Ring ring

Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

1140 Views

Con cái không chỉ là cốt nhục, mà còn là sự tiếp nối cuộc đời của chúng ta. Không có sự dạy dỗ của bố mẹ, không phải ai cũng có thể tự tôn và tự trọng được như em. Thật sự anh rất sợ con gái anh sau này sẽ trở nên hư hỏng, ở nước ngoài chuyện như vậy rất nhiều. Vì thế anh đã bàn bạc với vợ anh, vì con, mỗi người sẽ nhượng bộ một chút, cùng nhau xây dựng lại gia đình. Cô ấy đã đồng ý rồi, bọn anh tái hôn xong cô ấy sẽ đưa con về nước. Trên thế giới này, rất nhiều gia đình gắn bó với nhau không phải vì tình yêu, mà là vì tình thân.

Bạch Nhạn bật cười, cô không hình dung nổi vẻ vì vợ mà giữ mình như ngọc của một Lục công tử phong lưu phóng đãng, nếu chuyện này là thật thì mấy người bạn khác giới của anh ta chắc sẽ khóc đổ Trường Thành mất.

- Em không tin anh đúng không? – Lục Địch Phi cũng cười – Thực ra những mối quan hệ không có tình cảm chỉ cần buông là đứt thôi, không phức tạp như em nghĩ đâu.

Nụ cười bỗng vụt tắt trên môi Lục Địch Phi, anh ta quay sang nhìn Bạch Nhạn, ánh mắt thâm trầm như biển sâu:

- Nếu thật sự động lòng, khi muốn rút lui phải cần rất nhiều dũng khí và vô số lý do để thuyết phục bản thân, cho đến cùng vẫn không kìm chế được mà thường xuyên nhớ về người đó, đến hận cũng không nỡ hận.

- Anh Lục... – Bạch Nhạn cảm thấy hoảng sợ ánh mắt bỏng cháy của Lục Địch Phi.

- Đã từng, có nghĩa là chuyện đã qua, ha, anh Lục toàn trêu em. – Bạch Nhạn lảng tránh ánh mắt đó, chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên.

Cô cúi đầu nhìn cuộc gọi đến, mặt bỗng rạng lên như đóa hoa nở rộ:

- Là Khang Kiếm. Anh Lục, em đi nghe điện thoại đây. Ngày mai anh lên đường bình an nhé!

Nói đoạn cô vội vàng bỏ đi.

Trong gió đêm, Lục Địch Phi khẽ than:

- Là quá khứ hay là hiện tại thì có gì khác nhau?

Lục Địch Phi nở một nụ cười tự giễu, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.

Mỗi người đều có một con đường đi của riêng mình, đã không thể đồng hành, thì hãy chúc nhau bình an.

- Cô nhóc, bảo trọng nhé!

- Bà xã, sao bây giờ mới nghe điện thoại? – Giọng sếp Khang nghe vừa nghiêm túc vừa sốt ruột.

- Em gặp một người quen – Bạch Nhạn ổn định lại hơi thở, không để anh cảm nhận được sự hưng phấn không kìm chế được của cô.

- Lục Địch Phi? – Sếp Khang quả thật thông minh, đoán trúng phóc.

Bạch Nhạn cười thầm, cũng phải thôi, ở trên tỉnh cô đâu còn người quen nào khác.

- Dạ, chỉ chào hỏi thôi, anh ấy sắp đi nước ngoài thăm con gái. Khang Kiếm, Quảng Châu đêm nay có sao không? – Cô ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng, ít sao.

- Quảng Châu đang bão to, em có nghe thấy tiếng sấm không? Hôm nay cả ngày anh ngồi trong khách sạn nghe nhạc nghe các doanh nghiệp báo cáo. Bà xã này, trước khi gọi điện cho em, anh vừa nói chuyện điện thoại với Giản Đơn...

- ...

Bạch Nhạn cầm điện thoại, chột dạ hít mạnh mấy cái. Vợ chồng nhà cô nàng Liễu Tinh này, đúng là nồi nào úp vung nấy, đều là loa phóng thanh.

- Cậu ấy chúc mừng anh, anh nghe mà ngớ cả người, cậu ấy cũng rất băn khoăn, còn nói không phải Bạch Nhạn chưa nói với anh đấy chứ! Anh bảo cậu đừng có đem chuyện này ra mà đùa, đây là vết thương lòng của tôi đấy...

