XtGem Forum catalog

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Posted at 27/09/2015

871 Views

.

“Anh đã nhận lời chủ tịch?”

“Ừ.”

Giản Dao hơi bất ngờ: “Tại sao?” Tuy bình thường Bạc Cận Ngôn vừa chảnh vừa khó chiều nhưng lúc bắt tay vào công việc, anh rất cẩn thận và nghiêm túc. Có lẽ người chị gái chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, mới có thể khiến anh phá lệ?

Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt: “Tôi thích nhận lời thì nhận chứ sao.”

***

Đêm đã về khuya, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn mỗi người chiếm một đầu ghế sofa, chăm chú xem tài liệu.

Tự sát biến thành mưu sát, mọi manh mối cần phải rà soát lại, cần tìm hiểu thêm thông tin. Ví dụ lý lịch chi tiết của từng người trong phòng, việc sắp xếp phòng nghỉ hôm xảy ra vụ án, camera giám sát ở khu nghỉ mát và tình hình thời tiết...

Bạc Cận Ngôn nhấm nháp cà phê, còn Giản Dao uống trà hoa. Buổi đêm vô cùng yên tĩnh. Giản Dao thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ngồi yên một chỗ, thần sắc rất tập trung. Cô ngồi cách anh không xa, nhưng phảng phất cũng bị hòa nhập vào khí thế của anh.

Giản Dao không biết mình ngủ từ bao giờ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy trần nhà xám trắng, dưới thân là chiếc giường cực lớn mềm mại màu đen tuyền. Cô đang ở trong phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn.

Trên người Giản Dao vẫn là áo sơ mi và váy ngắn, dép lê đi trong nhà đã bị tháo ra. Cô xuống giường, phát hiện bên cạnh giường không có dép. Bạc Cận Ngôn đã bế cô vào trong này?

Vừa đi ra ngoài hành lang, cô liền nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng và tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ phòng khách.

Bạc Cận Ngôn không bỏ mặc cô ngủ ở ghế sofa, mà nhường giường của anh cho cô. Nhận thức này khiến Giản Dao cảm thấy hết sức bất ngờ.

Hơn nữa, anh còn bế cô vào phòng...

Trong lòng trào dâng nỗi ngọt ngào, Giản Dao đi chân đất ra phòng khách. Nhưng đến hành lang nối với phòng khách, cô bất giác sững người.

Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn sàn, ánh sáng tối mờ. Giữa phòng khách đặt bồn tắm cực lớn vẫn còn đầy nước. Mặt nước lấp lánh, không rõ do ánh đèn hay ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Bề mặt tựa hồ còn bốc hơi nóng.

Thảo nào Bạc Cận Ngôn bế cô vào phòng ngủ. Vì anh muốn tắm ở phòng khách.

Giản Dao đảo mắt, phát hiện Bạc Cận Ngôn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm. Chiếc khăn tắm buộc trên thắt lưng, để lộ tấm lưng trần và hai bắp chân, hình như vẫn còn giọt nước chảy theo đường nét thân hình anh.

Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Giản Dao vẫn có thể nhận ra, trên tấm lưng trần đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện vô số vết sẹo rất sâu. Trong đêm tối, những vết sẹo đó như cành hoa và dây leo đáng sợ nở rộ trên lưng anh.

Giản Dao vô cùng kinh ngạc.

Bạc Cận Ngôn từng nói, anh chỉ phụ trách phân tích vụ án, bắt người là việc của cảnh sát. Vậy tại sao anh lại có những vết thương sâu đến tận xương cốt? Lẽ nào anh cũng từng trải qua tình cảnh nguy hiểm đáng sợ?

Giản Dao quan sát kỹ. Những vết sẹo đó giống như xếp thành hai hàng dài ở bên phải và trái. Bên trái đại khái xuất hiện hơn mười vết sẹo, bên phải cũng tương đương.

Giản Dao trầm mặc trong giây lát, sau đó cô rón rén quay về phòng ngủ.



Chương 24:



Có lẽ do giường lạ, Giản Dao không biết ngủ bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Cuối giường có ánh đèn sáng. Giản Dao vẫn nhớ, lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, cô tựa hồ nhìn thấy Bạc Cận Ngôn mặc áo ngủ đứng bên cạnh giường, lật xem thứ gì đó.

Đang định ngồi dậy xem anh còn ở đó hay không, vừa ngẩng đầu, Giản Dao liền nhìn thấy một đống thù lù nằm ngay bên cạnh cô.

Giản Dao giật mình, sống lưng lạnh toát.

Gì vậy? Là Bạc Cận Ngôn.

Anh đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng trẻo không còn vẻ ngạo mạn lúc ban ngày. Trông anh giống một cậu bé, tay chân dài đặt nghiêm chỉnh ở hai bên thân. Tư thế ngủ của anh vẫn nề nếp như lần trước.

Người đàn ông này leo lên giường của cô từ lúc nào vậy?

À... không đúng, là giường của anh.

