XtGem Forum catalog

Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

1522 Views



Nếu Khang Kiếm không có ở đó, Bạch Nhạn sẽ dùng giọng điệu tinh nghịch để trêu Lãnh Phong. Nhưng bây giờ trên xe đang có ba người, nếu cô vội vàng bác bỏ, thì sẽ giống như đang cuống quít xóa sạch quan hệ với Lãnh Phong để chứng minh cho sếp Khang thấy. Nếu ngoan ngoãn trả lời, lại giống như đang có gì mờ ám với Lãnh Phong.

Cô dứt khoát không trả lời, cười trừ cho qua chuyện.

Vẻ mặt Khang Kiếm vô hồn, như thể tâm hồn đang treo ngược cành cây, nhưng Lãnh Phong vẫn phát hiện ra, đuôi mày anh khẽ nhướn lên.

Xe chạy tới dưới căn hộ của Bạch Nhạn, Lãnh Phong nghĩ thay một bộ đồ thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng anh không yên tâm để Bạch Nhạn một mình với Khang Kiếm nên cũng theo hai người họ lên lầu.

- Sếp Khang, anh có thể dọn đồ đi luôn một lần không, đừng giống như con chuột mỗi lần tha một tí gạo. Nếu anh sợ phiền phức, em có thể gọi xe mang tới chỗ anh, tiện thể tặng anh một cái tủ quần áo luôn.

Bạch Nhạn mở tủ, tìm bộ đồ Khang Kiếm nói, cố nói sao cho thật hòa nhã thân thiết lại hơi hài hước, gói ghém yêu cầu của mình trong những lời thoải mái nhẹ nhàng, âm lượng cũng không thể quá to, không để Lãnh Phong đang uống trà trong phòng khách nghe thấy.

Khang Kiếm cởi bộ complet trên người vứt trên giường, đón lấy bộ complet có hoa văn thong thả mặc vào, sau đó đi tới trước bàn trang điểm của Bạch Nhạn ngắm nghía, dường như không chú ý tới những lời cô vừa nói.

- Bạch Nhạn, Giám đốc Lưu của Sở Xây dựng tỉnh là một phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi, nghe nói rất kỹ tính trong ăn mặc, yêu cầu đối với người khác cũng cao. Em thấy bộ đồ này của anh hợp với cái cà vạt nào?

Giọng Khang Kiếm không cao không thấp, nhưng đủ để mọi ngóc ngách của căn hộ này đều có thể nghe rõ.

- Anh muốn bà ấy có thiện cảm với anh? – Vừa nghiêng đầu đánh giá Khang Kiếm, Bạch Nhạn vừa tự nhủ: Hóa ra đôi lúc các vị lãnh đạo cũng phải hy sinh nhan sắc cơ đấy!

- Anh muốn chị ấy nhanh chóng phê chuẩn mấy dự án xây dựng của Tân Giang, không cho chị ta có có hội bới lông tìm vết – Khang Kiếm trừng mắt nhìn cô.

Bạch Nhạn cười càng tươi hơn, khóe miệng cong lên một hình vòng cung nhỏ:

- Bà ấy mà dám bới lông tìm vết thì anh cứ bảo bố anh đập cho bà ta một trận. Chẳng phải quan to hơn một chức sẽ đè chết người đó sao?

- Bố anh là bố anh, anh là anh.

Mặt Khang Kiếm lạnh tanh, tự mình đi tới tủ quần áo tìm cà vạt, chọn bừa một chiếc cà vạt nền sẫm hoa tím. Bạch Nhạn đánh vào tay anh một cái rồi chọn một chiếc khác, màu xanh da trời nhạt có hoa văn chìm.

- Chiếc này. – Cô gật đầu với anh.

Thắt cà vạt xong, Khang Kiếm cài khuy áo, ưỡn thẳng lưng:

- Trông thế nào?

- Đẹp giai hết chỗ chê.

Không nhìn anh, Bạch Nhạn bĩu môi đi ra ngoài, chẳng qua chỉ đi gặp một bà cô trung tuổi thôi mà làm như đi xem mặt người yêu không bằng.

Khang Kiếm khẽ cười.

- Dạ dày em không tốt, không nên ăn nhiều đồ nướng, mà ăn nhiều đồ nướng sẽ béo phì đấy. – Trước lúc xuống lầu, Khang Kiếm ngoái đầu lại nói.

Bạch Nhạn tươi cười vẫy tay với anh rồi sập cửa "rầm"một cái.

