Old school Easter eggs.

Gái già xì tin

Posted at 25/09/2015

575 Views

“Đó là người yêu của em à?”

Vẻ ngang ngược đó đột nhiên làm Dương tức điên lên. Anh lấy tư cách quái gì mà nói với cô giọng điệu đó chứ. “Có là người yêu của tôi hay không, cũng không liên quan gì đến anh!”

Định cười gằn. “Thế còn Quân. Quân thì sao?”

Dương sững người nhìn Định. Anh đang nói gì thế? Anh đang nói như thể là cô và Quân đã từng… đã từng yêu nhau vậy!

Sự tổn thương khiến Dương ngước lên nhìn Định đầy thách thức.

“Chả sao cả! Tôi yêu ai là quyền của tôi.”

Dứt lời, Dương lách người qua Định, chạy vọt lên cầu thang. Lúc đó cô mới phát hiện, dưới chân Định là hai chiếc va li.

Anh cũng vừa về đến nơi thôi. Anh đã thực sự trở về.

***

Định vào bệnh viện. Ông Vũ vẫn nằm trên giường, điện tâm đồ còn hỗn loạn. Bác sĩ nói đang trong thời gian theo dõi nghiêm ngặt, có thể xảy ra biến chứng bất cứ lúc nào. Anh đứng ngoài cửa kính, nhìn vào con người đang nằm thiếp trên giường.

Anh vẫn hận ông ta.

Anh vẫn không muốn đến gần ông ta.

Nhưng nếu ông ta chết, anh không đành lòng.

Định đứng đó một lúc thì quay ra. Đang chậm chạp bước thì Định nhận ra Quân cũng vừa đi tới. Hai người nhìn nhau hồi lâu, không ai nói năng gì.

Mãi sau, Quân mới cười gượng. “Giờ thì biết xứng hô thế nào đây!?”

Định buông thõng. “Tùy, sao cũng được.”

Quân đứng im, lúc lâu mới bước đến quàng tay qua vai Định.

“Thật ra, em vẫn thích gọi anh bằng chú.”

Cách nói loằng ngoằng mà dễ hiểu này khiến Định nhẹ nhõm. Sau một thời gian bặt tin nhau lâu đến vậy, có vẻ như Quân đã đối diện với mọi thứ một cách bình thản hơn. Định vỗ vỗ vai thằng em cùng cha khác mẹ của mình trìu mến. “Em vào thăm ông ta chưa?”

“Rồi. Thì cũng nhìn một tí rồi đi ra chứ đâu có làm được tích sự gì!”

Cả hai bước đi trên hành lang mà không nói câu nào. Định thì đầy suy tư căng thẳng, cứ mấy lần muốn hỏi chuyện của Quân và Dương là sao, nhưng rồi lại không thể mở lời. Cuối cùng, Quân đột nhiên quay sang nhìn Định một cách nghiêm túc.

“Anh và Nhái Bén sao đấy?”

Câu hỏi đó chính là câu Định muốn hỏi Quân, vì lẽ đó, khi nó được thốt lên, Định vô cùng kinh ngạc.
“Anh đang định hỏi em câu đó.”

Quân nhíu mày. “Em và Nhái Bén thì có chuyện gì mà sao với trăng! Em chỉ hỏi sao hai người chia tay. Hôm rồi gặp em mới biết…”

Định đờ đẫn. Anh hỏi Quân bằng giọng thất thần.

“Em… không ở bên Dương à?”

Đến lượt Quân trợn hết đôi mắt một mí lên. “Cả năm rồi em đi đấu giải. Có ở đây đâu…”

Định thẫn thờ. “Anh tưởng là hai người…”

Quân như hiểu ra, mặt thuỗn ra. “Anh chia tay vì nghĩ em với Nhái Bén có dính líu đến nhau à?”

Định không nói, nhưng sự im lặng của anh đã là lời thừa nhận rõ ràng nhất. Quân vò đầu bứt tóc. “Em công nhận là em thích Nhái Bén thật. Nhưng cô ấy đâu có thích em. Chẳng lẽ có chuyện gì làm anh hiểu lầm được à?”

Cổ họng Định trở nên khô khốc, anh ngần ngừ, cuối cùng hỏi thẳng. “Vì anh từng thấy tấm ảnh em đưa Dương đến phòng khám sản phụ khoa… Hai người đến đó làm gì nếu không phải là…”

Quân gắt lên.

