàn toàn tối đen, không có một chút anh sáng nào, lại rất yên tĩnh, đến một tiếng động cũng không có. Cuối cùng cũng mò được điện thoại để xem, đã mười hai giờ rưỡi, có lẽ tối nay Trình Thiếu Thần không về phòng ngủ. Thời gian hai người ngủ không giống nhau, vậy nên để không làm ảnh hưởng đến người khác, họ đã giao ước nếu quá một giờ mà vẫn không ngủ thì sẽ ngủ trong phòng đọc sách hoặc ở phòng khách để không làm người kia tỉnh giấc. Trình Thiếu Thần thường quá nửa đêm mới về nhà, Thẩm An Nhược cũng thường lên mạng hoặc xem đĩa đến nửa đêm, có thể nói hai người có quá nửa số thời gian là ngủ riêng, mạnh ai người nấy ngủ.

Quay lại giường cũng không làm sao ngủ lại được, rõ ràng là đầu óc vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại có thể nhìn thấy vô số con cừu đang chạy băng băng, mở mắt ra lại thấy màn đêm đen thẫm. An Nhược đang mải mê đếm cừu để tìm giấc ngủ, lúc đó mới lờ mờ nhận ra có người khẽ lật chăn, chui vào giường nằm cạnh mình. Cô quay người ra ngoài, không động đậy gì.

Mãi một lúc sau, Trình Thiếu Thần mới ôm lấy Thẩm An Nhược từ đằng sau, để cô nằm trong lòng mình. Ngón tay của anh trên lớp áo ngủ mỏng nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô, chầm chậm lướt dọc theo đường cong mềm mại, cằm tựa vào vai co, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. Thẩm An Nhược vẫn nằm nghiêng giả vờ ngủ, một lúc sau thấy phía sau không có động tĩnh gì, hơi thở của anh cũng chậm dần. Thẩm An Nhược nằm nghiêng hồi lâu cảm thấy người tê tê, vì thế cô nhẹ nhàng trở mình, sợ làm anh tỉnh. Không ngờ vừa lúc quay qua thì tấm thân nóng rực của Trình Thiếu Thần đã ở sát bên cạnh mình.

Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng nằm lên người cô, anh chạm vào vành tai cô, lướt dần xuống cổ, xương quai xanh, ngực, rồi đến bụng. Lớp áo mỏng tựa đôi cánh bạc của con ve, tuột xuống tới hông. Anh cắn nhẹ cô, Thẩm An Nhược cảm thấy hình như có một dòng điện nhỏ yếu ớt chạy dọc khắp người, cô thở gấp, hai cánh tay mở ra ôm chặt lấy bả vai Trình Thiếu Thần, ngón tay luồn sâu vào tóc anh.

**** ***

Từ: Blog của Thẩm An Nhược

Chế độ xem: Không công khai

Trên tivi đang phát lại 'Bản ngã thiện lương', một câu chuyện tình bi ai, tình yêu và thù hận đan xen.

Lúc nhỏ mình rất thích phim này, mê mẩn nhân vật Tề Hạo Nam chẳng thể dứt ra nổi, luôn tưởng rằng cuộc đời một người con gái luôn có người như Tề hạo Nam sẵn sang chờ đọi, gặp gỡ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Về sau lớn lên mới hiểu, gặp được một người yêu mình hết lòng là chuyện rất khỏ.

Lúc đó mình rất ghét bạn gái cũ của Tề Hạo Nam, một cô gái luôn luôn tỏ vẻ đau đớn khổ sở, thiếu quyết đoán, chần chừ do dự, làm hại cả bản thân lẫn người khác. Sau từng ấy năm, cuối cùng mới dần dần hiểu ra tại sao năm đó trái tim cô ấy lại nguội lạnh như thế, kiên quyết bỏ đi mặc dù rõ ràng vẫn còn yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu cô, nhưng đâu đó trong lòng vẫn luôn cảm thấy tình yêu đó không đủ, hoặc là yêu không chân thành, trái tim cứ mải mê cân đo đong đếm nên cuối cùng đành phải chia tay.

Diana thật sự quá ngốc. Cô ấy muốn có được tình yêu, lại muốn cả tự trọng, cần được quan tâm chăm só, nhưng cũng cần cả tự do. Những điều tốt đẹp đó trên thế gian này, tất cả đều do bạn định đoạt, bạn chỉ có thể đưa ra những lựa chọn hữu hạn cho chính mình. Cô ấy hiểu rằng phải từ bỏ, nếu giữ chặt trong tay không chịu buông, cuối cùng sẽ tự hủy hoại chính mình.

Mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành một cô gái ngốc như thế.

**** ***

Thẩm An Nhược vừa tốt nghiệp đã được nhận vào làm ở Chính Dương, đầu tiên còn làm ở khu công nghiệp, một năm sau mới được điều chuyển tới bộ phận quản lý.

Khi đó quá trình chuyển đổi thành tập đoàn của Chính Dương chỉ mới vừa bắt đầu, trụ sở chính lúc đó cũng vừa chính thức thành lập, tất cả những nhân viên đều phải có ba năm công tác tại công ty trở lên, kinh nghiệm vô cùng dày dặn, chỉ trừ có Thẩm An Nhược. hơn nữa chỉ có một mình cô là nữ.

Trưởng phòng lúc bấy giờ của cô là Trường Hiệu Lễ cùng được điều chuyển về trụ sở chính, ông kiên quyết đòi đưa cô đi cùng. Trương Hiệu Lễ nói: Mặc dù số năm công tác của An Nhược chưa nhiều, kinh nghiệm còn ít nhưng sắp xếp công việc đâu ra đấy, không xảy ra tình trạng lung tung hỗn loạn. Điểm đáng chú ý nhất là luôn đối xử bình đẳng với bất kì nhân viên nào, đối với người trên rất đúng mực, với người có chức vụ thấp hơn mình vẫn giữ lễ nghĩa phép tắc.

Vài năm sau Thẩm An Nhược được thăng chức, phòng nhân sự như thường lệ cử người đi khảo sát thực tế. Đồng nghiệp cùng làm trong tổ dự án lúc đó nói, Thẩm An Nhược nếu có kiến giải gì cũng không công kích mà vẫn luôn tôn trọng ý kiến của người khác. Nhân viên dọn dẹp nói chị Thẩm đối xử với người khác rất hòa nhã, chẳng bao giờ to tiếng, nhiều năm qua chưa một lần thấy chị ấy nổi giận với ai. Cấp trên trực tiếp của cô hiện tại cũng nhận xét: An Nhược làm việc rất chăm chí, cần mẫn, tính cách ôn hòa dịu dàng.

Bản thân Thẩm An Nhược thì hiểu rằng mình rất dễ nổi nóng, chỉ có điều trươc rất ít người mới bộc lộ.

Hồi còn nhỏ, bị người lớn mắng oan, cô bé Thẩm An Nhược đập con lợn đất đã nhét được đầy tiền, móc hết tiền xu trong đó, mặc áo khoác dày dũng cảm trốn ra khỏi nhà. Thực ra cô cũng không đi xa, chỉ chạy tới công viên nhỏ ngày thường ông cô hay dẫn cô tới, ngồi xuống một góc xem các bà múa Ương ca1, ngắm các cụ ông chơi cờ, cứ như vậy từ trưa cho đến khi mặt trời lặn, thậm chí còn học theo các bà một lúc. Người trong nhà cô hôm ấy được một phen nháo nhác, suýt chút nữa thì đi báo cảnh sát

Ương ca1: Một điệu nhạc dân gian của Trung Quốc

Lúc họp lớp ba, Thẩm An Nhược bỗng không muốn đến trường, lý do vì nhà cô cách trường quá xa. Người lớn ép cô mấy lần, cuối cùng cô ốm không dậy được, sốt cao mãi không hạ, nằm bẹp trong viện hai tuần liền. Về sau người nhà đành chuyển trường cho cô, vài tuần sau, Thẩm An Nhược lại trở thành học sinh xuất sắc, ôm một đống giấy khen lớn nhỏ. Cha mẹ cô luôn tin rằng, An Nhược vì bị ức hiếp ở trường cũ nên mới đòi chuyển trường, nhưng từ đó đến nay không ai tìm ra nguyên nhân.

Hồi còn nhỏ, khi tâm trạng của cô không tốt, cô đã từng lén lấy nến đốt tóc và ngón tay mình, nhìn thấy những sợi tóc rơi xuống, gần chạm vào ngọn lửa đã xoăn lại rồi thành tro bụi, còn ngón tay bỏng rát do sức nóng của ngọn lửa, những muộn phiền trong lòng bỗng dần dần biến mất.

Về sau càng lớn lên lại càng không dám tự làm đau mình như thế nữa. Hạ Thu Nhạn tổng kết cho Thẩm An Nhược ba cách để giải tỏa: cắt tóc, hành hạ dạ dày, tiêu tiền.