- Khang Kiếm... – Biết rõ là anh không nhìn thấy nhưng Bạch Nhạn vẫn bất giác cười khúc khích – Là thế này, buổi tối bố mẹ hơi căng thẳng, cũng hơi hưng phấn nữa nên em bận chăm sóc họ. Đây, đang định báo cáo với anh đây!

- Ừ ừ, em cứ sáng tác tiếp đi, anh rửa tai lắng nghe đây. – Khang Kiếm gằn giọng, vẻ đầy bất mãn.

- Khang Kiếm... – Bạch Nhạn nũng nịu thỏ thẻ, rất muốn làm cho êm chuyện.

- Bạch Nhạn, anh trịnh trọng nhắc nhở em rằng, chuyện này làm anh hết sức tức giận. Hình như việc em có bầu không thể không tính đến những cống hiến và sự nỗ lực của anh, tại sao anh lại bị xếp sau Liễu Tinh? Chẳng lẽ trong lòng em, anh không quan trọng bằng Liễu Tinh hay sao?

To chuyện rồi! Bạch Nhạn nuốt nước bọt, ưỡn thẳng người dậy:

- Anh nói rất đúng, không có anh thì em không có gia đình, không có chồng, không có bố mẹ chồng, không có con cái, hạnh phúc của em đều do anh mang lại. Ông xã à, em yêu anh.

- Đừng có lẻo mép. – Khang Kiếm hừ mũi, không chịu nhượng bộ.

- Xin lỗi mà, em nhận sai rồi còn chưa được hay sao? – Bạch Nhạn bĩu môi hờn dỗi, chiêu này mà không xong thì cô không thèm làm nũng nữa.

- Đây là sai lầm mang tính nguyên tắc nên anh không thể tha thứ. Thôi, không còn sớm nữa, em về nghỉ sớm đi, đừng để bố mẹ phải lo.

- Khang Kiếm... – Bạch Nhạn vội gọi hai tiếng, điện thoại đã vang lên tiếng "tút tút", sếp Khang đã cúp máy.

Bạch Nhạn chớp chớp mắt. Không phải chứ, sếp Khang trở nên hẹp hòi như thế từ bao giờ vậy? Hay là hồi trước anh che giấu giỏi quá nên cô không phát hiện ra thực ra anh rất hay so đo.

Cũng có thể sếp Khang coi chuyện cô có bầu còn quan trọng hơn hết thảy, cô đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi ư?

Bạch Nhạn xị mặt đi lên lầu, trước khi vào cửa cô hít sâu mấy hơi để nét mặt được thả lỏng, không nên để ông bà Khang Vân Lâm thấy được điều gì, không thì lại rối loạn hết cả lên.

Bạch Nhạn ngủ trong căn phòng trước đây của Khang Kiếm. Mấy hôm trước, vừa tới bệnh viện vừa bận nấu đồ bổ dưỡng cho bà Lý Tâm Hà, ngày nào cũng mệt phờ nên vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.

Cô thầm than mình đúng là không có số hưởng thụ, hôm nay không phải làm việc gì thì lại bị mất ngủ.

Thì ra mất ngủ là bệnh nhà giàu!

Bạch Nhạn trằn trọc mãi trên giường, lúc thì nghĩ tới đứa bé trong bụng, lúc thì nghĩ tới Khang Kiếm đang rong chơi ở Quảng Châu, lúc thì nghĩ tới vợ chồng ông Khang Vân Lâm, lúc thì nghĩ tới bà Bạch Mộ Mai, đầu óc quay cuồng như đang đánh trận, mãi tới nửa đêm mới mơ hồ thiếp đi.

Dường như chỉ vừa mới thiếp đi, cô bỗng nghe thấy bên cạnh mình có những âm thanh khe khẽ vang lên. Cô hơi hé mắt ra, nhìn thấy Khang Kiếm mặc một chiếc áo may ô đẫm mồ hôi, đầu tóc ướt đẫm đang ngồi bên cạnh giường.

Bạch Nhạn bỗng nhắm chặt mắt lại, cô đang mơ sao? Rồi cô lại mở mắt ra, đúng thật là sếp Khang.

- Khang Kiếm, sao anh lại về đây?

