Hóa ra anh vẫn ở đây
Posted at 27/09/2015
615 Views
Tô Vận Cẩm vẫn thường xuyên khuyên nhủ mẹ đến bệnh viện kiểm tra lại, nhưng mẹ cô nói, bà không dám đi bệnh viện, sợ là chưa bị bệnh quật ngã đã bị bệnh doạ cho suy sụp rồi, chi bằng không biết gì là hơn, sống thêm được một ngày là vui rồi. Có lẽ, trong lòng mẹ sớm đã biết rõ tình trạng của bản thân mình.
Tô Vận Cẩm đẩy cửa bước vào, tay của cô với tay nắm cửa kim loại lạnh toát hệt như nhau.
Giá mà có người có thể nói với cô, thực ra cô đã bước vào nhầm phòng bệnh. Người đàn bà với mái tóc bạc trắng hình dong khô kiệt ở trước mắt cô là ai chứ, có phải là ng mẹ đã từng xinh đẹp nhường ấy của cô không? Tô Vận Cẩm ngồi xuống cạnh giường, nghiến chặt đôi môi run rẩy không cho phép mình bật khóc.
" Mẹ ơi....", cô không nén nổi khẽ gọi một tiếng, thế nhưng lại sợ đánh thức người đang thiêm thiếp kia.
Mẹ cô chậm chạp hé mắt, nhìn thấy cô, trong đôi mắt mờ đục loé lên một tia sang, rồi ngay lập tức đã đổi ra đau đớn vô ngần.
" Vận Cẩm ... Con về rồi..... Vừa hay, ban nãy mẹ mơ thấy bố con, bố con đang trách mẹ, là mẹ đã từng nhận lời với bố con là đời này kiếp này chỉ ở bên cạnh một mình ông ấy thôi, Vận Cẩm... Bố con đang trách mẹ.... Mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ông ấy nữa."
Tô Vận Cẩm những muốn nắm chặt lấy tay mẹ, nhưng lại phát hiện ra trên đó đã ghim kim truyền dịch, cô run run bảo: " Bố sẽ không trách mẹ đâu, không đâu mà.... Bác sĩ, bác sĩ...". Khuôn mặt mẹ méo xệch đi vì đau, Tô Vận Cẩm vội vàng hướng ra ngoài cửa gào to, dượng với bác sĩ cùng xông vào, sau đó người nhà đều bị ngăn lại bên ngoài phòng bệnh.
Có lẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian, thế nhưng Tô Vận Cẩm và dượng ngồi bên ngoài cửa im lìm chờ đợi, như thể đã một thế kỷ trôi qua.
Lúc bác sĩ bước ra ngoài, Tô Vận Cẩm chạy mấy bước lên phía trước, " Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi à?"
" Tình hình của bệnh nhân rất không lạc quan, tôi kiến nghị là gia đình nên có chuẩn bị nhất định về tâm lý."
" Cứu mẹ tôi với, tôi van bác sĩ, bất kể dùng phương cách gì, cứu mẹ tôi với.", Tô Vận Cẩm nghẹn ngào van vỉ.
" Chị yên lòng, đối với bất cứ bệnh nhân nào bệnh viện chúng tôi cũng dốc sức cứu chữa." Bác sĩ mặt không tỏ cảm xúc gì nói ra những lời lẽ đã công thức hoá, Tô Vận Cẩm nhìn bác sĩ đi xa dần, ủ dột ngồi phịch xuống ghế. Thật thế, đối với gia quyến mỗi bệnh nhân, người nằm trên giường bệnh kia là người thân thiết của họ, là người yêu thương của họ, nhưng đối với bác sĩ, cũng chỉ là một thân hình giập vỡ chẳng có gì lạ lẫm.