Thẩm An Nhược để tóc dài, nhưng thường chẳng bao giờ dài quá, chỉ vì mỗi khi tâm trạng của cô không tốt cô thường tự cầm kéo cắt xoẹt một nhát đến cả thước. Có lúc cắt mạnh tay quá không có cách nào cứu vãn đành phải đến tiệm cắt tóc để người ta sửa lại. Bình thường cô ăn không nhiều, thường xuyên trong tình trạng bữa đực bữa cái, nhưng những lúc tâm trạng u uất thường chạy đến cửa hàng ăn ưa thích nhất ăn cho đến khi no cứng bụng mới thôi. Sau đó xem xong "Lover on a diet", đôi nam nữ ấy vì thất tình nên đã ăn nhiều đến mắc hóa phì, sợ hãi toát cả mồ hôi, tưởng tượng ra cả hình ảnh của mình trong tương lai. Hồi học đại học, cô thường dành phần lớn thời gian đi dạo, ngồi trên xe buýt đến điểm cuối cùng cách trường học rất xa, loanh quanh trong các chợ bán đồ cũ, sách cũ nguyên ngày, mua về một đống những đồ dùng yêu yêu nhưng chẳng bao giờ dùng đến. Cũng có lúc mua quần áo, nhưng toàn là đồ rẻ tiền, thoáng cái đã mua được một túi, tất cả đều nhét vào trong tủ mà chẳng bao giờ có cơ hội mặc. Vì thế cô thường cố gắng mang thật ít tiền khi đi ra ngoài, như thế sẽ đỡ tiêu pha hoang phí. Có một lần, chỉ mang theo đủ tiền để đi xe buýt công cộng nhưng lại không nghĩ rằng không có xe, đành phải bắt taxi về trường, ở tầng dưới gọi điện thoại cho bạn cùng phòng mang tiền chạy xuống.

Hạ Thu Nhạn nói: Thẩm An Nhược, bề ngoài trông cậu điềm tĩnh nhưng thật sự trong xương tủy luôn có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, thật sự quá đáng sợ.

Thực ra từ nhỏ đến giờ Thẩm An Nhược chưa bao giờ làm mất lòng ai, lúc nào cũng lễ độ lịch sự, khiến cho người ta luôn có ấn tượng rằng hình như cô chưa bao giờ cãi nhau với bạn học hoặc đồng nghiệp. Cũng tương tự như vậy, cô chưa từng có một người bạn nào để trút bầu tâm sụ. Thật ra cũng có thể tính là có vài người bạn thân, nhưng chỉ có một sốt là có thể nói những chuyện riêng tư. Làm bạn được với nhau đã phần chỉ vì có những sở thích chung, ví như cùng thích một tác giả, cùng thích một bộ phim, hoặc cũng không biết gì về thể dục, cùng phải học lại.

Hạ Thu Nhạn là trường hợp ngoại lệ. giữa hai người không có quá nhiều sở thích chung, mỗi lần ngoảnh đầu nhìn lại, dù ở bất cứ nơi đâu, đối phương vẫn đang ở đó, từ tiểu học, trung học, đại học rồi đến cả khi bước vào đời, vì thế có thể coi là một thứ cơ duyên.

Hạ Thu Nhạn thường nói, Thẩm An Nhược à, hình như cậu là loại người rõ ràng đang có bức bối trong lòng nhưng cố kìm nén không chịu trút hết ra, đó là tự ngược đãi bản thân, sớm muộn gì cũng tích bệnh vào người. Không học tập tớ, mặc dù thất bại trong việc xây dựng hình tượng đoan trang thục nữ đấy nhưng dễ chịu biết bao nhiêu. Khi đó cô nàng vừa kết thúc một mối tình. Còn đang trong giai đoạn dây dưa, phía anh kia chưa nói lời chia tay, nhưng đã kịp có người khác. Lúc bọn họ ngồi ở phòng ăn thì gặp một cặp đôi có vẻ rất thân mật đi ngang qua, Hạ Thu Nhạn cầm theo chiếc cốc lại gần, thoạt đầu chào hỏi rất lịch sự, sau đó hất nguyên cốc rượu vào mặt chàng trai, vẫy tay tạm biết luôn quá khứ.

Mãi cho đến vài năm sau, mỗi khi An Nhược nghĩ lại chuyện năm ấy đều cười rung cả người. Hạ Thu Nhạn nói, cười cái gì, tớ còn nhiều chiến tích oanh liệt hơn mà cậu chưa được tận mắt chứng kiến đấy. An Nhược ngưỡng mộ nói, tớ mừng vì cậu không hắt rượu vào mặt cô gái đó. Hạ Thu Nhạn làm mặt rất nghiêm túc: Tất nhiên tớ phân biệt được đúng sai, kẻ đáng đánh là bọn đàn ông, phụ nữ chúng ta nhất định phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau, hà tất phải tranh chấp làm gì.

