Hoa hồng giấy
Posted at 27/09/2015
1526 Views
- Anh... tiêu hết rồi.
Y Đồng Đồng cuống lên:
- Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không để em bán căn hộ của em rồi ứng trước khoản này, có lẽ vẫn còn đủ để trang trí nội thất nữa!
- Không cần! – Lý Trạch Hạo thẳng thừng từ chối.
Y Đồng Đồng trợn mắt:
- Đã tới nước này rồi anh còn ra vẻ thanh cao cái nỗi gì!
Trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai.
Lý Trạch Hạo gắng gượng vác mặt dày đi tìm bố mẹ, bạn bè, nhờ người vay ngân hàng, miễn cưỡng gom đủ tiền nộp, nhưng Y Đồng Đồng không còn nở nụ cười với anh ta nữa.
Vì muốn lấy lòng Y Đồng Đồng, hôm nay Lý Trạch Hạo kéo cô tới xem nhà. Khu nhà vừa mới đổ móng, chỗ nào cũng ngổn ngang gạch đá xi măng, nhưng anh lại không kìm chế nổi mà tưởng tượng ra cách bày trí trong nhà.
- Đồng Đồng, em thích vẽ tranh, phòng phía Tây dành riêng em làm phòng vẽ nhé?
- Làm, làm – Y Đồng Đồng lườm anh ta – Anh lấy xi măng làm hay lấy gạch đá làm?
Lòng Lý Trạch Hạo chùng xuống, không nói gì.
Y Đồng Đồng vẫn chì chiết:
- Anh bây giờ đã nợ ngập cổ rồi, tiền trang trí này anh định vay ai nữa? Mấy cái đồng lương còm của anh, vừa trả nợ vừa phải sống, lại còn trang trí, đúng là nói chuyện trên trời.
- Anh sẽ nghĩ cách. – Lý Trạch Hạo lạnh lùng nói.
- Anh tưởng việc giống như giải toán, cứ cố nghĩ là sẽ ra sao? Em muốn ổn định một lần thôi, cứ tạm bợ thì em không dọn về đâu.
Lý Trạch Hạo há hốc mồm, phẩy tay:
- Không dọn thì thôi, chả ai bắt em phải dọn cả.
Nói xong, mặt lạnh tanh quay người bỏ đi.
Không ngờ anh ta lại nói như vậy, Y Đồng Đồng tủi thân mặt xị ra.
Đúng là gặp ma, màn giận dỗi này lại bị Bạch Nhạn bắt gặp.
Y Đồng Đồng tức lắm, nhưng bây giờ cô ta không để ý tới chuyện đó. Trong đầu cô ta lúc này chỉ còn tin tức "Khang Kiếm đã ly hôn"mà thôi.
Tại sao anh ấy lại ly hôn?
Họ đi ra ngoài đường. Lý Trạch Hạo buông tay cô ra rồi dắt chiếc xe máy đang đậu bên đường lại, thấy vẻ mặt bần thần của cô liền tức tối gầm lên:
- Em có về hay không?
- Em không điếc, anh không cần phải hét lên như thế. Đúng là đồ nhà quê.
Y Đồng Đồng cũng gào lại.
Lý Trạch Hạo cắn môi rồi bỗng nhảy phắt lên xe, rồ máy phóng vụt đi.
- Khốn kiếp, anh quay lại đây ngay cho tôi!
Y Đồng Đồng ngẩn ngơ, nơi này không quán không xá, anh ta vứt cô lại, chẳng lẽ muốn cô đi bộ về?
Lý Trạch Hạo như không nghe thấy gì, phóng càng lúc càng nhanh.
Y Đồng Đồng đứng bên đường tức tối giậm chân, muốn khóc mà không có nước mắt.
- Đây chẳng phải là cô giáo Y sao?
Một chiếc xe hơi màu đen phóng vụt qua người cô rồi từ từ quay lại, cửa xe mở ra, cái đầu bóng lưỡng của Hoa Hưng thò ra ngoài.
- Ông chủ Hoa, đúng lúc quá... A...
Nụ cười mừng rỡ của Y Đồng Đồng đông cứng lại trên môi, cô bịt miệng, nhìn một đôi mắt lạnh lùng khác đang trên xe bằng vẻ mặt không dám tin.