- Anh bay chuyến đêm, sáng mai anh lại bay về. – Khang Kiếm lấy khăn bông lau đầu rồi lật chăn ra ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt mơ màng của cô. – Bà xã, anh muốn được sờ bụng em.

Bạch Nhạn hoàn toàn tỉnh như sáo, cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đang chỉ bốn giờ sáng.

Thảo nào bà Lý Tâm Hà không cho cô báo cho anh biết, đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, sếp Khang từng này tuổi rồi mà vẫn còn xốc nổi như vậy.

- Anh bay về đây chỉ để sờ bụng em thôi à? – Cô dở khóc dở cười, lòng lại thấy xót xa.

Khang Kiếm thành thật trả lời:

- Cái gì mà sờ bụng, anh đang giao lưu với con anh.

Vừa nói, anh vừa vén váy ngủ của cô lên, thoạt tiên anh nhìn phần bụng phẳng lì của cô, sau đó vuốt ve cẩn thận, rồi anh khom người rạp xuống nghe ngóng.

- Sếp Khang, em đề nghị anh đọc cho con nghe quyển Tuyển tập Mao Trạch Đông hay Quan điểm phá triển khoa học gì gì đó. – Bạch Nhạn nửa cười cười.

Khang Kiếm xua tay ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.

Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên:

- Bà xã, em nói con chúng ta đang ở trong đó thật sao?

- Con anh bây giờ mới chỉ là một phôi thai thôi, mắt thường không nhìn thấy được. – Thấy hôm nay sếp Khang có chút kỳ lạ, Bạch Nhạn không nhịn được phì cười.

- Bao nhiêu ngày rồi? – Khang Kiếm ngẩng đầu lên hỏi.

- Khoảng 35 ngày gì đó!

Khang Kiếm từ từ ngồi dậy rồi lại xiết chặt Bạch Nhạn vào lòng. Dường như có một dòng máu nóng đang chạy từ gót chân lên trên, chạy một vòng quanh tim rồi lại xông lên óc, khuấy động mãi không thôi... cảm giác đó thật là kỳ diệu.

- Bà xã, lúc anh nghe Giản Đơn nói anh đã được làm bố, một mình anh ngồi đờ ra không nhúc nhích trên ban công của khách sạn, sự kích động điên cuồng nảy nở như cỏ dại mọc tràn lan, anh nóng lòng muốn được trở về bên cạnh em, được ôm em, ôm chặt cả em và con. Trước đây anh không bao giờ mơ ước gì về hôn nhân, không ngờ anh cũng sẽ kết hôn, có một người vợ yêu thương anh, bây giờ cô ấy còn mang thai đứa con của anh nữa. Nghĩ tới em, anh đứng ngồi không yên nên vội gọi điện hỏi chuyến bay. Bà xã, anh không biết phải nói gì, anh cảm thấy rất trọn vẹn, cảm ơn em!

Anh cúi xuống hôn lên tóc cô, thật nhẹ, thật dịu dàng.

Bạch Nhạn bị anh làm cho khóe mắt đỏ hoe, nhưng cô vẫn xị mặt xuống:

- Sếp Khang, anh không cảm thấy anh quá xốc nổi hay sao? Quảng Châu cách tỉnh mấy nghìn dặm, tối bay về, sáng lại bay đi, anh điên rồi!

- Bà xã, đừng làm anh mất hứng! Hiếm khi có dịp mà, anh vui mừng đến mức không thể kìm chế được.

Khang Kiếm tắt đèn, kéo cô cùng nằm xuống, tay vẫn đặt trên bụng cô:

- Lần sau anh không thế nữa, được chưa?

- Chưa được, vừa rồi anh còn nói sẽ không tha thứ cho em mà! – Cô hít hà mùi cơ thể quen thuộc của anh, cảm giác mệt mỏi tự nhiên ập đến.

- Khi đó anh đã ở sân bay rồi, anh sợ em phát hiện ra nên cố tình nói như vậy. Nhưng mà đúng thật là em cũng cần phải bị trừng phạt một chút. – Anh phát một cái lên mông cô.

Cô trở mình ôm chặt eo anh:

- Ông xã, thật ra, em rất vui.

Khóe miệng Khang Kiếm từ từ cong lên:

- Cái cô nhóc khẩu thị tâm phi này...