“Anh nghĩ em đưa Nhái Bén đến đấy phá thai chắc??? Trời ơi, đầu óc anh làm sao vậy???”

Định càng lúc càng mờ mịt. “Chính mắt anh, anh còn thấy cô ấy uống… uống…”

Quân cắt ngang luôn. “Uống thuốc tránh thai chứ gì!? Ôi giời ơi, thế sao anh không hỏi, hả???”

Định đờ đẫn cả người. Lúc đó, chỉ có một suy nghĩ duy nhất ập đến trong đầu. Mọi chuyện không như anh tưởng. Vậy có nghĩa là…

Định thấy sống lưng mình đột nhiên ớn lạnh. Anh đã làm gì? Anh đã làm gì với Dương thế???


Chương 25.2 - Ở bên anh thêm một lần nữa...


Tối khuya. Khi vừa gửi tin nhắn cuối cùng tạm biệt và chúc ngủ ngon tới Minh, thì tiếng gõ cửa vang lên khiến Dương đột nhiên nín thở. Cô linh cảm được người đó là ai, nhưng vẫn hỏi khẽ. “Ai vậy???”
“Là anh.”

Dương nghe thấy giọng mình lạ hoắc. “Khuya rồi. Có gì nói sau. Em đi ngủ rồi!”

Giọng Định vẫn đầy nhẫn nại.

“Mở cửa cho anh, Dương!”

Cách gọi tha thiết kia làm cô mềm nhũn. Nhưng lý trí buộc cô phải cứng rắn. Dương bước tới, tắt phụt đèn, rồi nói vọng ra.

“Em đi ngủ rồi.”

“Vậy anh đứng ngoài đợi.”

Dương ngạc nhiên thấy cách nói của anh, nhưng quyết tâm mặc kệ, cô vào giường, nằm lăn lộn một lúc, vẫn không tài nào ngủ được. Thái độ của Định quá lạ lùng khiến cô không sao giải thích được. Nhất là cách anh hỏi cô hôm qua, cứ như thể là cô đã phản bội anh vậy!

Ý thức rằng anh vẫn còn chút quan tâm nhất định đến mình, khiến bên cạnh vẻ tức bực bên ngoài, trong Dương vẫn lan đi một cảm giác giống như niềm hy vọng. Nhưng cô quyết tâm không cho mầm hy vọng đó vươn lên, vì cô đã quá thấm thía cái cảm giác hy vọng để rồi thất vọng rồi.

Đã nửa tiếng trôi qua từ lúc Định gõ cửa. Không thấy anh động tĩnh gì nữa. Dương ngần ngừ một thoáng, bật điện rồi lò dò đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở khẽ, đã có một bóng đen lao vào phòng, ôm lấy cô, không cho cô giãy giụa. Dương vừa vùng vẫy, vừa hét lên. “Buông ra, anh làm gì thế???”

Nhưng vòng tay Định vẫn không nới lỏng. Anh ôm chặt cô, vùi mặt vào mớ tóc rối bù của cô, bàn tay không ngừng sờ lên khuôn mặt cô, cả người anh run lên vì xúc động.

“Dương! Dương của anh!”

Dương bàng hoàng vì cái ôm siết của Định, vì câu nói nghẹn đi của anh. Cô cố đẩy anh ra, nhưng Định ôm ghì cô lại, đến mức cô phát đau.

“Buông tôi ra.”

“Anh không buông! Anh không bao giờ buông nữa.”

Cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của Dương, Định cũng không nói những lời ngọt ngào thế này. Định cũng không thiết tha thế này.

Hay bây giờ, cô cũng chỉ đang mơ???

Vòng tay Định cứng rắn khiến Dương hiểu rằng không phải giấc mơ. Cả tiếng nói cương quyết của anh cũng phả vào tai cô nóng ấm.

“Anh không buông nữa đâu.”

Dương đột nhiên nhận ra giọng mình lạnh lẽo.

“Nhưng mà anh đã buông rồi. Anh đã buông rồi đó thôi.”

Định vẫn ôm cô, mặc cô cương quyết đẩy anh ra. Giọng của cô đầy phẫn nộ.

“Anh nói rằng anh không yêu tôi như anh tưởng. Anh còn muốn quẳng tôi cho thằng cháu anh. Anh là đồ chết tiệt… Anh cút cha anh về bên Lào đi!”

Cuộc đời Dương chưa bao giờ chửi bậy...