Thật lòng mà nói, giờ phút này Y Đồng Đồng không muốn gặp Khang Kiếm. Bị vứt lại bên đường đầy gió bụi, tóc bị gió thổi bay tán loạn, mặt mũi vẫn còn đỏ phừng phừng vì tức Lý Trạch Hạo, vừa mới đi từ công trường ra, giầy và gấu quần dính đầy bùn, thảm hại biết bao. Trước đây, bất kể là lúc nào, trước mặt Khang Kiếm, cô đều giữ hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Cô không muốn mất mặt trước mặt Khang Kiếm, cô muốn nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp như hoa, tình cờ gặp gỡ anh trong một ngày trời trong gió mát, chứ không phải là vào lúc này.
Theo trực giác, Y Đồng Đồng muốn trốn tránh, nhưng ở con đường chẳng mọc nổi một ngọn cỏ dại này thì biết trốn vào đâu? Cô ta cắn răng, muối mặt đưa tay lên cào lại tóc, cô nặn ra một nụ cười tao nhã kiểu thục nữ:
- Khang Kiếm, anh... anh đến thị sát công trường à?
Khang Kiếm đúng là bị Hoa Hưng kéo đi để kiểm tra tình hình khu trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại do tập đoàn Hoa Hưng trúng thầu, nhưng ông ta chỉ là nhà thầu chính, các công đoạn khác lại phát thầu ra ngoài, tiền thầu đã nhận, các nhà thầu phụ đã lục tục khởi công. Hoa Hưng kiếm được không ít nên rất biết ơn Khang Kiếm. Con người này có một điểm tốt, đó là rất có chừng mực. Ông ta biết lúc này là thời kỳ mấu chốt cho việc ứng cử chức thị trưởng xây dựng của Khang Kiếm, công trình không thể làm qua quýt được. Tiền phải kiếm nhưng chất lượng và tiến độ công trình vẫn phải đảm bảo. Ông ta thực sự coi đây là công việc quan trọng bậc nhất, tiến hành có chút hiệu quả liền kéo Khang Kiếm đến để báo công.
Chiều nay lãnh đạo Sở Xây dựng tới Tân Giang kiểm tra công việc, Khang Kiếm có một báo cáo cần phát biểu. Anh định buổi sáng sẽ xem xét bài phát biểu mà Giản Đơn soạn nên không muốn đi ra ngoài. Nhưng Hoa Hưng nói mãi, chẳng còn cách nào khác, anh đành ôm theo xấp tài liệu lên xe cùng ông ta.
Tham quan công trình xong, xét về tổng thể, anh rất hài lòng. Thấy thời gian không còn sớm, anh bèn giục Hoa Hưng đưa anh về văn phòng. Ở trên xe, anh tranh thủ thời gian phác vài ý trên bài phát biểu.
Xe bỗng dừng lại đột ngột, Khang Kiếm ngẩng đầu lên xem có chuyện gì xảy ra thì phát hiện Y Đồng Đồng đang đứng bên ngoài.
Anh thầm cười lạnh: Cái lão già Hoa Hưng này đúng là thành tinh, vừa rồi ở công trường còn hỏi xa hỏi gần là có thật anh đã ly hôn rồi không, anh trừng mắt nhìn ông ta, ly hôn mà còn thật với giả? Sau đó ông ta tìm đủ mọi cách để lái câu chuyện sang chủ đề này, muốn moi ra nguyên nhân dẫn đến việc anh ly hôn.
Anh mặc xác ông ta.
Hoa Hưng dừng xe lại, có lẽ là vì ông ta đoán anh vẫn còn lưu luyến Y Đồng Đồng. Khang Kiếm nhếch mép mỉa mai, gật đầu với Y Đồng Đồng bằng vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục trên xấp tài liệu.
Hoa Hưng không dò được tâm ý Khang Kiếm, sếp Khang đang thận trọng, hay là đang che giấu? Rốt cuộc anh ta có muốn thương hương tiếc ngọc mà mời người đẹp Y Đồng Đồng lên xe không?
Nếu đúng ý sếp, thì là chuyện tốt, nếu sai, vậy thì sẽ phạm vào điều đại kỵ.
Đứng bên này, mặt Y Đồng Đồng thoắt trắng thoắt đỏ, lòng đầy chua xót. Khang Kiếm không coi cô như người qua đường, nhưng như thế này còn khiến cô nhục nhã hơn là bị coi là người qua đường. Trong mắt anh, cô là không khí, không, không khí còn có ích cho con người, đối với anh, cô đơn giản chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì.
Y Đồng Đồng không khỏi căm hận Khang Kiếm thêm mấy phần.
Đang căng thẳng, bỗng phía trước có tiếng xe máy nổ bình bịch, tất cả cùng ngẩng đầu lên.