" Dượng ơi, dượng về nghỉ ngơi một chút đi ạ, ở đây có con rồi." Tô Vận Cẩm lấy tay xoa lên mặt, cố gắng lấy lại thăng bằng, dượng đã khóc đến rệu rã cả người, cô không thể gục ngã, cô nhất thiết phải rướn thẳng, như thế mới có thể chăm sóc mẹ cho tốt được.
Mấy ngày tiếp sau đúng là hệt như ác mộng. Chỗ mẹ cô nằm là phòng bệnh ba người. Tình hình giường bệnh của bệnh viện rất thiếu thốn, cả ba giường đều nằm chật người. Người nhà đi kèm chăm sóc chỉ đành qua đêm trên những chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, sau đó Tô Vận Cẩm đút cho bác sĩ mấy cái phong bì, hộ lý mới cho phép cô được ngả thêm chiếc giường dã chiến ngay bên cạnh giường của mẹ, như thế, dượng và Tô Vận Cẩm thay nhau trông đêm mới có chỗ ngả lưng.
Trong phòng bệnh còn mấy người khác nữa, về cơ bản đều là bệnh hiểm nghèo, người nằm giường sát vách là ung thư gan giai đoạn cuối, tối tối lên cơn đau, cả đêm rên rỉ. Giấc ngủ của mẹ hoá thành chập chờn vô cùng, có một chút tiếng động là đã dậy ngay, buổi đêm không có cách nào chợp mắt, ban ngày thì người qua kẻ lại, được một giấc ngon lành trở thành xa xỉ, tinh thần càng kém hơn. Thế vẫn chưa phải là tồi tệ nhất, bệnh nhân nằm sát cửa sổ đang hấp hối, cuối cùng vào một buổi tối đã nhắm mắt tắt thở, mẹ cô lúc dở ngủ dở thức nghe tiếng gào khóc thảm thiết của người nhà bệnh nhân, sau đó tận mắt trông thấy có người chuyển thi thể phủ vải trắng ra ngoài, tay bà run rẩy nắm chặt lấy Tô Vận Cẩm, ngón tay trắng bợt, móng tay chọc thẳng vào da thịt cô. Hôm sau lại có người bệnh nặng khác lấp vào chỗ giường trống ấy.
Tô Vận Cẩm vì thế lại khẩn nài bác sĩ, cô bằng lòng trả phí giường nằm cao hơn, chỉ mong mẹ có thể nằm phòng bệnh một giường, vì việc này mà không biết đã nhét bao nhiêu phong bì, nhưng luôn chỉ thu về được một câu : " Chẳng cách gì". Trông thấy sức khoẻ của mẹ cô cứ ngày càng suy sụp, các thứ ăn vào đều ngay lập tức nôn oẹ ra hết, đến y tá cũng đã phải lắc đầu.
Tô Vận Cẩm ngày đêm túc trực bên giường mẹ, chỉ giận bản thân mình vô dụng, thấy tình hình chắc phải buông xuôi, thì bác sĩ chủ nhiệm bỗng nhiên bảo cô, vừa mới có một bệnh nhân xuất viện, dư ra được một phòng bệnh đơn, có thể dành cho bọn họ. Tô Vận Cẩm mừng tưởng phát điên, ngay ngày hôm ấy cùng dượng phối hợp với y tá chuyển mẹ sang chỗ khác.
Tuy đổi phòng bệnh cũng không thể làm cho bệnh tình của mẹ được cải thiện bao nhiêu, thế nhưng không thể phủ nhận, chí ít nơi đây cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Ngày thứ chín kể từ khi Tô Vận Cẩm trở về, mẹ ở trong phòng bệnh mới, tinh thần đột nhiên tốt lên một chút, thần trí đặc biệt tỉnh táo, không còn nói năng linh tinh như mấy hôm trước, đến đôi mắt cũng trong hơn nhiều. Bà xót xa nhìn đứa con gái gầy guộc, khó khăn lắm mới nói ra được mấy từ, " Vận Cẩm, con thiệt thòi quá...."