An Nhược rất phục Hạ Thu Nhạn ở điểm này, vì nếu đổi lại là cô, có đánh chết cô cũng không làm được. Cô nghĩ mình chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, yên lặng quay đầu bỏ đi, hoặc nếu rơi vào tình huống không thể bỏ đi được thì đành bước tới chào hỏi, sau đó ôm nguyên nỗi ấm ức về nhà tự gặm nhấm một mình.

Thực ra cũng đã có một lần như vậy, thật trùng hợp, chính mắt cô nhìn thấy một cô gái trẻ ôm Giang Hạo Dương. Sau đó cô cũng không hề hỏi han gì, ngược lại Giang Hạo Dương thì lại mất kiên nhẫn: An Nhược, tại sao em không hỏi gì? Hỏi xem cô ấy là ai, hỏi xem quan hệ giữa bọn anh là gì.

Nếu anh cảm thấy cần thiết phải giải thích, tự nhiên sẽ chủ động nói với em. Nếu không cần thiết, việc gì em phải hỏi nữa. Thẩm An Nhược điềm tĩnh thản nhiên trả lời.

Anh không hiểu, An Nhược. Trong lòng em, rốt cuộc em xem anh là cái gì? Em có từng coi anh như người sẽ sống chung trọn đời với em không? Hay em cảm thấy, anh chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường đi chung với em một đoạn hành trình.

Vậy thì, Giang Hạo Dương, anh đã nói với em rằng, anh coi em như người sẽ sống chung trọn đời với anh chưa? Hay là, anh chỉ xem em là một trong những kẻ dự bị? Cuối cùng, anh đã có kết luận rồi chứ?

Lúc đó, quan hệ của hai người đã trở nên vô cùng căng thẳng, tựa như một cái mạng nhện, cứ bện chặt vương vít vào nhau nhưng lại vô cùng yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua là sẽ rách tan, cứ thế chống đỡ hết ngày này qua ngày khác. Có một thời gian Giang Hạo Dương bị cử đến thực tập ở một vùng quê nhỏ, hai người suốt mấy tuần không gặp nhau, Thẩm An Nhược cảm thấy mình như được giải thoát.

Có một buổi tối, cô và đồng nghiệp tụ tập, cùng nhau uống không ít rượu, chơi oản tù tì giả câu đố vô cùng hào hứng. Sau đó lại đi hát, hát bài Ngủ đi của Vương Phi, gào rát cả cuống họng. Ngày hôm đó cô cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, bất giác lại buồn vô cớ nghĩ rằng tại sao không thể đơn giản với nhau như bạn bè bình thường, trong khi đó cái gọi là tình yêu đôi lứa lại hoàn toàn ngược lại, hành hạ giày vò nhau cả ngày.

"Chi bằng tất cả cứ như vậy đi, chúng ta dừng lại thôi. Ai cũng sợ rắc rối, một mình không phải đơn giản hơn sao? Một mình sẽ sống đơn giản hơn."

Lúc đó có đồng nghiệp đang hát Vừa đi vừa hát, bỗng nhiên cô cảm thấy muốn khóc, liền vội vã chạy vào toilet, cho đến khi rửa sạch mặt mới đi ra. Hôm đó cô bỏ về trước, nhưng không ngờ lại gặp Giang Hạo Dương ở dưới lầu khu tập thể của công ty. Vẻ mặt anh trông rất mệt mỏi, nhưng phong thái vẫn rất đĩnh đạc.

Đó cũng là ngày sinh nhật của cô, vì hôm đó là ngày lễ, thế nên đến chính cô cũng quên. Giang Hạo Dương luôn luôn là người không bao giờ nhớ những ngày kỉ niệm, anh cảm thấy chuyện đó rất vô vị, không ngờ hôm nay sau mấy tuần không gặp, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Thực ra cách đây mấy đêm khi hai người gọi điện cho nhau đã không còn biết phải nói gì. An Nhược nói: "Giang Hạo Dương, chúng ta hiện tại đã thế này rồi, còn muốn tiếp tục như thế nữa?"

Giọng nói của Giang Hạo Dương ở đầu dây bên kia vẫn vô cùng dịu dàng ấm áp: "Em nói như thế nào thì nó sẽ là như thế...