Lần này, Y Đồng Đồng thật sự muốn chết quách đi cho xong.
Chạy xe một quãng đường dài, nghĩ lại vẫn thấy không nỡ nên Lý Trạch Hạo lại quay xe lại. Nhưng anh ta không muốn xuống nước trước nên không tắt máy xe mà dừng lại cách Y Đồng Đồng hơn mười mét, đợi cô ta chủ động đi tới, nói một hai câu nhỏ nhẹ là anh ta thấy thỏa lòng rồi.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ cạnh Y Đồng Đồng và người ngồi trên xe, trái tim Lý Trạch Hạo bỗng nguội lạnh.
Anh ta không quay đầu bỏ đi ngay lập tức, chỉ trừng trừng nhìn Y Đồng Đồng bằng ánh mắt quái đản, không chớp mắt lấy một cái. Ai mà không có lòng tự trọng?
Y Đồng Đồng nhớ lại ngày trước cô ta đã từng hùng hồn tuyên bố trước mặt Khang Kiếm rằng sẽ tìm được một người đàn ông hơn anh ta gấp trăm ngàn lần, nhưng người đàn ông mặt mũi đầy bụi bặm giống như món đồ cổ vừa khai quật được này căn bản không thể sánh nổi với Khang Kiếm!
Hoa Hưng liếc nhìn Lý Trạch Hạo rồi lại liếc sang Y Đồng Đồng:
- Cô giáo Y, cô... có quen người đó không?
Khang Kiếm nhăn mắt lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười thoáng qua khó lòng thấy được, nhưng lại đủ cho Y Đồng Đồng nhìn thấy.
- Anh... có gan bỏ đi thì đừng có quay lại nữa! – Lúc này Y Đồng Đồng không còn quan tâm đến hình tượng nữa, cô ai oán nhìn Khang Kiếm, đem một bụng tức không xả ra được trút hết lên người Lý Trạch Hạo.
- Có phải tôi quay lại không đúng lúc không? – Ánh mắt Lý Trạch Hạo lạnh tanh, giọng nói lạnh như băng.
- Rõ ràng là anh nổi nóng với em trước, anh ngang như cua, anh... – Y Đồng Đồng vừa thẹn vừa giận, ấp a ấp úng, nước mắt rơi lã chã.
Hoa Hưng lấy làm mừng thầm vì vừa nãy chưa để Y Đồng Đồng lên xe, hèn gì sếp Khang chẳng nói chẳng rằng, không biểu lộ gì! Thì ra người đẹp Y đã có người tình khác. Mỹ nữ, mới lạ thì còn thú vị, làm gì có ai thích trà nguội để qua đêm.
- Rốt cục em có đi với anh không?
Sự thanh cao của người đọc sách thánh hiền khiến Lý Trạch Hạo không muốn tranh cãi với Y Đồng Đồng, anh ta chỉ hỏi một câu, nếu Y Đồng Đồng nói "không", anh ta sẽ quay đầu bỏ đi.
Tình yêu, nên hàm chứa cả sự bao dung. Nhưng dù bao dung đến đâu, cũng không thể chấp nhận đối phương ôm trong lòng một hình bóng khác.
- Em... – Y Đồng Đồng khổ sở liếc nhìn Khang Kiếm, mong ngóng một ánh mắt thương cảm, hoặc một câu nói của anh dành cho cô.
Khang Kiếm không chút động lòng nhìn mọi việc diễn ra ngoài cửa xe rồi quay sang chỗ khác, người anh bỗng cứng lại, sau đó anh mở cửa xe rảo bước về phía sau.
Hoa Hưng ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng anh, mồm há hốc thành hình chữ O. Hôm nay là ngày gì mà tình cũ tình mới của sếp Khang rủ nhau tề tựu cả?
Cô gái bán nhà rất nhiệt tình, không quản vất vả đưa Lãnh Phong và Bạch Nhạn chạy tới chạy lui xem mấy căn hộ mẫu.
- Căn hộ chỗ chúng tôi là do kiến trúc sư người Anh thiết kế, độ cao vừa ý, ánh sáng tốt, thiết kế theo xu hướng mới nhất của thế giới, hơn nữa môi trường bên ngoài cũng là thượng hạng.
- Em thích căn hộ kiểu nào? – Lãnh Phong hỏi Bạch Nhạn.
Hàng mi dài của Bạch Nhạn khẽ chớp một cái:
- Kiểu nào em cũng thích, tiếc là không mua được.
Cô cũng không muốn mua, cô đã có nhà rồi...