Lãnh Phong uống hết một tách trà, sau đó họ xuống lầu đi ăn cơm. Khang Kiếm đã đi rồi. Lãnh Phong mở cửa xe rồi đột ngột hỏi một câu:

- Bạch Nhạn, đúng là em đã ly hôn với cái tay trợ lý kia rồi chứ?

Bạch Nhạn hoang mang:

- Em có giấy chứng nhận đóng dấu đỏ của Cục Dân chính, chắc không phải là giả đâu!

Lãnh Phong bất lực cắn môi, lẳng lặng lên xe, suốt quãng đường không nói năng gì.

Lúc ăn thịt nướng, hai người cũng mải miết cắm cúi ăn, không ai lên tiếng. Ăn cơm xong, Lãnh Phong đưa Bạch Nhạn về rồi im lặng lái xe ra về.

Bạch Nhạn đứng dưới lầu một lúc lâu rồi mới lên nhà.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy quần áo sếp Khang thay ra vứt trên giường, cô lầm bầm mấy câu rồi mở tủ, giũ nhẹ quần áo treo vào trong.

Bạch Nhạn muốn gọi điện cho Liễu Tinh kể chuyện bắt gặp Lý Trạch Hạo và Y Đồng Đồng cãi nhau, điện thoại cầm trên tay rồi lại gập lại. Không thể nói, bây giờ Liễu Tinh vẫn còn vương vấn Lý Trạch Hạo, nghe được chuyện này, trong lòng không thể không mong ngóng và trông đợi.

Từ tận đáy lòng mình, Bạch Nhạn không muốn Lý Trạch Hạo và Liễu Tinh quay lại với nhau. Người ta nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, gã Lý Trạch Hạo này trước đây không phải là lãng tử, mà là chính nhân quân tử, một khi anh ta đã hư hỏng thì sẽ không giống với lãng tử. Cái hư của lãng tử là chịu ảnh hưởng của môi trường, gặp được môi trường tốt và người tốt, lãng tử sẽ nở rộ, rạng ngời như hoa. Môi trường của quân tử vốn tốt, những người xung quanh hết sức trong sạch, trong môi trường như vậy mà anh ta vẫn trở nên hư hỏng, vậy thì hoàn toàn không thể cứu vãn.

Bạch Nhạn xua đi suy nghĩ này, thấy nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao, cô bèn đi tắm rửa, gội đầu, dọn dẹp nhà cửa, đợi tóc khô rồi trèo lên giường, lại bắt đầu chìm vào cõi mộng.

Đang ngủ ngon, chiếc điện thoại tiện tay đặt cạnh gối bỗng reo lên inh ỏi.

Cô giật mình mở choàng mắt, tim đập thình thịch, nhất thời không biết lúc này là lúc nào, thấy bốn bề tối đen như mực, chỉ có chiếc điện thoại đang phát ra ánh sáng.

- A lô.

Cô cuống quít mở điện thoại, tay vẫn còn run rẩy.

- Anh say rồi.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, từ đầu dây bên kia vọng tới hơi thở nặng nề của sếp Khang.

Bạch Nhạn từ từ ngồi dậy, bình tĩnh hơn một chút:

- Vậy anh lên giường ngủ đi!

Cô không khỏi cáu kỉnh lầm bầm, cô có phải thuốc giã rượu đâu, gọi cô là gì?

- Tối nay người ăn cơm không đông, anh vốn không định uống nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lại uống thêm mấy ly.

- Ờ!

- Em có biết tại sao không?

- Tại sao?

- Đều tại em hết.

Bạch Nhạn cau mày:

- Sếp Khang, tôi nghĩ anh say thật rồi đấy. Đi ngủ đi! – Giọng cô thoáng chút dỗ dành.

- Anh vừa nôn xong, hiện tại chưa muốn ngủ. Bạch Nhạn, đúng là lỗi của em.

- Sếp Khang này, hình như tôi không có mặt ở đó.

- Em không có mặt ở đó, nhưng em ở trong tim anh, không xua đi được.

Hơi thở của cô chậm lại, không dám lên tiếng.

- Chúng ta mới ly hôn được một tháng, không những em cặp kè với người đàn ông khác mà còn ra ngoài gặp gỡ với các đối tượng khác. Sau khi rời bỏ anh, cuộc sống của em rất náo nhiệt, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của anh. Anh buồn nên uống thêm vài ly.

- Sếp Khang, tôi có... quyền làm thế, đúng không nào? – Bạch Nhạn thận trọng hỏi.