Nước mắt Tô Vận Cẩm lập tức trào dâng, cô cố sống số chết nén lại, không ngừng gật đầu lia lịa. Mẹ cô khép mắt lại, cất giọng thều thào, " Nghĩ xong rồi, cái gì cũng ổn rồi. Mẹ nhìn thấy bố con rồi, ông ấy sắp đến đón mẹ... Ở dưới kia có bố con chờ đợi mẹ, ở trên này, có dượng con khóc cho mẹ, mẹ có điều gì không mãn nguyện nữa đây?"
Đêm hôm ấy, 5 giờ sáng, mẹ cô đã trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Tô Vận Cẩm cảm nhận được bàn tay mẹ lạnh dần, sau đó dượng lôi cô ra khỏi mẹ. Cô đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn hộ lí đẩy thi hài mẹ phủ khăn trải trắng toát đi xa dần, muốn đuổi theo, nhưng chân như thể có đá đeo. Cô vịn lấy thành ghế dài chầm chậm ngồi xuống, nghe tiếng bánh xe đẩy càng lúc càng xa, cuối cùng chẳng nghe thấy gì nữa.....
Cô cũng không biết mình đã giữ nguyên tư thế ấy bao lâu nữa, trời dần hửng sáng, trong lúc ấy có người bước lại nói chuyện với cô, thế nhưng rốt cuộc nói gì, cô không nghe thấy cũng chẳng nghĩ ra nổi, cô chỉ muốn một mình co quắp ở đây, mãi mãi như thế.
Tận đến lúc có đôi bàn tay giữ chặt lấy vai cô, cô không ngoái đầu lại, chủ nhân của đôi tay ấy không giống những người khác chỉ đợi chờ một chốc lát là rời đi, mà quỳ xuống, ôm trọn thân người cô đang cuộn tròn lại vào lòng mình. Cô vẫn nhớ vòng tay này. Cô để mặc con người ở phía sau cô chống đỡ lấy toàn bộ sức nặng cơ thể mình, sau đó nghe thấy anh nói: " Vận Cẩm, em khóc đi."
Bốn năm rồi, cô chưa từng rơi lệ, đến cả lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ chính miệng bảo với cô, đứa con không còn nữa, về sau cũng chẳng thể có lại nữa, cô đã không khóc; suốt đêm suốt ngày chăm sóc mẹ, bất kể khó khăn đến đâu, cô cũng cố kìm chặt nước mắt. Nhưng vì lẽ gì cô phải cứng cỏi, vì cớ gì cô phải một thân một mình, cô chỉ cần một bờ vai chờ đợi đã lâu chìa ra cho cô được khóc thoả thuê một trận.
Tô Vận Cẩm khổ sở quay đầu lại, vùi mặt vào cổ vào vai Trình Tranh, đầu tiên chỉ là rấm rứt không ra tiếng, sau đó là gào khóc đến lạc giọng: " Em không còn mẹ nữa rồi, không còn bố, cũng không có con nữa, chẳng có gì hết, chỉ còn một mình em thôi.... Những người em yêu thương sẽ đều rời xa hết!"
" Anh thì không đâu", Trình Tranh vỗ vỗ lưng cô. " Tuy rằng anh không biết anh có còn là người em yêu thương không nữa."
Tô Vận Cẩm không đáp, chỉ nức nở khóc.
Tô Vận Cẩm nhọc nhằn đi giữa một sa mạc mênh mông, mặt trời chói chang thiêu đốt cô như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ hóa thành tro bụi, miệng khát cháy, đầu đau nhức, cơ hồ không muốn bước tiếp, cô thà biến thành một bụi xương rồng giữa cát sỏi. Thế nhưng phía trước thấp thoáng có cái gì đó đang kêu gọi cô, cô chỉ đành mải miết đi tiếp, không dừng bước, rồi dần dần khô cạn....
--------------------------
" Trình Tranh.... Cho em nước....