Giản Dao xoay người nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, ngắm gương mặt nghiêng của Bạc Cận Ngôn ở cự ly gần. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô phảng phất có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ thân thể người đàn ông. Trái tim cô âm thầm đập nhanh hơn.

Ngủ ngon nhé, Bạc Cận Ngôn!

***

Trời gần sáng, Bạc Cận Ngôn tỉnh dậy trước. Anh ngồi dậy, thất thần mấy giây mới quay đầu ngắm Giản Dao.

Đêm qua anh quá buồn ngủ, vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay, chẳng để ý đến Giản Dao nằm bên cạnh.

Bây giờ, lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm cuộc đời của Bạc Cận Ngôn ngắm thân thể phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy.

Cô vẫn mặc áo sơ mi và váy ngắn của ngày hôm qua, gấu váy phủ đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng muốt. Làn da cô hoàn toàn khác da đàn ông, vừa trơn láng và mịn màng, không thấy lỗ chân lông. Bàn chân cô trông rất mềm mại và thon thả.

Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm chân Giản Dao một lúc, ánh mắt anh lại di chuyển lên mặt cô. Mái tóc dài của cô xõa xuống ga trải giường đen tuyền, càng tôn thêm gương mặt trắng trẻo thanh tú. Tuy nhiên, cô nằm nghiêng quay về phía anh, thân thể hơi co quắp.

Bạc Cận Ngôn chau mày. Nằm nghiêng về bên trái sẽ đè quả tim. Đây là tư thế ngủ không khoa học nhất, sẽ có tác dụng xấu rút ngắn tuổi thọ.

Anh không do dự giơ tay, kéo chân tay Giản Dao duỗi thẳng rồi nhẹ nhàng đẩy người cô nằm ngay ngắn. Cuối cùng, anh nhấc mặt cô khỏi cái gối, để mặt cô hướng lên trên.

Cho đến khi Giản Dao có tư thế ngủ tiêu chuẩn và mạnh khỏe, Bạc Cận Ngôn mới cảm thấy hài lòng. Anh từ tốn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Lúc Giản Dao tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh. Cô lập tức đưa mắt về chiếc đồng hồ treo trên tường, may vẫn còn kịp.

Giản Dao xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô cảm thấy tỉnh táo không ít. Vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp một người phụ nữ đầu tóc rối bù, áo sơ mi nhàu nhĩ ở trong gương.

Giản Dao thầm nghĩ: ‘Tuyệt quá, Bạc Cận Ngôn đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.’

Cô vuốt tóc, chỉnh quần áo một hồi, sau đó đột nhiên ngẩn người.

Chết dở, ngữ điệu trong nội tâm cô vừa rồi tại sao lại giống Bạc Cận Ngôn đến thế?

Ra ngoài phòng khách, Giản Dao bắt gặp Bạc Cận Ngôn mặc comple đen, đang ngồi ở ghế sofa đọc báo.

Giản Dao định đi vòng qua anh ra cửa để về nhà mình, cô chợt nghe thấy tiếng Bạc Cận Ngôn vang lên sau tờ báo: “Sủi cảo tôm da cá của tôi đâu?”

Giản Dao không ngờ anh vẫn còn nhớ vụ này, trong khi cô đã quên béng từ lâu.

“Để lần sau đi, hôm nay vội như vậy.”

Nói xong, Giản Dao chợt phát hiện trên bàn xuất hiện hai phần đồ ăn sáng, gồm cháo và sủi cảo tôm, tỏa ra mùi thơm dìu dịu hấp dẫn. Vừa liếc qua, Giản Dao liền nhận ra đây là đồ ở quán cháo rất đông khách bên ngoài khu chung cư.

Giản Dao không khỏi ngạc nhiên. Cô biết Bạc Cận Ngôn chán nhất là việc xếp hàng đi mua đồ ăn sáng. Nếu bảo anh đi mua, chắc chắn anh sẽ nói: “Vừa đông người vừa ồn ào vừa vô vị.”

Dù biết rõ nói câu thừa thãi nhưng Giản Dao vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh tự đi mua à?”

Hậu quả của việc đặt câu hỏi thừa với Bạc Cận Ngôn là: “Không phải.” Anh nhướng mắt liếc cô một cái, cất giọng thản nhiên: “Từ trên trời rơi xuống.”

Giản Dao về nhà nhanh chóng tắm rửa, xách hành lý xuống nhà dưới. Phó Tử Ngộ không biết xuất hiện từ lúc nào, đang ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn và đánh chén bữa sáng của cô.

Giản Dao cũng ngồi xuống, lặng lẽ kéo bát cháo về phía mình. Cô bất chợt phát hiện Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, đáy mắt anh vụt qua ý cười.

Mặc kệ anh. Giản Dao tiếp tục ăn cháo.

Phó Tử Ngộ ăn no, sảng khoái rút một tập tài liệu từ túi xách đưa cho Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.

Giản Dao cầm lấy: “Đây là....