- Đạo đức quy định, sau ly hôn sáu tháng mới được tiếp xúc với người khác giới. Phải đợi đến khi cả hai đều đã thích nghi với cuộc sống không có đối phương thì mới có thể bắt đầu một tình cảm mới. Năng lực thích nghi của anh kém, chúng ta để một năm đi!

- Một năm? – Bạch Nhạn dở khóc dở cười, có quy định như vậy sao?

- Em hét to như thế làm gì, một năm sau, em chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, nhưng anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, anh không sốt ruột thì em sốt ruột cái gì? – Khang Kiếm bất bình.

- Em không... phải là sốt ruột...

- Vậy thì được rồi. Anh lại muốn nôn rồi...

Mồm Bạch Nhạn méo xệch, cô nghe thấy đầu dây bên kia vọng ra tiếng "Ọe, ọe...", tiếp đó là tiếng giật bồn cầu.

Sếp Khang vừa mới ngồi trên bồn cầu gọi điện cho cô sao?

Bạch Nhạn trợn mắt hấm hứ với cái điện thoại, cô tin chắc tối nay sếp Khang đã uống rất nhiều.

Bạch Nhạn và sếp Khang không giống nhau, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống một mình. Đi làm, tan ca, xem phim truyền hình, đi dạo phố, ngủ nướng, ngán đồ ăn ở căng tin thì đi chợ mua chút đồ giàu dinh dưỡng về nấu cho mình một nồi canh.

Khi đó vừa mới bắt đầu tháng Mười một, mùa thu sắp qua, buổi sáng tỉnh giấc đứng trước gương bôi kem dưỡng da, vô tình liếc người trong gương, Bạch Nhạn giật nảy mình. Cô gái trắng bóc nõn nà này là ai? Chẳng phải người ta nói sau khi ly hôn, phụ nữ đều tróc mất một lớp vỏ, sao ngược lại cô lại còn xinh đẹp hơn trước, giống như uống phải thuốc bổ vậy? Như Liễu Tinh, chỉ thất tình thôi mà bây giờ ăn gì cũng không béo, càng ngày càng mảnh mai. Cô sờ eo, nhéo đôi gò má căng mọng. Chúa ơi, toàn thịt là thịt.

Cô đi chân trần, cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi đồ lót rồi bước thử lên cân, mặt bỗng tái đi. Cô đã tăng hai cân rưỡi so với hồi mùa hè.

Hai cân rưỡi thịt, đó là khái niệm gì, đặt lên trên thớt cũng là một miếng thịt trắng phau đấy.

Phụ nữ ai mà chẳng thích đẹp, vì hai cân rưỡi thịt này mà từ sáng sớm, tâm trạng Bạch Nhạn đã không được tốt cho lắm.

Hôm nay Bạch Nhạn trực ca sáng.

Ca mổ đầu ngày của phòng phẫu thuật hôm nay là của khoa Phụ sản, thai phụ bốn mươi tuổi sinh mổ. Mấy hôm trước, bác sĩ đã đề nghị sinh mổ nhưng chồng chị ta kiên quyết nói trẻ sinh thường thông minh hơn, nói thế nào cũng không đồng ý cho mổ. Hai người họ lấy nhau mười mấy năm nhưng mãi không có con. Uống mấy bao tải thuốc Bắc, khám hơn chục vị bác sĩ Tây y, đi dọc đi ngang khắp đất nước, cuối cùng mang thai ở tuổi bốn mươi. Vì sợ có sự cố, mấy tháng liền, thai phụ đều nằm yên vị trên giường.

Thai phụ bắt đầu đau bụng từ sáng sớm, rên la chấn động cả khu phòng bệnh. Rốt cuộc do tuổi cao, tử cung đã mở nhưng cơn co không đủ nên bác sĩ lại một lần nữa đề xuất sinh mổ, nếu không cả mẹ và con đều gặp nguy hiểm. Ông chồng khóc sụt khóc sùi vừa ký tên vừa kéo áo bác sĩ nói: Tôi cần cả mẹ cả con!

Lúc thai phụ mới vào phòng mổ, Liễu Tinh cũng bước vào theo, chỉ kịp gây tê cục bộ liền bắt đầu mổ luôn. Không khí trong phòng mổ khá nặng nề, ca mổ không phức tạp nhưng tuổi tác bệnh nhân lại lớn. Trong quá trình mổ, thai phụ xuất huyết nhiều, tim đập bất thường...